Ôsin nổi loạn
Chương 62
Nếu cho Kim Anh được chọn người chồng lí tưởng là ai có lẽ cô sẽ kô ngại ngần chỉ ngay Lập Hàn, nghe mọi người nói anh hơi ngố, thế thì đã sao, khôn quá thì để làm gì cơ chứ. Tự dưng Kim Anh lại muốn Lập Hàn là người thế chỗ cho Trịnh Kim. Haziii…Kim Anh lắc đầu thở dài, quay qua thấy mọi người ai cũng tất bật dựng lều cắm trại cô cũng vội vàng chạy tới làm phụ.
Trong không khí sôi nổi của đám sinh viên thì Lập Hàn chỉ im lặng ngồi nghỉ tại một khóc ít người yên tình quan sát mọi thứ. Anh duỗi chân ngồi bệt xuống nền cỏ 2 tay chống sau ngửa mặt lên nhìn trời đôi mắt hơi nheo lại. Ở góc độ này mọi góc cạnh trên gương mặt cậu đều toát lên vẻ đẹp êm dịu như những ánh nắng ban mai kia.
Kim Anh sững sờ mất vài giây nhìn anh, trong vô thức cô chợt cầm điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc ấy như những tên săn ảnh người nổi tiếng.
Tách…
Thế là cô đã có một pô ưng ý. Kim Anh hí hửng nhìn lại ảnh mình vừa chụp xong cô tặc lưỡi “ Mình có khiếu chụp hình đấy ch ứ..hôhô”. Nói gì thì nói phải thừa nhận 1 điều rằng người mẫu của cô cũng hảo hảo đi.
Chi Mai từ đằng sau vỗ vai Kim Anh làm cô giật mình dấu vội điện thoại vào túi, Chi Mai đi lên nhìn Kim Anh dò xét:
– Mày làm gì mà lén la lén lút vậy.
Kim Anh lảng lảng đi, nói:
– Làm gì là làm gì – Cô ngó quanh rồi lườn qua chuyện khác – Mà mãi vẫn chưa thấy thằng Tú Anh đâu nhờ.
– Nãy gìơ tao cũng trông mãi ba anh đẹp trai mà trả thấy đâu cả.
– Ơ mà tao cũng trả thấy tóc vàng mái ngố của mày đâurồi.
Chi Mai hiểu ngay ý Kim Anh muốn nói đến ai, cô đáp:
– Sao tao biết được.
Kim Anh khều khều tay Chi Mai:
– Kìa vừa nhắc đểu phát là đến luôn, thôi tao ra chỗ khác chơi, cứ tự nhiên đi nhá.
Nguyên Khang từ xa đi tới với nụ cười tươi rói trên môi. Thật rạng rỡ, Chi Mai miệng méo xệch cười lại. H ữu Thi ện t ìm Kim Anh n ãy gi ờ m ới th ấy, c ô li ền ch ạy l ại h ỏi Kim Anh:
– B ạn ơi, T ú Anh kh ông đi à?
– Có mà chắc tí nữa m ới đến, nó đi riêng cùng bọn Tử Kỳ mà.
– Ồ. Thế chắc là Trịnh Kim cũng đi nhỉ.- Hữu Thiện vừa quay đầu đi vừa lẩm bẩm- May quá đỡ tốn công mình dậy sớm makeup suốt g ần hai tiếng đồng hồ.
Kho ảng m ột 1 ti ếng sau m ọi ng ư ời đ ã d ựng l ều đ âu ra đ ấy th ì 3 ch àng “m ĩ nam” đ ồng th ời xu ất hi ện”.
Cả lũ con gái đang ngồi nghỉ mệt thấy họ lập tức những mệt mỏi tan biến hết. Chúng đổ xô ra bu quanh ba người, đứa thì cầm quạt quạt cho họ, có đứa đang định mở chai nước ra uống thấy họ liền dâng hai tay mời mọc.
Trước đó Hữu Thiện đã nhanh chân chạy đến ôm tay Trịnh Kim đi cùng cậu, thấy ai léng phéng lại gần Trịnh Kim là cô đẩy ra luôn.
Trịnh Kim để im cho Hữu Thiện ôm cánh tay vàng ngọc của mình là có mưu đồ cả, anh muốn lợi dụng cô để bảo vệ thân thể trinh nguyên của mình lành lặn thoát ra ngoài đám mê trai mắt trái tim mồm sắp chảy nước dãi này, vậy mà ai nhìn vào cũng cứ nghĩ họ là một đôi. V ừa thoát li khỏi đám lanh chanh này, Hữu Thiện vẫn dai dẳng bám theo anh, Trịnh Kim dừng lại đưa ánh mắt nhìn xuống tay, giọng nhẹ tựa gió:
– Bỏ- tay- ra.
Hữu Thiện đơ người mất vài giây. R õ ràng mới đây anh vẫn vui vẻ cho cô khoác tay thân mật mà sao bây giờ… Hữu Thiện cười hồn nhiên nói:
– Tớ không ngại đâu
– Nhưng tôi ngại.
Trịnh Kim phũ phàng rút tay ra, tiến thẳng về phía trước 2 tay xọc vào túi quần nhẹ nhàng bước đi trong ánh nắng mờ nhạt. Để lại Hữu Thiện với cả một bầu phẫn nộ “Được lắm, trước sau gì cậu cũng thuộc về tôi thôi.. Cứ chờ đấy đi Hữu Thiện này muốn là kô thoát được đâu..Hừ”. Cô tức tối bỏ đi.
Với hình tượng tạo dựng trong mắt mọi người bấy lâu dù không muốn nhưng Tử Kỳ vẫn phải nhe răng ra cười khả ái với đám anh cho là ruồi nhặng này.
T ú Anh thì đúng dáng lãng tử hai tay khoác eo hai em xinh tười mặt nhăn nhở đi giữa rừng “hoa bướm”.
Tr âm Nhi đang ngồi chơi cùng Kim Anh nên không để ý mấy.
Trâm Nhi thấy ồn ào quá, tiếng bọn con gái cứ nheo nhéo lên, cô quay ra xem chuyện gì.
Xet…X ẹt…
Tiếng sét bằng ánh mắt được dừng lại nơi tay Tú Anh. Kim Anh cũng thấy, cô làu bàu:
– Cái thằng này thấy gái là tớn lên.
Trâm Nhi lắc đầu chán nản, Kim Anh cười nhẹ an ủi cô:
– Nó chỉ vui đùa với mấy nhỏ đấy thôi.
Trâm Nhi gượng cười tỏ ra thoái mái:
– Kệ đi, trả liên quan gì đến em.
Kim Anh lắc đầu. 2 bọn này cũng rắc rối thật…
10h sáng….
Tất cả 400 học sinh được chia thành 40 nhóm (không tính Trịnh Kim, Tử Kỳ T ú Anh) tổ chức cuộc thi nấu nướng.
Thể lệ :” 2 lớp đi cùng xe phải cử 3 người đại diện tham gia trò chơi này, họ phải chế biến được 4 món ăn và cả cắm hoa rồi trình bày thành một bàn ăn hoàn thiện trong vòng 40 phút . Nguyên liệu sẽ lên đăng kí từ cô phụ trách. Nếu nhóm nào thắng sẽ được thưởng 500k “
Mọi người nhao nhao lên khi nghe thông báo, với mỗi xe có 50 người nếu nói ra 500 mà chia cho 50 người thì đáng bao nhiêu nhưng chủ yếu là “danh dự tổ quốc”, ai ai cũng hồ hởi về cuộc thi họ bầu nhanh ra ba người đại diện lên bốc thăm nguyên lệu
T ú Anh nghe có vẻ hay hay, anh nói:
– Có chơi ko? Được thưởng “hẳn” 500k cơ đấy.Mua được mấy chục đôi tông lào chứ ít gì.
– Có. Đằng nào cũng trả làm gì chơi cho đỡ buồn.
Trịnh Kim lên tiếng ngây thơ :
– Ơ, chúng mày biết nấu đồ với cắm hoa à?
– Kệ làm bừa đi.- Tú Anh nói.- Thôi thằng Kỳ lên nhận đồ đi chúng nó lấy hết rồi kìa.
– Lại là tao.
– Mày có tiếng nói mà. Đi đi.
T ú Anh chớp chớp mắt rồi đẩy người Tử Kỳ đi.
– Cô…-Tử Kỳ nhoẻn miệng cười đầy vẻ quyến rũ.
Cô phụ trách nổi tiếng là người quy tắc, cô nghiêm mặt nói:
– Tôi nhớ em không đăng kí đi cùng trường đúng không.
– Có đăng kí, nhưng mà em chỉ đi riêng xe thôi.
– Thật không?
– Thật ạ. Không tin cô cứ hỏi thầy hiệu phó.
– Tôi sẽ hỏi.
Bà phụ trách già khó tính nhìn Tử Kỳ săm soi, cô chọn trong túi ra 1 số thực phẩm toàn thứ vớ vẩn toàn rau củ quả đưa cho Tử Kỳ, thấy vậy cậu liền nói vu vơ (đầy ẩn ý) :
– Cô ơi anh Thiện đã được thăng chức chưa ạ.
Cô phụ trách vừa nghe vậy liền đẩy cặp kính xệ lên mắt, nhìn Tử Kỳ. Suýt thì bà quên đi chuyện đấy, con của bà làm trong công ti của nhà Tử Kỳ bây giờ mà đắc tội với nó thỳ thế nào con mình cũng bị đì . Bà thay đổi sắc mặt 90 độ, từ hằm hằm xang tươi cười. Dù gì cũng còn lại 1 ít thực phẩm nữa với lại tốp này cũng là tốp cuối nên bà đành giao cả túi đồ cho Tử Kỳ, nói:
– Em cứ cầm về nhóm mà làm, cần gì thì nói cô giúp cho.
Xời..nghe ngọt thế. Tử Kỳ cười gật đầu rồi ôm cả đống đồ về chỗ. Tử Kỳ- Trịnh Kim- Tú Anh do không cùng đi với lớp nào nên ba người được thành 1 nhóm tham dự cuộc thi một với tư cách đặc biệt. 3 người đều là con trai nên được miễn phần cắm hoa, có kho đối với họ nấu được thành công 4 món cũng là cả một vấn đề rồi ấy chứ. Tử Kỳ nhanh tay tìm trong túi đồ ra món anh có thể chế biến được Tú Anh cũng vậy riêng Trịnh Kim vẫn đứng lơ ngơ không biết làm gì, Tử Kỳ tay cầm bó rau mắt ngước lên nhìn cậu, nói:
– Mày đứng đấy làm gì nữa, chọn đồ mà làm đi.
– Làm gì- Trịnh Kim ngơ ngác hỏi lại.
Tử Kỳ lấy ra quả trứng dơ lên, nói:
– Làm được cái này không?
Chắc là được. Trịnh Kim nhận lấy vài quả trứng từ tay Tử Kỳ, Tú Anh không biết mình nên làm gì, thấy có hộp mỳ anh nhanh tay chộp lấy luôn, miệng cười toe toét:
– Cái này rất hợp trình độ của em.
3 cậu. mỗi người làm một món, còn thiếu một món nữa, sau 3phút bàn bạc họ đã đưa ra kế sách chung tay góp sức làm món thập cẩm tự chế.
25p sau, mọi người trong các nhóm khác có vẻ rất chuyên nghiệp, họ làm nhanh thoăn thoắt, ba người đại diện mỗi người một việc. Người thì nấu, người thỳ cắm hoa người thỳ trang trí . Kim Anh được đề cử là một trong ba người đại diện nhóm, cô phụ trách việc chế biến, cái gì chứ làm việc này thì dễ ợt đối với cô, 40p cho 4 món cũng hơi khó nhưng đối với Kim Anh cũng bình thường thôi.
Tiếng hò reo cổ vũ ầm ĩ rộn vang cả khung trời trong xanh. Bên nhóm Trịnh Kim chỉ có ba người thế mà vẫn có tiếg reo rú cổ vũ cuồng nhiệt mới lạ chứ, hầu như tất cả đều là phan cuồng của các anh.
Sau một hồi lụi cụi. 3 cậu cũng đã hoàn thành xong 3 tác phẩm “ trứng rán – mỳ xào (thật ra là cạn nước đi rồi cho gia vị vào)- rau luộc “. Còn một món nữa, họ nhanh tay chuẩn bị một số các nguyên liệu cần dùng rồi bắt tay vào làm món “độc-lạ” này. Trải qua những giờ phút toát mồ hôi vì phải vắt óc ra suy nghĩ xem làm như nào cuối cùng các cậu cũng dần hoàn thiện.
Tử Kỳ đang làm bỗng đăm chiêu nhìn món xào thập cẩm rồi chắt lưỡi:
– Có cần cho thêm dấm không nhờ?- Tự hỏi, cậu tự trả lời – Chắc là có.
Tử Kỳ cầm luôn chai dấm dốc thẳng vào chảo không cần nghĩ ngợi nhiều, Trịnh Kim thấy có vẻ hơi quá đà, cậu ngăn lại:
– Thôi được rồi đấy.
Tử Kỳ ngừng tay tạm hài lòng thì lại đến lượt Trịnh Kim cậu nhìn chằm chằm món ăn, nhíu mày nói:
– Hình như thiếu ngọt.
Đúng ra Trịnh Kim cũng trả phải thích ăn ngọt gì đâu chế độ ăn của cậu là nhạt và thanh đạm, tại thấy Tử Kỳ cho nhiều dấm quá nên cậu cần phải cho ngọt thêm, Trịnh Kim với tay múc 3 thìa càphê bột ngọt kèm theo 2 thìa súp đường. Tạm ổn. Trịnh Kim nói:
– Chắc là được rồi đấy. Đảo đều lên là xong.
– Ừ tắt ga đi.- Tử Kỳ gật đầu đồng tình.
Vừa định đưa tay tắt bếp, Tú Anh đã hét lên:
– Khoan..
Trịnh Kim giật mình thụt tay lại, Tử Kỳ hỏi:
– Gì vậy?
Tú Anh gãi gãi cằm suy nghĩ rồi búng tay cái chóc, phán:
– Thiếu cay.
Tú Anh lôi tỏi, ớt trong mớ đồ tạp phế lù ra cho lên thớt băm thật điệu nghệ như dân làng nghề trước ánh mắt ngỡ ngàng của 2 người bạn và các fan.
Băm nhuyễn rồi cậu đổ vào chảo, rắc thêm một đống hạt tiêu đảo đều lên rồi tắt bếp, cậu hài lòng phủi 2 tay vào nhau:
– Xong.
Anh quay lại nhìn hai người kia với mắt chữ O mồm chữ A, Tú Anh nheo mắt:
– Nhìn gì vậy?
Tử Kỳ đóng “tàu” lại, nhìn Tú Anh bằng một con mắt khác, anh hếch hếch lông mày :
– Biết nghề mà dấu anh em à. Làm nãy giờ bọn tao cật lực làm.
Tú Anh lắc đầu, đáp:
– Tao có biết nấu đâu.
– Lại chém rồi. Thế sao mày làm nhìn như “thợ” vậy.
– À… tại mỗi lần xang nhà nhỏ Kim Anh ăn nó đều bắt tao băm tỏi pha nước chấm nên quen vậy.- Tú Anh thật thà nói.
Đồng thời cả Trịnh Kim lẫn Tử Kỳ trề môi:
– Tưởng như nào.
Nói xong 3 người mỗi người 1 chân bê đồ ra trình bày. Tất cả 8 nhóm cũng đã hoàn thành xong. Tú Anh thấy nhõm nào cũng làm đẹp, có vẻ cũng ngon, anh nói nhỏ vào tai Tử Kỳ:
– Em nghi đợt này “out” lắm anh ạ
– Cái này thì tao biết trước khi làm rồi.
Quay xang Trịnh Kim, Tú Anh lại nói nhỏ:
– Anh dùng “mĩ nam kế” đi thế nào cũng win cho mà xem.
Trịnh Kim ngây thơ nói:
– Làm như nào
– Vạch áo ra khoe 6 múi mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ khêu gợi…
– Tả được đấy, làm luôn đi.
Hoá ra Trịnh Kim lừa mình diễn tả, Tú Anh lườm cậu, không nói gì nữa quay lên theo dõi phần đánh giá.
1 nhóm cử 1 đại diện lên giới thiệu tên món ăn. Đi vòng một lượt thử xong món của 8 đội. Cuối cùng bà dừng lại tại nhóm đặc biệt. Mọi người ai cũng hồi hộp đổ dồn ánh mắt vào nghe lời nhận xét của bà dành cho đội các anh đẹp zai.
Bà gật gù cố tỏ vẻ hài lòng với phần dự thi rất đơn giản và mộc mạc này lại còn gần gũi với đời sống nữa chứ. Bà chợt dừng mắt tại món “tự chế” nhíu mày không biết món này có tên gì mà trông cũng có vẻ ấp dẫn đấy chứ, thơm mùi tiêu đẹp mắt với các con tôm lột màu sắc xanh đỏ tím vàng có cả lẫn lộn với nhau. Cũng kô tệ.
Bà chỉ tay vào món ăn hỏi Tử Kỳ-là người đại diện nhóm:
– Em cho tôi biết món ăn này có tên là gì mà sao trông lạ quá.
Tử Kỳ mất vài giây mới nghĩ được tên món ăn này, nó chỉ mới khai sinh cách đây 15p thôi làm gì đã có tên cơ chứ. Tú Anh đứng ngoài cười cười, nói nhỏ với Trịnh Kim:
– Thế nào thằng này cũng bịa tên kinh khủng cho mà xem.
Y rằng, Tú Anh vừa dứt câu. Trên kia Tử Kỳ đã cười tự tin trả lời:
– Đây là món “Phượng hoàng lửa” ạ.
Tú Anh, Trịnh Kim bật cười thành tiếng, Tú Anh ngặt nghẽo cười vịn vai Trịnh Kim “ Cái gì chứ… haha.. Phượng Hoàng lửa :-j…”
Tử Kỳ thầm nghĩ chắc cái tên này cũng gây ấn tượng mạnh nên anh nói bừa. Cô phụ trách gật gù:
– Có vẻ được đấy. Các em có thể cho biết món này các em được học từ đâu không.
– Từ mẹ của bạn Tú Anh ạ.
Mọi ánh mắt đổ xuống nhìn vào Tú Anh. Cậu trợn tròn mắt nhìn Tử Kỳ “Tự nhiên lôi mình vào. thằng ranh này.”
Tú Anh miễn cưỡng nhe răng cừời nhìn mọi người. Cô phụ trách khen:
– Các em làm rất tốt, dù có ít người lại toàn là con trai mà vẫn hoàn thiện được phần thi cũng giỏi đấy.
Tử Kỳ mỉm cười không nói gì, mọi tiếng ồn ào vang lên:
– Ước gì mình được thử các món anh ấy làm.
– chẹp… đã đẹp trai lại còn đảm đang nữa chứ..
– Đúng mẫu người lý tưởng của em rồi…
Kim Anh khẽ trề môi xì một tiếng dài thượt “ Có gì đâu, ba mình cũng đẹp trai với nấu ăn giỏi mà, có gì đáng khen rầm rộ thế chứ, chưa biết mùi vị ra sao mà..”
Còn có vài tiếng hét lên:
– Cô ơi khỏi chấm đi, cho họ giải nhất đi ạ.
– Đúng rồi…
– Phải đấy..
Tiếng hét ấy phát ra ngay từ người đúng bên cạnh Kim Anh chứ không đâu xa. Chính Hữu Thiện và một số đồng bọn mê trai khác. Kim Anh quay phắt xang nhìn họ trân trối. Không còn gì để nói, bọn này bệnh nặng lắm rồi.
Cô phụ trách ra hiệu cho mọi người yên lặng:
– Để đảm bảo tính công bằng tôi sẽ thử.
Cô từ từ cầm đũa gắp miếng khoai tây đưa lên cho vào miệng. Cả lũ nín thở theo từng động tác quay chậm của bà..Rột…
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 63
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!