Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
Một cách đột ngột, Nott kéo tôi vào lòng, nâng cằm tôi lên và đặt lên đôi môi của tôi một nụ hôn nhẹ. Quá bất ngờ, tôi bất động, đầu óc trống rỗng, chẳng thốt nên được lời nào. Không biết tôi đã như thế được bao lâu, chỉ biết đến khi Nott lay lay người thì tôi mới hoàn hồn. Tôi nhìn Nott lo lắng, mặt dần dần đỏ bừng không khác gì một trái cà chua chín, lắp ba lắp bắp nói:
– N-Nott.. Cậu.. Cậu..
– First kiss của cậu nhỉ?
Nott hỏi, khuôn mặt có chút gì đó hí hửng, khiến tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà không nói gì. Thấy vậy, Nott nói tiếp:
– Cám ơn nhé, vì đã dành nụ hôn đầu của cậu cho tớ.
– Cái gì? Ai bảo với cậu thế chứ? Là cậu tự cướp mà!
Tôi nhanh chóng phản bác ngay khi nghe điều đó. Nott nghiêng đầu cười nhẹ, một nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy. Bằng một giọng vô cùng ấm áp, cậu hỏi ngược lại:
– Thế tớ có cho đâu mà cậu đánh cắp trái tim của tớ chứ?
– Hồi nào? – Tôi phồng má hờn dỗi. – Nếu vậy thì sao cậu đứng ở đây cưỡng hôn tớ được hả?
Rồi bỗng nhiên, nụ cười chợt tắt trên gương mặt kia. Cậu kéo tôi lại gần, ôm chặt vào lòng và thủ thỉ:
– Cho tớ hơi ấm của cậu nhé.. một chút thôi..
– Nott à.. Hôm nay cậu làm sao vậy?
Nhận ra những hành động kì lạ của Nott ngày hôm nay, tôi lại đâm ra lo lắng. Thế nhưng, cậu ta vẫn không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay của mình để kéo tôi lại gần thêm. Chúng tôi cứ đứng đó một lúc lâu như thế đấy. Cho đến khi tới lúc ra về, Nott mới buông tôi ra và ân cần cõng tôi về trường. Trong lúc đó, chúng tôi vẫn không nói thêm một câu nào..
Trái Đất này tròn quá nhỉ? Gặp được nhau nhưng rồi cũng chỉ lướt qua nhau. Ai rồi cũng lần lượt bỏ tôi mà đi. Sau ngày hôm đó, Nott cố gắng tránh mặt tôi. Thấy vậy, tôi cũng không buồn tìm đến cậu ta nữa.
Phải rồi, sau cùng thì tôi vẫn là kẻ cô đơn..
4 ngày sau, tôi trở về bên Harry khi nghe tin cậu lại liên kết tư tưởng với Voldemort. Thông tin này tôi lấy được từ Mione, bởi vì Harry không muốn cho tôi biết. Hừm.. Tôi biết mà. Đâu ai muốn ở bên tôi lâu. Họ chỉ muốn lợi dụng tài năng của tôi mà thôi.
Ngày nối ngày trôi qua, cuối cùng đã đến lúc giáo sư Trelawney rời đi. Tiền sảnh đã đông nghẹt người, và trung tâm đám đông là giáo sư Trelawney, 1 tay cầm cây đũa phép, 1 tay cầm chai rượu rỗng, trông cực kì điên khùng. Cách chỗ tôi đứng không xa, giáo sư McGonagall đứng đấy, có vẻ như muốn bệnh rồi. Tôi lại nhìn về phía vị giáo sư Tiên tri, tóc bà đã dựng đứng, đôi mắt kiếng lệch qua một bên khiến cho một con mắt bị rọi lớn hơn hẳn con mắt kia. Mớ khăn quàng, khăn choàng vô số kể của bà xổ ra khỏi vai, rủ xuống lòng thòng, gây cảm tưởng như thể bà vừa mới bị bung rời ra từ những đường may. Ngay cạnh bà, nằm trên sàn là 2 cái rương khổng lồ, 1 cái chổng gọng lên trời, trông hệt như bị quăng xuống cầu thang theo sau chủ nhân. Giáo sư Trelawney nhìn trừng trừng, vẻ kinh hoàng, vào mụ cóc ghẻ đang đứng đối diện. Bà thét lên:
– Không! KHÔNG! Chuyện này không thể xảy ra!.. Nó không thể!.. Ta không chấp nhận!..
– Cô đã không nhận thấy là chuyện này tất phải xảy ra sao?
Một giọng nói cao eo éo vang lên, nghe có vẻ khoái trá một cách tàn nhẫn. Hừ, mụ Umbridge, mụ ta không có lấy một chút tình người hay sao? Vẫn ung dung một cách đáng ghê tởm, mụ ta nói tiếp:
– Cho dù cô không có cái khả năng tiên đoán được thời tiết ngày mai, nhưng ắt cũng phải nhận thức được rằng các cuộc trình diễn của cô trong những buổi thanh tra, vừa đáng thương vừa không có chút tiến bộ nào, tất sẽ khiến cho cô không thể nào tránh được chuyện bị sa thải chứ?
– Nhưng.. Không! Cô không thể!
Giáo sư Trelawney rống lên, nước mắt từ phía sau đôi mắt kiếng to tổ tướng đã rơi lã chã xuống gương mặt.
– Cô không thể đuổi tôi! Tôi đã dạy ở đây suốt 16 năm trời! Hog-Hogwarts.. Hogwarts là nhà.. là nhà của tôi!
– Nó từng là nhà của cô..
Mụ Umbridge nở một nụ cười rộng đến mang tai khi chứng kiến cảnh tượng giáo sư Trelawney gục mặt xuống nức nở.
* * * cho đến cách đây 1 giờ đồng hồ, khi ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật phê chuẩn lệnh sa thải cô. Bây giờ, cô hãy vui lòng tự mình rời khỏi gian tiền sảnh này. Cô làm chúng tôi khó xử đấy.
– Khó xử ư? Nực cười quá nhỉ?
Không kiềm chế được cơn tức giận, tôi bước vào giữa đám đông, cười khinh khỉnh ngay trước mặt mụ cóc già. Đến bên giáo sư Trelawney, tôi dừng bước, hất mặt lên nhìn mụ ta:
* * * Cơ mà theo tôi thấy thì cô cũng chỉ đang thưởng thức mà thôi.
– Trò.. Trò là..
Giáo sư Trelawney ngước mặt lên nhìn tôi, và tôi thì chỉ cười nhẹ đáp lại. Mụ Umbridge nghe vậy liền đỏ mặt tím tai, cố gắng nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
– Trò Williams, đây là chuyện của Bộ và Hogwarts, không hề liên quan đến trò.
– Không liên quan? Giáo sư của chúng tôi bị tống cổ khỏi đây mà không liên quan?
– Trò nên ăn nói một cách có chừng mực, không thì hẳn trò đã biết hậu quả rồi đấy.
Mụ Umbridge mỉm cười nhưng nổi giận thấy rõ. Tôi nhếch mép cười:
– Miễn là đã từng đứng trên bục giảng tại Hogwarts, nếu không xấu xa, tôi đều phải bảo vệ. Cô làm thế là sai, quá sai rồi.
– Trò đi học không phải là để cãi lí với ta, trò Williams! Những giáo sư không đạt tiêu chuẩn sẽ bị thanh lọc!
– Ố ồ.. Cuối cùng cũng lòi đuôi chuột rồi nhỉ? Nhìn xem biểu cảm trên mặt cô đi. Rất đáng xem đấy.
– Trò.. Trò.. Trò mau tránh ra, hoặc là trò cũng bị đuổi học!
– Ồ vâng, nếu cô có đủ lí do. Nhưng tôi nghĩ là không đâu, bởi vì đến lí do đuổi việc giáo sư Trelawney cô còn không có..
– Ai dám bảo là như vậy? Bộ có quyền xử lí những giáo sư không đạt t-
– Phải rồi. Tiêu chuẩn. – Tôi lại nghiêng đầu cười giễu mụ ta. – Nào, nói tôi nghe xem, chỗ nào không đạt?
– Việc này không cần trò phải bận tâm, nhưng được thôi, ta sẽ cho trò biết: Mụ ta không hề có khả năng tiên đoán!
– Làm sao cô chứng minh được điều đó đây, thưa-giáo-sư-đáng-kính?
– Đủ rồi! Cô ta không thể tiên đoán điều gì cả! Mọi thứ cô ta dạy đều không có chất lượng?
– Vâng, tôi thừa nhận mọi thứ giáo sư Trelawney dạy đều không hề có chút chất lượng nào..
Vài tiếng rên phản đối xuất hiện, kèm theo đó là sự kinh hoàng của giáo sư Trelawney. Thế nhưng, tôi vẫn mỉm cười, 1 nụ cười giả tạo, với mụ ta:
* * * Nhưng cô ấy quả thật là 1 nhà tiên tri. Và bởi vì không phải khi nào Nội nhãn cũng xuất hiện chỉ để tiên đoán những việc cỏn con thì không có nghĩa cô có thể sa thải giáo sư. Mà, đó cũng là lí do mấy bài học kia vô bổ.
– Trò đừng có tưởng rằng mình biết hết! Ý trò nói thế có nghĩa là ta không biết chút gì về Tiên tri sao?
– Vâng.
Tôi đáp gọn lỏn rồi mỉm cười nói tiếp:
– Tuy nhiên, nếu cô không quan trọng điều này, cô vẫn không thể đuổi giáo sư Trelawney đi được.
– Hừ! Trò nghĩ trò có quyền quyết định điều đó? Bộ đã ban sắc lệnh sa thải cô ta rồi.
– Sa thải thì có thể, nhưng người có thẩm quyền giữ hay đuổi giáo sư ra khỏi Hogwarts thì chỉ có..
* * * ta mà thôi. – Giọng nói nào đó bỗng vang lên.
Tôi ngoảnh mặt lại xem tiếng nói đó phát ra từ đâu thì cánh cửa gỗ sồi đằng trước mở tung ra. Đám học viên đứng cạnh cánh cửa bỗng nhiên vội vã dạt ra mở lối khi cụ Dumbledore xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa. Để mặc cánh cửa mở rộng sau lưng, cụ sải bước tiến về phía trước, xuyên qua cái vòng người đứng xem, đôi chân dừng lại ngay trước mặt tôi rồi nhẹ nhàng bảo:
– Con có thể đưa cô Sybill trở về được không?
Tôi cúi đầu chào, lịch thiệp đáp lại:
– Rất sẵn lòng, thưa giáo sư.
Cụ Dumbledore bật cười nho nhỏ.
– Con có thể đốn ngã cả trái tim người con gái đấy, Daisy à.
– Con không nghĩ như thế đâu, thưa giáo sư. Làm sao có thể?
– Đó chỉ là ý nghĩ của ta thôi, người phương Đông gọi nó là gì nhỉ?
– “Soái ca”. Nếu đó là từ mà cụ đang cần. Con thì thích “tomboy” hơn.
– Thôi. Con đi đi. Phần còn lại cứ để ta lo. Giúp cô Sybill nhé con yêu.
Tôi gật đầu rồi dìu giáo sư trở về tháp Bắc, tay vẫy đũa phép điều khiển 2 cái rương bay theo, cố gắng an ủi cô vì cô đang muốn rời khỏi. Haizz.. Thật là khó khăn mà..
Trên đường đi, khi đã cách khá xa tiền sảnh, tiếng khóc của giáo sư Trelawney ngày càng nhỏ dần. Tôi cứ tưởng là cô đã ổn định lại tinh thần một xíu nhưng không.. Tuy khó tin, 1 lời tiên tri nữa bất ngờ được ban phát, 1 lời tiên tri chưa hề được nhắc trong nguyên tác. Đôi mắt cô đã bắt đầu long lên sòng sọc, cả người run run với chất giọng khàn khàn đặc trưng:
– Tích tắc.. Tích tắc.. Đồng hồ chạy ngược.. Bỉ ngạn trắng xấu số nở rộ trong máu tươi. Không thể nào là không có cái chết. Dù cho là thiên tài cũng cần được cứu rỗi. Tìm ra sự thật và lựa chọn tương lai. Cách duy nhất để cứu cả mình lẫn người..
Tôi nhăn mặt, để rồi một ý nghĩ khó chịu lại xẹt qua trong tâm trí lần nữa, và khiến đầu tôi đau như bị búa bổ không ngừng. 2 tay ôm lấy đầu, tôi không thể nghe tiếng giáo sư Trelawney, mặc dù vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng của cô. Rồi, tôi bất chợt hét lên thất thanh, và lại ngã quỵ xuống hành lang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!