Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 136: Bí ẩn của độc dược
– Đã có ai nhìn thấy Inferius chưa ạ? – Parvati Patil hỏi bằng một giọng rất cao. – Có phải là hắn sẽ sử dụng bọn chúng không?
– Chúa tể hắc ám đã từng sử dụng Inferius trong quá khứ, có nghĩa là trò nên biết hắn có thể sử dụng chúng một lần nữa. Còn bây giờ..
Thầy Snape lại đi vòng sang bên kia lớp học để trở về bàn mình, và một lần nữa, đám học sinh lại nhìn theo khi thầy ấy đi, với chiếc áo choàng đen cuộn lên đằng sau lưng.
– Ta tin rằng các trò hoàn toàn chưa biết sử dụng những câu thần chú không cần nói thành lời. Vậy, thuận lợi của câu thần chú không nói thành lời là gì?
Cánh tay của Mione giơ thẳng lên trên. Thầy Snape còn dành một lúc để nhìn tất cả mọi người, cho đến khi chắc rằng không còn ai khác mới nói cộc lốc:
– Tốt lắm, cô Granger?
– Đối thủ của bạn sẽ không biết bạn đang thực hiện phép thuật gì, cho phép bạn có lợi thế hơn chưa đầy 1 giây.
– Câu trả lời này copy hầu như từng từ trong quyển “Sách phép thuật thông dụng – Lớp 6”
Thầy Snape nói một cách thô bạo, ở trong góc phòng, nhiều đứa Slytherin cười khẩy.
* * * Nhưng phải nói rằng nó đúng về cơ bản. Phải, những người có khả năng sử dụng bùa phép mà không cần thốt ra câu thần chú sẽ có được một chút bất ngờ khi làm phép thuật. Không phải phù thủy nào cũng làm được, dĩ nhiên, đây là vấn đề tập trung và sức mạnh tinh thần, mà một số người.. – Một lần nữa, cái nhìn ác ý của thầy lại chĩa vào Harry -.. thiếu.
Harry im lặng không nói gì, vẫn chăm chú nghe từng lời giảng, trông có vẻ chẳng hề quan tâm đến cái nhìn đó.
– Các trò sẽ chia thành từng cặp. 1 người sẽ thử phù phép người kia mà không nói thành lời. Và người kia cũng sẽ thử chống lại lời nguyền trong im lặng như thế. Tiến hành đi. Riêng trò, Daisy, đi với ta.
Tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn thầy Snape rồi theo thầy rời khỏi căn phòng, trước sự ngạc nhiên của tất cả các học viên. Là đứa tò mò nhất, Harry cố rướn cổ lên để quan sát cho rõ hơn, nhưng cánh cửa đóng sập lại trước mặt cậu, không cho cậu thấy được những gì xảy ra sau đó.
Bước theo thầy đến văn phòng, tôi vẫn chưa hiểu tại sao, cho đến khi thầy ngồi vào bàn làm việc, lấy ra mớ giấy da, cầm cây bút lông ngỗng vừa ghi ghi chép chép vừa hỏi bằng một giọng trầm trầm:
– Mọi chuyện ra sao rồi?
Tôi ngây ra khó hiểu. Thầy Snape đang muốn ám chỉ đến điều gì? Mùi dược liệu thoang thoảng xung quanh chỉ làm tôi nhớ đến một điều, và tôi đánh liều hỏi thử:
– Chuyện.. bị nguyền của con.. và Eric ấy ạ?
Thầy Snape ngẩng mặt lên nhìn tôi, cau mày.
– Trò còn có ý tưởng nào khác sao?
– A.. Không có không có!
Tôi lắc lắc đầu, bỗng cảm thấy áp lực. Thầy Snape vẫn đăm đăm nhìn tôi, không nói.
– Ừm.. Một chút tiến triển? Có lẽ thế..
Tôi có hơi rụt rè, quả thật là không nên khi bảo với thầy là tôi đã liều mình cứu Lockhart như thế nào vào hôm ở Bộ Pháp thuật, rồi vô tình lại tìm được vấn đề cốt lõi, nhưng thay vào đó là bị ngồi quỳ nghe chửi suốt 4 tiếng đồng hồ. Tôi không hề muốn thầy Snape lại thành 1 phiên bản Eric hồi hè vừa rồi đâu!
– Tiến triển? Như thế nào?
– Cũng không tiện nói cho lắm ạ..
Tay gãi gãi đầu, tôi cười gượng, càng lúc càng khó xử. Tuy nhiên, thầy Snape vẫn điềm tỉnh bảo:
– Nếu giúp được gì thì cứ bảo ta, ta sẽ, ừm, cố gắng một chút vậy.
– Thế.. – Tôi ngân dài tiếng. -.. con.. được ra chứ ạ?
Thầy Snape cúi xuống đống giấy tờ, lặng lẽ bảo:
– Cứ việc. Ta nghĩ con nên về dạy lại đám học trò đó đi.
– Vâng ạ!
Tôi đưa tay phải lên chào, 2 chân khép lại, đứng thẳng với khuôn mặt nghiêm trang như 1 người lính, rồi vụt chạy như bay ra ngoài. Thế nhưng, vừa đặt chân lên ngưỡng cửa thì tôi đã phải phanh gấp lại.
– Khoan hãy đi. Cụ Dumbledore có nhờ ta nhắc, 8h tối thứ 7 tuần này, văn phòng của cụ, mật khẩu Kẹo chanh.
– Ồ vâng..
Tôi xoa xoa đầu vì đau, lật đật đứng dậy và lần này chính thức biến khỏi đây. Hừm.. Tại sao thầy ấy không chịu nhớ ra sớm hơn chứ? Mất mặt quá đi a!
Ơ.. Nhưng mà chẳng lẽ thầy Snape chỉ định hỏi vài câu thế thôi sao? Tôi dần dần chạy chậm lại rồi dừng bước hẳn. Không. Không đúng. Với con người thầy ấy, làm sao lại phải tốn công bày ra cái trò này chứ? Hẳn là đang thăm dò tôi đây mà. Cơ mà dẫu có là thầy Snape đi chăng nữa, tôi vẫn không nên nói gì thì hơn. Trường hợp của Harry chỉ là đặc biệt mà thôi..
Chiều hôm ấy chúng tôi có 2 tiết Độc dược, được phụ trách bởi giáo sư Slughorn. Căn hầm, rất khác thường, chứa đầy hơi nước và những thứ mùi kì lạ, không giống với mùi dược liệu tỏa ra trên người thầy Snape chút nào. Tôi đoán có lẽ do tôi đã quen mùi thầy nên mới như vậy thôi, rồi nhanh chóng đưa mắt quan sát lớp học, tôi chọn được vị trí thích hợp để yên tâm pha chế thuốc, một mình. Thật ra thì sau buổi gặp mặt giáo sư ngày hôm ấy, tôi bỗng muốn thử nghiên cứu sâu thêm về Độc dược xem sao. Duy chỉ được vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay, cứ như là do tiềm thức trong tôi đang hoạt động vậy. Tôi tin Eric, nhưng thành thật mà nói thì tôi muốn thử nghiệm thêm bằng cách tiếp cận và khai thác thêm thông tin từ giáo sư Slughorn. Ông ấy hay so sánh tôi và Harry với nhân cách Lily còn đọng trong tôi, trái lại với thầy Snape vẫn chưa thể nào nguôi ám ảnh, nên việc tìm hiểu của tôi sẽ dễ dàng hơn một chút. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mà đối thủ của tôi lại là chính tôi, cố gắng tìm hiểu chính mình cũng chẳng có gì sai cả. Lỡ đâu tôi khai thác thêm được điều gì đó hay ho thì sao?
Bài học bắt đầu với những lời trao đổi nho nhỏ giữa giáo sư Slughorn và Mione. Và, đột nhiên rất hứng thú, vị giáo sư này bỗng reo lên:
– Aha! “1 trong những người bạn tốt nhất của con sinh ra trong gia đình Muggle, và cô ấy học giỏi nhất khóa học của bọn con, về lý thuyết, và chỉ đứng sau 2 bạn Williams trong phần thực hành”. Đây có phải người bạn con đang nhắc đến không Harry?
– Vâng ạ. – Harry gật đầu, mỉm cười với Mione đang vô cùng xúc động.
– Ồ, 20 điểm rất xứng đáng cho Gryffindor, Granger ạ!
Mione hớn hở quay sang Harry và thì thầm:
– Có thực là cậu đã nói thế không? Ôi Harry..
Draco khó chịu ra mặt, tặc lưỡi một cái với ánh nhìn cảnh cáo về phía công chúa Gryffindor. Tuy vậy, dường như không có lấy 1 dấu hiệu nào cho rằng Mione có để ý đến. Và khi giáo sư Slughorn giới thiệu về Phúc Lạc Dược (Felix Felicis), một loại chất lỏng may mắn, tôi để ý thấy Zabini hình như đột ngột chuyển hướng tập trung với ánh nhìn phải nói là vô cùng kỳ quặc. Bạn biết đấy, sẽ chẳng thông minh chút nào khi không có tí nghi ngờ về hành động bất thường này của hắn.
Cuộc đua bắt đầu! Tôi thực sự không có thời gian để quan sát người khác, mà chỉ lo tập trung vào món thuốc của mình cho đến tận khi hết giây cuối cùng. Ừm.. Quả thật là bài làm của tôi không tệ, nếu không muốn nói là rất tốt, ngoại trừ việc Harry đã làm xong 2 bước tiếp theo trước tôi.
– Đây là người thắng cuộc!
Giáo sư Slughorn gào lên giữa căn hầm.
– Xuất sắc! Xuất sắc, Harry à! Chúa ơi, rõ ràng là con thừa hưởng tài năng của mẹ con! Phải, Lily rất cừ trong môn này!
Harry dáo dác nhìn quanh, cảm thấy rất đỗi tự hào, nhưng rồi khi nhìn về phía tôi, niềm vui ấy lại bị dập tắt. Cậu cúi đầu, nhìn đăm đăm vào cuốn sách giáo khoa được cho mượn, tay lật lật thêm vài trang khác.
– Đây, như đã hứa, 1 lọ Phúc Lạc Dược nho nhỏ. Hãy dùng nó sao cho thật có ích nhé!
– Không đâu ạ.
Harry nói nhỏ, ngẩng mặt lên, cười nói:
– Con không hề xứng đáng với phần thưởng đó. Sao thầy không xem thành quả của Daisy đi? Con chắc nó cũng không tệ đâu.
– Không. Tớ chưa làm tới bước của cậu mà. – Tôi bình thản đáp lại.
– Nhưng cậu biết mà, đây đâu phải nỗ lực của tớ.
Đoạn, Harry quay sang giáo sư Slughorn.
– Cuốn sách giáo khoa thầy cho con mượn có ghi một vài hướng dẫn của người chủ cũ. Nhờ vậy, con đã dẫn trước mọi người một khoảng cách khá lớn. Con mong thầy thứ lỗi cho sự việc này.
Nụ cười trên gương mặt thầy Slughorn tắt đi. Với một vẻ mặt bối rối, thầy bảo:
– Ừm, lỗi này cũng không phải lỗi do con. Nếu đã vậy, chi bằng con cứ giữ lấy cuốn sách đó, còn lọ thuốc này, ta sẽ trao cho món thuốc thành công chỉ sau con vậy..
Thầy Slughorn bước tới và dừng chân lại ngay trước món thuốc của tôi, hơi đơ người ra.
– Granger, con có biết, có 1 đặc điểm ẩn sâu nằm trong những lọ độc dược không?
Mione giật mình, quay qua quay lại cầu cứu, nhưng tôi thực tình cũng chẳng biết là gì. Bằng một giọng lí nhí, cô ấy đáp lại:
– Thưa thầy, con.. con.. con không biết ạ..
– À, cũng phải thôi.. Từ lâu, người ta đã quên khuấy mất cái điều này rồi mà..
Thầy Slughorn nói nhẹ nhàng, đăm đăm nhìn vào cái bóng phản chiếu trên mặt dung dịch tôi còn chưa hoàn thành xong.
* * * Độc dược phản ánh con người của của những dược sư..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!