Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
Nhanh lên Tom. Con không muốn bị tóm vì quá giờ ngủ phải không? Nên nhớ rằng con là Huynh trưởng.
– Thưa thầy, con muốn hỏi thầy vài điều.
– Cứ hỏi đi, con yêu, cứ hỏi đi.
– Dạ thưa, thầy có biết gì về.. về Trường Sinh Linh Giá không ạ?
Giáo sư Slughorn nhìn chằm chằm vào Tom, các ngón tay nần nẫn vô tình siết chặt lấy đế ly rượu.
– Đây có phải là 1 đề tài của bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám không nhỉ?
Ông nói, nghe giọng như đã thừa biết đó chẳng phải là bài tập trên lớp.
– Không hẳn, thưa thầy. Con bắt gặp từ này khi đang đọc sách và con thật sự không hiểu lắm.
– Không à? Phải rồi. Còn lâu con mới tìm được quyển sách nào ở Hogwarts nói cho con biết chi tiết về Trường Sinh Linh Giá, Tom ạ. Đó là thứ đồ hắc ám, vô cùng xấu xa.
– Nhưng thầy biết rõ mọi điều về chúng, phải không ạ? Ý con là, 1 pháp sư cỡ như thầy.. Xin lỗi, con muốn nói là nếu thầy còn không biết thì liệu ai có thể biết đây. Nghĩ vậy nên con mới..
Tuyệt hảo. Tôi đành phải thừa nhận như vậy. Vẻ ngập ngừng này, điệu bộ tự nhiên này, và một chút tâng bốc khéo léo, tất cả đều vừa đủ. Tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm về việc moi thông tin từ những người không sẵn lòng nói ra, nên đành phải thừa nhận Tom quả là bậc thầy. Rõ ràng một điều là, anh ta rất thèm muốn cái tri thức về Trường Sinh Linh Giá, và có thể đã chuẩn bị cho thời khắc này hàng tuần nay rồi.
Giáo sư Slughorn không nhìn Tom, tay nghịch nghịch cái nơ trên nắp hộp dứa tẩm đường.
– Thực ra thì cũng không có hại gì lắm nếu cho con biết qua..
Tôi nheo mày, hoàn toàn bác bỏ cái ý kiến đó. Không có tai hại gì lắm sao? Quá tai hại mới đúng! “Nhờ” vậy mà cả thế giới đang đứng trước bờ vực diệt vong, dưới sự điên cuồng của chúa tể Voldemort. Không phải là tôi đang tỏ ra trách móc, hay biểu lộ một cái cảm xúc gì đó khác theo hướng tiêu cực với thầy đâu, nhưng cái câu nói đó thật khó lọt vào tai mà.
Lắc lắc cái đầu, tôi lại tập trung vào câu nói của giáo sư Slughorn.
* * * Chỉ để con hiểu thêm về thuật ngữ này thôi. “Trường Sinh Linh Giá” chính là vật mà người ta dùng để giấu 1 phần linh hồn mình vào đó.
– Thưa thầy, con vẫn chưa hiểu rõ lắm ạ..
Tom nói, giọng đã cố nén xuống, nhưng rõ ràng là đang kích động hết sức.
– Nghĩa là ta có thể cắt xé linh hồn mình ra, và giấu 1 phần linh hồn vào vật nào đó bên ngoài cơ thể. Nếu ai làm như thế thì dù cơ thể có bị tấn công hoặc phá hủy, hắn vẫn không thể chết, bởi 1 phần linh hồn hắn vẫn còn ở cõi trần và không bị suy chuyển. Nhưng tất nhiên, tồn tại theo cách như vậy thì..
Gương mặt giáo sư Slughorn co rúm lại làm tôi chợt nhớ đến những lời nói đã nghe tự bao giờ: “Ta bị xé khỏi thân thể ta, ta còn thua cả hồn ma, thua cả con ma hèn kém nhất.. Nhưng ta vẫn sống.” Cái câu nói đó, tôi không rõ là nghe ở đâu, nhưng lúc đó hình như cái nhân cách này trong tôi không ngự trị. Liệu điều đó có quan trọng không? Tôi không biết, và cũng không dễ gì biết được. Có lẽ tôi sẽ tìm hiểu sau..
– Chẳng ai muốn tồn tại theo cách đó đâu, Tom ạ. Thà chết còn dễ chịu hơn.
Lần này ông lại sai rồi, tôi nghĩ. Những kẻ thèm khát quyền lực, thèm khát sự bất tử, tôn sùng nghệ thuật hắc ám như Voldemort sẽ sẵn sàng đánh đổi tất cả để được như thế. Sự thèm khát của Tom lúc này ngày càng rõ rệt. Anh ta không thể nào che giấu nổi vẻ tham lam nữa.
– Vậy làm sao để chia nhỏ linh hồn mình ra?
Giáo sư Slughorn tỏ ra rất miễn cưỡng.
– Con phải hiểu rằng linh hồn cần được cất giữ nguyên vẹn. Chia nhỏ nó ra là hành động đi ngược lại tạo hóa.
– Nhưng.. làm thế nào ạ?
– Bằng cách phạm 1 tội ác. 1 tội ác khủng khiếp nhất. Con hiểu mà, giết người..
Ông hơi ngập ngừng, và ánh mắt của Tom đang thúc giục ông nói tiếp.
– Khi giết người, linh hồn kẻ phạm tội sẽ bị xé ra. Tay phù thủy nào định tạo nên 1 Trường Sinh Linh Giá sẽ lợi dụng điều đó. Hắn sẽ “đóng hộp” phần linh hồn bị xé ấy vào 1 vật bất kì.
Nghe đến đây, tôi lại tự hỏi có nên thử tạo ra 1 Trường Sinh Linh Giá hay không. Thật sự thì tôi chẳng hề có ước muốn được bất tử, chỉ là.. tôi muốn thử kiểm chứng.. Nếu năm đó tôi không giết ba mẹ mình thì sẽ chẳng có cái Trường Sinh Linh Giá nào cả, còn nếu không.. liệu tôi có chấp nhận được sự thật đó? Tôi khẽ rùng mình trước cái ý tưởng điên rồ ấy. Nhiều lúc tôi vu vơ nghĩ về nó, xong lại xua tan nó đi, nhưng chưa lần nào cái ý nghĩ ấy lại khiến tôi phát khùng đến thế này. Thôi thì, có những thứ không biết thì hơn.. Tôi vỗ vỗ khuôn mặt cho tỉnh táo lên và lại hướng sự chú ý đến những gì đang diễn ra, à không, đã diễn ra.
– “Đóng hộp” ư? Họ làm gì để mà “đóng hộp” linh hồn?
– Bằng 1 phép thuật nào đó. Đừng có hỏi ta, ta đâu có biết.
Giáo sư Slughorn lắc đầu tựa như con voi già bị lũ muỗi quấy rầy. Ông hỏi lại:
– Trông ta giống kẻ giết người để “đóng hộp” linh hồn mình lắm sao?
– Dĩ nhiên là không, thưa thầy. – Tom nhanh nhảu đáp lại. – Con xin lỗi, con không có ý xúc phạm.
– Không sao đâu. – Ông khàn giọng. – Con tò mò về những chuyện đó thì cũng dễ hiểu thôi. Những pháp sư đã đạt đến đẳng cấp nhất định luôn bị những vấn đề như thế hấp dẫn..
Phải, đẳng cấp của sự hắc ám. Tôi cười nhạt.
– Vâng. Nhưng con vẫn chưa hiểu, dĩ nhiên chỉ là tò mò thôi, liệu 1 Trường Sinh Linh Giá thì có đủ không? Liệu có tốt hơn không, có khiến ta mạnh hơn không, nếu ta tách linh hồn mình thành nhiều phần? 7 phần chẳng hạn. Số 7 là con số huyền diệu và hùng mạnh nhất phải không ạ?
– Ôi trời! – Giáo sư Slughorn la lên. – Những 7 phần! Nghĩ đến việc giết 1 người còn chưa đủ tội lỗi sao? Chia linh hồn ra, dù vì nguyên nhân nào đi nữa, cũng đủ tệ hại lắm rồi.. đằng này lại chia thành những 7 phần..
Giờ đây trông giáo sư lo lắng ra mặt. Ông ta đăm đăm nhìn Tom tựa như hối hận vì đã trả lời những câu hỏi của anh ta.
– Tất nhiên.. – Giáo sư Slughorn lầm bầm. – Những gì chúng ta đang nói chỉ là giả thiết thôi.. Chuyện sách vở thôi mà, phải không?
– Vâng, thưa thầy. – Tom đáp gọn.
– Nhưng Tom này, dù thế nào đi nữa cũng đừng để ai biết điều thầy trò mình vừa mới thảo luận nhé. Mọi người mà biết thì không hay đâu. Chuyện Trường Sinh Linh Giá bị cấm ở Hogwarts, con biết đấy.. Đặc biệt, Dumbledore rất nghiêm khắc về chuyện này..
– Con sẽ không hé răng đến một lời nào đâu, thầy cứ yên tâm
Tom trả lời và bỏ đi, trên mặt có 1 niềm vui cuồng bạo hệt như lần đầu tiên anh ta biết mình là phù thủy. Niềm vui đó không làm Tom trông đẹp trai hơn, mà trái lại, khiến những đường nét trên mặt anh ta càng có vẻ thiếu tính người..
– Cũng đã đến lúc đi rồi..
Chúng tôi lại trở về với văn phòng hiệu trưởng. Cụ Dumbledore nhìn tôi với vẻ trìu mến và nói nhỏ:
– Cảm ơn con, Daisy. Thầy đã đợi điều này từ lâu lắm rồi..
– Nhưng.. thầy đợi điều gì mới được chứ? – Harry ngạc nhiên.
Quay sang nhìn Harry, cụ mỉm cười.
– Nó xác nhận giả thuyết của thầy là đúng, và cho chúng ta thấy có quá nhiều việc phải làm..
Chợt, tôi nhận thấy đột nhiên các hiệu trưởng cũ trong những bức chân dung treo tường đều thức giấc và lắng nghe cuộc nói chuyện. 1 ông pháp sư mũi đỏ béo mập thậm chí còn lôi ra cái ống nghe dành cho người điếc.
– Ta chắc 2 con cũng hiểu tầm quan trọng của những điều vừa mới nghe. Chỉ mới tầm tuổi 2 con bây giờ, Tom đã dám làm tất cả mọi thứ để có được sự bất tử.
– Có phải hắn tạo ra những Trường Sinh Linh Giá không ạ? Có lẽ là 7. Hắn nói con số 7 là con số huyền diệu và hùng mạnh nhất. Nhờ vậy nên hắn mới không chết khi giết con?
– Ta đoán con đã rèn được khả năng suy luận của mình khi ở bên Daisy. – Cụ Dumbledore bật cười. – Phải, đúng lắm, hắn có ý định tạo ra 6 cái Trường Sinh Linh Giá, 1 phần còn lại ở trong người, và 4 năm về trước, 2 con đã đưa cho ta bằng chứng hắn đã làm việc đó..
– Bằng chứng nào ạ? Con nhớ tụi con chưa từng đưa cho thầy một bằng chứng nào cả mà..
– Quyển nhật ký của Tom Riddle. Nó là 1 Trường Sinh Linh Giá. – Tôi đáp gọn.
– Cậu biết? Nhưng cậu.. – Harry há hốc miệng ngạc nhiên. – Tớ đoán là cậu phải sẵn sàng tiêu diệt nó chứ. Cụ cũng vậy, tại sao cụ lại cho phép Daisy giữ nó?
Tôi im lặng, quả thực chẳng biết nói gì hơn. Nhưng may thay, cụ Dumbledore đã nói đỡ giùm tôi:
– Hãy gác lại chuyện đó sau, Harry, giờ chúng ta cần bàn luận về nhiều chuyện khác. Con có nghĩ rằng liệu hắn có đang bất cẩn quá không?
– Con không thấy hắn bất cẩn, thưa thầy. Hắn là hậu duệ của Slytherin, điều mà hắn muốn mọi người biết nhưng chưa thể công khai minh bạch. Hắn không muốn điều đó bị phí phạm nên đã gửi nó ở đây, ám học viên của Hogwarts, mở Phòng chứa bí mật ra và có thể có 1 cơ thể mới. Nói gì thì nói, mất đi 1 cái Trường Sinh Linh Giá cũng không đáng kể lắm, trong khi hắn còn 5 cái Trường Sinh Linh Giá khác. Điều đó lại được chứng minh bằng cái sự việc diễn ra hồi năm tư: Voldemort hồi sinh.
Harry khẽ khàng nói những lời cuối. Trông cụ Dumbledore rất vui mừng vì những suy luận đó.
– Tốt. Tốt lắm. Con suy luận rất tốt đấy, Harry à. Vượt xa cả mong đợi của thầy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!