Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 43: Đấu tay đôi
Vào tuần lễ thứ hai của tháng 12, giáo sư McGonagall lại đi một vòng các kí túc xá để ghi danh những học sinh sẽ ở lại trường trong dịp Giáng sinh. Chúng tôi tất nhiên đều ghi tên, và Malfoy cũng sẽ nghỉ lễ Giáng sinh ở trường. Đây đúng là thời điểm thích hợp để hành động!
Một tuần sau, khi chúng tôi đang băng qua tiền sảnh thì thấy một đám đông bu quanh bảng thông báo. Dean và Seamus ra hiệu kêu chúng tôi lại, tỏ vẻ hào hứng lắm.
Trời ạ! Tưởng gì nữa chứ! Câu lạc bộ đấu tay đôi của Lockhart đây mà…
Tôi ngán ngẩm nhìn tờ giấy da đính trên bảng, mãi một lúc sau mới quyết định đi vì hôm đó có cái gọi là “sự kiện đặc biệt”.
* * *
Thế là 8 giờ tối hôm đó, chúng tôi vội vã đến đại sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài màu vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà một lần nữa lại đen như nhung, và gần như toàn bộ học viên trong trường đều có mặt, người nào người nấy cầm theo đũa phép của mình và lộ rõ vẻ hồi hộp. À, bạn biết phải loại trừ những người nào rồi đấy.
Sau cái bài thuyết trình nhạt nhẽo, phần hay mở đầu ngày hôm nay cũng đã tới. Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì ông ta cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay bỗng trở nên thuần thục đến lạ thường. Còn thầy Snape, thầy ấy chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi, cả hai giơ đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt. Lockhart nói với đám học trò đang im re:
– Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đấu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả.
Harry ngó hàm răng nghiến chặt của thầy Snape, nói nhỏ:
– Tớ không dám đánh cược đâu.
– Rồi! Một… Hai… Ba!
Cả hai đều vung đũa phép qua đầu và chĩa vào mặt đối thủ. Thầy Snape nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
– Expelliarmus!
(Câu này tách ra sẽ được như sau: expel = tống khứ, liar = kẻ nói xạo, mus = chuột. Vậy nên ta có thể dịch là: “Úm ba la, tống đi con chuột xạo!”)
Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, và gần như ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân Lockhart khiến ông ta văng bật ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té xuống và nằm lăn quay trên sàn. Tôi, Malfoy, và hầu hết các học viên Slytherin lập tức bùng lên vỗ tay hoan hô. Harry và Ron thì chỉ dám ôm bụng cười khúc khích. Còn Hermione, cô bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, và mấy ngón tay thì đè trên môi, cố ngăn tiếng thét đau đớn.
– Mấy cậu nghĩ thầy có bị gì không?
Đồng loạt, tôi, Harry và Ron cùng trả lời:
– Kệ ông ta chứ!
Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của ông ta đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu. Bước cà nhắc trở lên võ đài, ông ta nói:
– Thế đấy! Đó là phép Giải giới. Các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình… À, đây rồi, cám ơn trò Brown…
Đoạn, Lockhart lại quay sang thầy tươi cười.
– Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc. Nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ-
Tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lại lóe lên, đánh bật ông ta ra khỏi sàn đấu lần nữa, va mạnh vào bức tường phía sau, nhưng lần này có lẽ mạnh hơn một chút, hoặc vì đã bị đánh một lần rồi nên ông ta chẳng thể nào gượng dậy được nữa. Eric mỉm cười vỗ tay, và cả đám Slytherin rú lên phấn khởi. Tôi tự hỏi, liệu có nên bước tới trước? Nhưng câu trả lời còn chưa có thì Eric đã đẩy tôi lên. Thôi được rồi, một chút chắc cũng không phiền.
Tôi ung dung bước đến chỗ Lockart, cố tình dẫm mạnh vào chân ông ta khiến ông ta kêu lên đau đớn. Cầm đũa phép hất đầu ông ta lên, mặt đối mặt, tôi nói rõ:
– Vậy thế này đã đủ bí hiểm chưa ạ? Nếu ông thực sự làm được những gì viết trong sách, thì ông phải đỡ được đòn này dễ dàng chứ nhỉ?
Heh… Không ngờ lại vui đến vậy, Lockhart cứng họng chẳng nói được câu gì trước điệu bộ đắc thắng của tôi. Bọn con gái Gryffindor và Hufflepuff gầm lên phản đối. Đám nam sinh hai Nhà đó thì đứng hình không thốt ra được lời nào, mồm há hốc vì kinh ngạc. Trong khi đó, Ravenclaw đã bắt đầu xì xào. Slytherin không ngừng vỗ tay hoan hô. Một câu thần chú bắn tới. Tôi còn chẳng bận tâm nhìn, đưa tay ra sau vung đũa một cái. Màn chắn hiện ra, bật câu thần chú ấy vào tường.
– Hannah Abbott, tôi không lầm chứ? Cảm ơn đã tạo cơ hội cho tôi chứng minh điều tôi vừa nói.
Tôi nhấc chân ra, thẳng người dậy quay về hàng, vẫn thái độ bình thản như thường.
– Thầy Snape, mong thầy giúp đỡ tụi em.
* * *
Vài phút sau, chúng tôi được bắt cặp đấu với nhau. Harry với Malfoy, còn tôi với… Eric…
Haizz… Hình như thầy Snape muốn chúng tôi đối đầu nhau…
Cúi chào nhau cho phải phép, tôi và Eric quay người ra sau, bước 5 bước rồi nhanh chóng quay phắt tấn công. Dù có thế nào cũng không được nương tay, đó là thỏa thuận của chúng tôi. Và để cho chắc ăn, tôi còn bí mật bắt Eric thề bằng lời nguyền Bất Khả Bội. Mọi hành động đều được ngưng lại để quan sát màn trình diễn của chúng tôi. Những câu thần chú được phóng ra liên tục đầu đũa phép. Chúng va chạm vào nhau và nổ tung, hoặc bắn tung tóe sang nơi khác, hoặc bị phản đòn lại. Trận chiến mặc dù căng thẳng khi chẳng có tiếng nói nào mà thay vào đó là sự tập trung cao độ của chúng tôi, tuy nhiên, nó không kéo dài như tôi mong đợi. Bộ não của chúng tôi hoạt động tương đương nhau, nhưng khả năng phép thuật thiên bẩm của tôi lại cao hơn nên Eric bị tước đũa phép và trận đấu kết thúc.
Chúng tôi chỉ mới thở được một tí thì Lockhart đập hai tay vào nhau để tập hợp ánh nhìn.
– Thưa mọi người, tôi có một đề nghị nho nhỏ. Thầy Snape và tôi, mỗi người sẽ chọn ra một đại diện và bước lên sàn đấu, coi như là xem lại kết quả thực hành cho buổi tập ngày hôm nay, được chứ?
Lockhart nháy mắt. Tiếng hò reo bất chợt nổi lên. Lần đầu tiên tôi tán thành ý kiến của ông ta, nhưng cái nháy mắt đó lại làm tôi nổi hết cả da gà. Thật không hiểu nổi tại sao đám con gái lại mê ông ta được! Đẹp trai? Cũng có nhiều người đẹp trai mà, ví dụ như…
Tôi đỏ mặt khi bóng hình ai đó đột nhiên xuất hiện trong tâm trí.
– Để coi… À phải, Daisy Williams, trò sẽ giúp ta chứ?
Giật mình, tôi bị kéo về với thực tại. Lockhart lần này đã giúp tôi dù chỉ là vô tình, nhưng tôi nghĩ mình nên lịch sự một chút.
– Xin lỗi, tôi đã mệt với trận đấu vừa nãy rồi.
– Thế còn trò thì sao, Eric Williams?
– Daisy cũng làm em phát mệt rồi ạ.
– Hừm… Vậy thì ai được nhỉ?.
Lockhart cau mày, nét mặt có chút trầm tư, mà không biết có trầm tư thiệt hay không. Bỗng, thầy Snape cất tiếng:
– Hay là Potter đấu với Malfoy. Anh thấy sao hả Lockhart?
– Ý kiến xuất sắc! Nào, nào, cả hai lên đây.
Thầy Snape ra hiệu gọi Harry và Malfoy tới giữa hội trường. Đám đông bắt đầu lùi lại để chừa chỗ trống cho họ thi thố tài năng. Lockhart thì thầm với Harry:
– Nghe đây, khi trò Malfoy chĩa cây đũa phép vào trò, thì trò làm như vầy.
Lockhart giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp nhưng không may làm rớt luôn cây đũa. Thầy Snape cười ngạo nghễ. Slytherin chúng tôi lại được một trận cười ồ. Ron gập người, không tài nào nhịn được. Harry trên khán đài cũng phải run run. Ông ta vội vàng lượm cây đũa lên, nụ cười vẫn xuất hiện trên khuôn mặt.
– Ấy! Tại cây đũa phép của tôi hăng hái quá mà!
Xử trí tốt. Tôi phải công nhận điều này.
Thầy Snape đến gần Malfoy, cúi xuống thì thầm điều gì đó. Cậu ta nở nụ cười ranh ma. Harry thấy thế liền đâm ra lo lắng.
– Thưa thầy, làm ơn chỉ lại cho con một lần nữa cách khóa lời nguyền.
Malfoy quay sang thì thầm sao cho Lockhart khỏi nghe thấy:
– Sợ rồi hả?
Harry đáp qua khóe miệng:
– Còn lâu!
Thầy Lockhart vui vẻ vỗ vai Harry.
– Cứ làm y như tôi dặn là được!
– Dạ… Là sao hả thầy? Làm rớt cây đũa phép như thầy hả?
Ahahaha… Cậu đúng là có óc hài hước đó Harry! Cười chết tôi mất! Tôi phải bám vào Ron một lúc để bình tĩnh lại. Tai cậu không nhạy như tôi nên không nghe thấy điều đó và tỏ ra khó hiểu.
– Ba… – Tôi nín cười, vì Lockhart đã bắt đầu đếm ngược. – Hai… Một! Bắt đầu!
Malfoy giơ đũa lên thật nhanh và đọc thần chú:
– Serpemsprtia! (Mãng xà tấn công!)
Vừa dứt lời, đầu đũa của cậu ta bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai người, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông hốt hoảng nhảy lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên. Riêng tôi và Eric thì không di chuyển chút nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!