Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 54: Lại một giáo sư..
Hè này, Eric cũng mua một chiếc giường xếp nhỏ rồi dọn tới nhà dì dượng của Harry. Khá là chật, nhưng vẫn còn ok. 7/6 là sinh nhật Eric. Còn chưa kịp mở lời, cậu ấy đã nhanh tay bắt lấy thời cơ, yêu cầu tôi một buổi đi chơi công viên giải trí chỉ dành cho hai người. Ừm, cũng đơn giản. Chỉ là chẳng hiểu sao ngày hôm đó cậu ấy cứ (âm thầm) cười suốt.
Cô Marge, em gái của dượng Vernon, sẽ đến đây vào đúng ngày sinh nhật của Harry. Hình như cứ tới sinh nhật cậu là có chuyện à. Phải đảm bảo an toàn để Harry không thổi phồng cô ta, mặc dù tôi thực muốn thấy cảnh tượng đó lắm.
Ron tặng Harry ống kính Mách lẻo bỏ túi, đứng im re trên cái để nhọn đầu một cách rất ư thăng bằng, phản chiếu mấy cây kim đồng hồ dạ quang. Nếu có ai không đáng tin cậy xung quanh thì nó sẽ sáng lên và quay tít. Harry tưởng chừng Hermione sẽ tặng mình sách, nhưng ai ngờ cô lại rất tâm lí, tặng cậu một bộ dụng cụ bảo quản chổi thần. Bên trong hộp dụng cụ là một hũ xi to để đánh bóng cán chổi thượng hạng hiệu Fleetwood, một cặp kéo cắt đuôi chổi bằng bạc sáng choang, một cái la bàn nhỏ xíu bằng đồng để gắn vào chổi cho những chuyến du hành xa và một cuốn cẩm nang tự bảo quản chổi thần. Harry rất thích chí, bởi ngoài bạn bè và Hogwarts thân yêu thì Quidditch là một trong những thứ cậu nhớ nhất. Bác Hagrid thì tặng một cuốn “Quái thư về quái vật” hung dữ. Tôi và Eric không biết làm gì nhiều, chỉ lặng lẽ làm cho cậu một chiếc bánh mừng sinh nhật (mà chủ yếu là Eric làm, tôi chỉ phụ) khiến cho cậu bất ngờ. Coi bộ Harry cũng vui lắm. Cuối cùng cũng có một bữa tiệc sinh nhật ra trò.
Sau hôm ấy, Harry được dượng Vernon ký vào giấy phép đi thăm làng Hogsmeade. Tôi cũng bảo Harry xin phép dì dượng rời khỏi nhà. Chúng tôi được dượng Vernon đưa tới quán Cái Vạc Lủng. Tất cả đồ đạc ém gọn trong cái rương không gian 4 chiều của Eric. Chỉ có mỗi dượng Vernon đi nên còn đủ chỗ cho tôi và cậu ấy. Trước khi rời khỏi, dượng còn không quên chế giễu Harry cùng cái quán. Mà, điều đó cũng chẳng làm cậu bận tâm. Harry được ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật ngu ngốc Cornelius Fudge đón tiếp rất tử tế và còn được ông ta trả giùm tiền thuê phòng. Chú Sirius đã đào tẩu nên Bộ đang thắt chặt an ninh bảo vệ Harry Potter, nhưng mà thứ lỗi phải nói việc mọi người làm là vô ích rồi.
Tôi thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi gửi cú đến cho Hermione, Ron, Malfoy, và cả Neville. Tranh thủ thời gian này, tôi và Eric sẽ giúp họ học một chút. Nhà Ron trúng vé độc đắc trên Nhật Báo Tiên Tri nên cậu nhận được cây đũa phép mới toanh. Tuy nhiên, với cái mối quan hệ của bọn họ bây giờ thì khó mà tập trung vào việc học được.
Vậy cho nên, tôi đã tổ chức một buổi dã ngoại trên núi không-phép-thuật. Đúng như ý nghĩa của nó, họ sẽ học cách cắm trại của dân Muggle mà không dùng đũa phép. Quan trọng hơn, tôi còn sắp đặt cho cả nhóm tách ra: Hermione và Malfoy; Harry, Ron và Neville; cặp còn lại tất nhiên là chúng tôi với Quả cầu theo dõi. Với tình thế nguy cấp thế này, trong rừng rậm hoang dã với nhiều động vật ăn thịt và không vũ khí để chống lại, họ sẽ càng hiểu nhau hơn, bộc lộ khả năng vốn có và phẩm chất sâu thẳm trong trái tim, đoàn kết để chống lại kẻ thù. Tất nhiên tôi có một số trợ thủ giúp tôi bảo vệ họ khi cần rồi.
Buổi chiều chúng tôi đón họ về. Sau vụ việc này, cũng như vụ việc quỷ khổng lồ trong nhà vệ sinh nữ, mọi người đã có cái nhìn tốt về nhau hơn. Malfoy cũng không miệt thị họ nữa. Tuy không bỏ bản tính tự cao trong máu, nhưng cùng với óc hài hước của cậu ta, điều đó chỉ khiến chúng tôi buồn cười.
Cũng đã đến lúc mua sắm rồi!
Sách vở là thứ chúng tôi mua đầu tiên. Lúc đến tiệm Phú quý và Cơ hàn, thật khó để không phì cười trước vẻ mặt ngây ra của ông chủ quán khi thấy tôi dễ dàng xử gọn mấy cuốn “Quái thư về quái vật”. Chúng là những cuốn sách “sống” bằng da, có lông, màu xanh lá, với một cái lưỡi bò dùng đánh dấu trang và cả răng nanh giống như một con thú. Thành thật thì hàng tựa đề chạm nổi bằng vàng cũng chẳng làm chúng trông có vẻ tốt đẹp hơn. Và như đã nói, chúng rất là dữ tợn, cứ liên tục táp hết sách vở bày bán trong cửa hàng. Nghe ông ấy nài nỉ khẩn thiết như vậy, tôi bèn hướng dẫn ông cách đàn áp cái sự điên loạn của chúng. Đơn giản thôi, chỉ cần vuốt ve gáy cuốn sách là được. Mọi người trong tiệm thấy vậy không ngừng vỗ tay. Học được từ bác Hagrid chứ tôi chẳng giỏi gì đâu.
* * *
Chúng tôi lên tàu tốc hành đến Hogwarts, khuân hành lý đi dọc hành lang, mãi mà không thể tìm được một toa trống nào. Chỉ toa cuối cùng là có một hành khách đang ngồi ngủ gật bên cửa sổ nên chúng tôi chọn toa này luôn. Cất hành lý lên kệ, tôi ngồi xuống, đôi mắt dán chặt vào vị hành khách xa lạ cùng bộ đồ phù thủy cực kỳ te tua phải vá víu nhiều chỗ. Trông ông có vẻ bệnh hoạn và kiệt sức. Mặc dù ngó nét mặt hãy còn trẻ, nhưng mái tóc nâu nhạt của ông đã lốm đốm bạc.
– Ai đây? – Ron thắc mắc.
– Giáo sư R. J. Lupin.
– Bộ chuyện gì cậu cũng biết à?
Tôi phì cười. Hermione chỉ lên ngăn để hành lý phía trên đầu thầy.
– Có ghi trên va li của thầy ấy kìa.
(Nghĩ: Không cần nhìn lên đó tôi cũng biết.)
Harry và Ron đồng loạt ngước nhìn lên và thấy một cái va li bị ràng rịt. Cái nhãn bị tróc mang hàng chữ “Giáo sư R.J.Lupin” được dán ở một góc va li. Ron nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xanh xao của thầy Lupin, hỏi một cách tiu nghỉu:
– Không biết ông ta dạy cái gì nữa…
Hermione thì thầm:
– Rõ ràng quá rồi! Ở Hogwarts chỉ còn mỗi một môn thiếu giáo viên thôi: môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám!
– Hi vọng thầy ấy dạy nổi môn đó. Ngó thấy thầy ấy chắc không cầm cự tới một tuần đâu.
– Harry à, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Thầy ấy sẽ là vị giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám giỏi nhất mà tụi mình từng được học đấy.
– Mà mấy cậu nghĩ thế nào về tên Sirius Black?
Ron ra vẻ suy nghĩ.
– Một ông chú rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng tất nhiên là một người tốt.
– Cậu bị bệnh hả Daisy? – Hermione chồm tới, áp trán vào trán của tôi.
– Cậu thấy đó, tớ ổn.
Thầy Lupin khẽ cử động, như thể nghe được cuộc hội thoại của chúng tôi. Mọi người lại tiếp tục nói chuyện trong khi đoàn tàu vẫn trực chỉ hướng bắc mà chạy. Cảnh trí bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một hoang dã thêm, và trở nên âm u hơn khi những đám mây trên cao mỗi lúc một dày. Mấy phù thủy toa khác đang rượt đuổi nhau, chạy tới chạy lui bên ngoài cửa toa. Crookshanks, con mèo thông minh của Hermione, bây giờ đã yên vị trên một băng ghế trống, nhưng đôi mắt vàng khè của nó cứ lom lom dòm cái túi áo của Ron.
Cánh cửa toa tàu chợt mở.
– Haizz… Cuối cùng cũng thoát được bọn họ.
– Malfoy, cậu vẫn ổn đấy chứ?
– Nhìn tớ thế này mà bảo ổn hả Granger?
Draco ngồi bịch xuống ghế cạnh Hermione, thở phào nhẹ nhõm. Từ cái hồi tôi cùng Harry chống đối ông Malfoy, ông ta đã không còn cho Draco tiếp xúc với chúng tôi nữa. Mọi việc từ trước đến nay chỉ là lén lút thôi.
Tuy vậy, hàng chân mày tôi khẽ cau lại. Với người khác thì gọi bằng tên, nhưng cả hai người họ thì vẫn gọi nhau bằng họ. Kế hoạch của tôi vẫn chưa thấm gì hay sao?
– Oops! Bọn nó tới!
Draco cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, đứng lên thành ghế rồi trèo lên kệ mà nấp. Parkinson, Crabbe và Goyle bước vào.
– Cho hỏi có anh Drakey ở đây không…
Chúng tôi nhìn nhau rồi đồng loạt phì cười. Hẳn ở trên đó cậu ta phải đỏ mặt dữ lắm. Parkinson liếc nhìn tôi, hờ hững nói:
– Ờ, vậy thôi.
Và rồi cả ba đứa bỏ đi. Malfoy trèo xuống, gãi gãi đầu, lầm bầm khó chịu:
– Chắc là phải trở về rồi…
– Mong sớm gặp lại cậu.
Nghe Hermione nói vậy, Draco đỏ mặt rồi vội biến đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!