Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
Chương 14
Chuông điện thoại reo vang làm Mark và Courtney đều giật mình. Mỗi khi đọc nhật ký, hai đứa đắm chìm vào chuyến phiêu lưu của Bobby, quên ráo thực tế chung quanh. Nhưng tiếng chuông điện thoại chói lọi dai dẳng như còi cứu hỏa làm cả hai chợt tỉnh.
Không may cho Courtney, hôm nay hai đứa đọc trong phòng ngủ của Mark. Dù Mark đã thanh toán tất cả những đôi vớ hôi rinh rích, những mẩu bánh xăng-uých kẹp phô-mai ăn dở dang, căn phòng vẫn cần phải cầu cứu tới những tay tẩy uế chuyên nghiệp, may ra mới hết mùi. Cũng may là Courtney đã quen dần với mùi hôi thối, nên phản xạ nôn ọe không còn nữa, nhưng cô bé vẫn nơm nớp sợ chất khí độc hại trong phòng “ăn mòn” não. Vì vậy, cô bé quyết đọc thật nhanh, để chuồn gấp khỏi nơi này.
Chúng phải chuyển từ căn hầm nhà Courtney tới đây, vì ba Courtney có việc phải làm dưới hầm. Mỗi khi ba cô bé nổi hứng làm việc, cả nhà Chetwynde đều lo ngay ngáy. Ông Chetwynde mà vung cây búa lên, chưa bao giờ có điều gì hay ho xảy ra. Không vỡ đồ thì cũng nện phải tay. Nghe chuông reo, ý nghĩ đầu tiên của Courtney là: “Ba bị thương rồi, chắc đang chuyển đi cấp cứu!” Cô bé hoàn toàn chẳng tin tưởng chút xíu nào tài khéo tay của ba.
Nhà không có ai, Mark bắt buộc phải trả lời điện thoại:
-A lô?
Một giọng cằn nhằn bực tức quen thuộc bên kia đầu dây:
– Mày định giờ trò gì vậy, Dimond?
Không phải bà Courtney. Đó là thằng Andy Mitchell. Đúng thằng quỉ ấy đang gọi tới nhà Mark. Mark tự hỏi làm sao Mitchell lại có số điện thoại nhà nó. Tìm số trong niên giám điện thoại không khó khăn gì, nhưng Mark không thể hình dung thằng đầu bò đó lại đủ khả năng sử dụng một quyển sách rắc rối như vậy. Mark giả bộ thân mật:
– Chào. Chuyện đó sao rồi?
Mark kẹt cứng rồi. Nó không muốn nói bất cứ điều gì có thể làm Courtney nghi ngờ chuyện giữa nó với thằng Mitchell. Biết chắc Courtney sẽ không đọc tiếp nhật ký một mình mà sẽ chờ nó, nên cô bé còn biết làm gì ngoài việc nghe nó nói chuyện. Cố nén nỗi hoảng sợ đang dâng lên cao ngất, Mark éo điện thoại sát tai, để cô bạn không nghe được tiếng bên kia. Nó nghe tiếng thằng Mitchell khụt khịt, khạc nhổ, rồi nói:
– Nói gì đi chứ? Tụi mình giao kèo với nhau rồi mà, nhớ không?
Mark đáp, cố ra vẻ thản nhiên như không:
– À… ừ… nhớ chứ.
– Vậy, có vấn đề gì à?
– Có gì đâu, ổn cả.
Nó nhìn Courtney, đưa một ngón tay như bảo: “Chờ mình một giây.” Cô bé nhún vai. Chuyện nhỏ.
– Bao giờ tao mới được đọc những trang kia?
– Ừ, coi nào. Mai, được không?
– Sao không là một tiếng nữa?
Mark đau thắt bụng:
– OK. Tốt thôi. Mình đang làm bài tập, khoảng một tiếng là xong. Lúc đó hãy gọi lại, được chứ?
Thằng Mitchell cúp máy cái rụp. Mark không biết phải làm gì. Nếu nó bỏ máy ngay, Courtney sẽ thắc mắc hỏi chuyện gì vậy. Nó làm bộ tiếp tục nói:
– Ờ… ờ. Được rồi. Nói chuyện sau nhé. Chào.
Mark gác điện thoại, hy vọng Courtney chỉ nóng lòng đọc tiếp nhật ký. Nhưng không. Cô bé hỏi:
-Ai vậy.
Mark ghét nói dối. Nó nói dối rất dở. Nhưng lúc này nó phải nói thật tốt, thật lẹ. Nó đáp, cố làm ra vẻ tự nhiên:
– Bạn mình. Nó nhờ mình làm giúp bài tập… đại… đại số.
Vừa dứt lời, nó mong phải chi đừng nói thì tốt hơn. Vì chỉ trôi chảy được khúc đầu, đến câu “đại số” lại bị cà lăm. Nhìn mắt Courtney, nó thấy cô cũng cảm thấy điều đó. Cô bạn có “bắt thóp” được nó không đây? Cô bé trừng mắt nhìn nó một lúc, rồi nhún vai:
– Sao cũng được. Mình đọc tiếp được chưa?
– Được chứ. Chắc chắn rồi.
Mark ngồi lại xuống giường. Nó sợ. Nó ghét nói dối, nhưng lại quá xấu hổ không dám nói thật. Nó đang bị đe dọa, giống như một kiểu tống tiền, mà chưa biết thoát ra bằng cách nào. Nếu Courtney mà phát hiện ra sự thật, chắc chắn cô sẽ hoàn toàn mất tin tưởng vào nó. Lâm vào thế đó thì khủng khiếp lắm. Nhưng ngay lúc này, ít ra nó có thể tạm quên vấn đề riêng để thả mình vào những vấn đề của Bobby.
Courtney hỏi:
– Cậu nghĩ sao về thành phố Faar này?
– Nếu nó có thật, phá hủy nó là một việc làm độc ác tuyệt hảo rất hợp với tính cách của Saint Dane. Theo lời Spader thì đó là một truyền thuyết mà mọi người Cloral đều biết. Đó là một phần văn hóa của họ. Nếu Saint Dane phát hiện và phá hủy Faar, chẳng khác nào kéo tuột mất tấm thảm lót bên dưới toàn lãnh địa. Nếu tình hình nơi đó bị hỗn loạn vì thiếu lương thực, cả lãnh địa sẽ tan nát.
Courtney thêm vào:
– Đó chính là điều Saint Dane mong muốn.
– Chính xác. Nhưng đọc tiếp thôi.
– Phải. Cậu còn phải làm bài đại số nữa mà.
Câu nói cô bé như châm chích Mark đau nhói. Nhưng nó cố không để lộ ra điều đó. Đây là lúc tập trung vào chuyện của Bobby.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!