Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
Chương 3
Ống dẫn.
Đây là lần thứ năm mình bay qua đường hầm thần kỳ này để tiến vào một nơi… không biết, vậy mà mình vẫn không thể quen với phương tiện di chuyển này. Thật mà, có đi hàng ngàn lần nữa mình cũng vẫn chẳng thể nào quen nổi. Mình từng nói với hai bạn rồi đó, nó giống như trôi phăng phăng trong một cầu trượt nước khổng lồ. Nhưng không dữ dội như cầu trượt trong công viên nước đâu. Thật sự nó giống như bềnh bồng trên một tấm nệm khí ấm áp vậy. Vách hầm chung quanh mình trong suốt như pha lê. Nhưng mình biết chuyện này chỉ xảy ra khi ống dẫn hoạt động. Vì sao lại như vậy? Biết chết liền.
Qua vách hầm mình thấy những ngôi sao. Hàng tỉ tỉ ngôi sao. Mình đang ở giữa vũ trụ, du hành xuyên không gian và thời gian. Ít ra thì mình được cắt nghĩa là vậy đó. Mình tự hỏi, ống dẫn thật sự có phải là một chất liệu rắn không? Có thể bị gãy hư hại không? Có thể đâm sầm vào quĩ đạo của một vệ tinh hay một hành tinh nhỏ và bị tan nát không? Mình cố nghĩ đến những chuyện khác, vì không cần tưởng tượng đến những tai hoạ đó, cũng đã có quá đủ chuyện để cho mình lo lắng rồi.
Phía trước, mình thấy những vòng xoáy và ngã rẽ. Lần đầu tiên vượt qua ống dẫn, mình đã sợ bị văng khỏi vách, nên phải cố ngả người theo các ngã rẽ như những tay đua xe trượt băng cuồng nhiệt. Nhưng về sau mình không lo ngại gì nữa, vì dù tốc độ nhanh cỡ nào, mình vẫn được cuốn đi và không hề bị va chạm vào vách. Chỉ việc thoải mái đạp chân ra sau, thưởng thức chuyến đi.
Cho đến bây giờ, mình mới chỉ sử dụng ống dẫn từ Trái Đất Thứ Hai tới Denduron và ngược lại. Đây là lần đầu tiên mình đến một nơi khác. Không biết có ngã tư hoặc khúc rẽ mới lạ nào không? Mình có ngay lời giải đáp: Chẳng có khúc rẽ nào hết. Không ngoắt ngoéo. Đây là con đường tốc hành đưa mình thẳng tới Cloral.
Tại sao mình biết? Vì mình nghe một âm thanh. Mình đã quen thuộc với những nốt nhạc bập bùng khi mình bị bắn vọt đi trong ống dẫn. Vì vậy, âm thanh mới này làm mình giật mình. Âm thanh đó lớn dần, có nghĩa là mình đã gần tới đích. Nhưng phải gần tới cuối đường mình mới nhận ra âm thanh đó là gì.
Là tiếng nước.
Thình lình lời cảnh báo của cậu Press trở nên rõ nghĩa. Cậu dặn mình hãy nhớ đến Đạn đại bác và hãy nín thở. Ngay lúc đó mình nhớ lại Đạn đại bác. Nhớ không, Mark? Mấy năm trước cậu Press đã cho hai đứa mình tới công viên nước New Jersey đó. Một cầu trượt nước ngắn, tốc lực, cuốn tụi mình xuống lòng đất, rồi bắn tụi mình vọt cao gần năm mét, và chúng mình rơi tõm xuống mặt hồ lạnh cóng. Nếu mình nghĩ đúng, thì cậu Press báo cho mình biết là sẽ bị bắn ra khỏi ống dẫn và rơi vào một hồ nước. Thế là mình vội khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, chờ đợi.
Chuyện đó xảy ra tức thì. Mình bị bắn vọt ra khỏi ống dẫn, chân ra trước, như một quả thuỷ lôi. Mới đang bồng bềnh thoải mái trong ống dẫn, mình bị bắn ra ngoài và rơi tự do trong không khí, chẳng biết… tới đâu. Tất cả đều mù mịt. Mình không thể xác định được phương hướng, cũng không giữ được thăng bằng. Chỉ còn biết hy vọng sẽ rơi trúng thứ gì mềm mại một tí. Hay là nước càng tốt.
Nước thật. Mình văng bùm xuống nước trong tư thế không lấy gì làm đẹp đẽ. Nhưng nhờ cậu Press cảnh báo, nên mình đã sẵn sàng. Chân xuống trước, tay bịt kín mũi, vì vậy mình đã không bị sặc nước.
Nước ấm như nước vùng nhiệt đới. Cứ như đang bơi tại Florida vậy. Ngay khi hết bị cuốn xuống, mình đạp chân nhoi lên mặt nước, nhìn quanh. Mình muốn biết mình đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra ở lãnh địa Cloral. Mình đang bơi đứng trong một hồ lớn của một hang động ngầm. Chẳng có gì là ngạc nhiên lắm, vì cho đến lúc này, tất cả ống dẫn đều ở dưới lòng đất. Nhưng không giống những ống dẫn trước, cửa ống dẫn này được cắt ra từ vách hang cách mặt nước chừng hai mươi mét. Đó là nơi mình vừa bị bắn ra như… một quả đạn đại bác. Cảm ơn đã báo trước, cậu Press.
Nhìn quanh, mình nhận ra hang động kín mít, nguồn sáng duy nhất rọi vào là từ mặt nước mình đang thả nổi bồng bềnh. Mình đoán mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài, và phản chiếu từ đáy nước tạo thành một hồ lóng lánh xanh, đủ thắp sáng cho toàn thể lòng hang.
Hang động này rộng chừng khoảng hai cái sân ten-nis, với cái trần uốn vòng cung lên tới đỉnh tuốt trên cao, làm mình tưởng như đang ở trong một thánh đường nho nhỏ. Vách hang lồi lõm bằng đá màu sa thạch, như bị nước biển xói mòn qua nhiều thế kỷ. Dây lá nho mọc từ kẽ đá, chằng chịt phủ đầy vách đá như một tấm màn.
Nhưng điều làm mình sững cả người chính là hàng ngàn bông hoa đủ màu sắc trên những dây leo. Không biết chúng nẩy nở nhờ ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ, hay đây là loài hoa không cần ánh sáng của lãnh địa Cloral. Dù sao đi nữa, chúng cũng tạo nên tấm thảm sắc màu tuyệt đẹp khắp mặt vách hang. Đỏ thắm, xanh dương đậm, vàng tươi. Đủ hình dạng kích cỡ, hoàn toàn không giống những loài hoa trên Trái Đất Thứ Hai. Có những bông hình dáng như chiếc kèn đồng, lại có bông giống như chong chóng của một chiếc trực thăng nhỏ xíu. Lạ lùng là… chúng rất sống động. Thật mà, mình không giỡn đâu. Tất cả những bông hoa này đều từ từ khép lại, rồi lại mở ra như thở vậy đó. Nhìn ngàn ngàn đoá hoa khép mở làm chính cái hàng cũng như sống động. Vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.
Lúc này mình đã bình tĩnh lại, lười biếng thả nổi trong làn nước xanh mát rượi. Mình tưởng như bị cảnh trí kỳ lạ này thôi miên. Nếu không có tiếng nhạc quen thuộc phát ra từ ống dẫn phía trên, có lẽ mình còn bồng bềnh trong nước lâu hơn nữa. Phải một giây sau mình mới nhớ chuyện gì đang xảy ra. Cậu Press sắp tới. Thật tốt quá. Nhưng ông sẽ bị bắn ngay xuống chỗ mình đang thả nổi. Không được rồi! Lập tức, mình vội đạp chân, phóng về một bên vách hang, tránh đường. Vừa chạm vách đá, mình đã nghe tiếng cậu Press: “Êêê… haaa!”
Cậu Press phóng đầu ra khỏi ống dẫn. Sức đẩy mạnh mẽ đưa ông ra giữa hang và dường như cậu Press lơ lửng cả giây rồi mới bị trọng lượng cơ thể kéo xuống. Ông dang hai tay, uốn mình tạo một thế nhảy tuyệt vời kiểu chim nhạn. Trước khi chạm mặt nước, hai tay ông khép lại, đâm xuống nước gần như một đường thẳng đứng. Thậm chí ông không làm tốc lên một giọt nước nào. Quá hoàn hảo.
Mình đu lên, ngồi bên mép hồ khi cậu Press nhô khỏi mặt nước. Vừa lắc đầu rũ tóc ướt ra khỏi mắt, cậu vừa ngoác miệng cười, hồ hởi kêu lên:
– Chà! Cậu rất khoái nơi này. Phóng đầu xuống nước rất tuyệt!
Mình bắt đầu có cảm tưởng cậu mình rất khoái được làm một Lữ khách. Ít ra, ông cũng khoái vị này hơn mình. Chắc chắn là như thế. Với hai sải tay lẹ làng, ông bơi đến mép hồ, đu lên khỏi mặt nước. Cú nhào nước ngoạn mục cũng làm ông hụt hơi chút đỉnh. Hai mắt long lanh đầy phấn khích, ông nhìn mình vui vẻ nói:
– Cloral hân hạnh chào đón. Đây là lãnh địa yêu thích của cậu. Không nơi nào bằng.
Cứ như là một hướng dẫn viên du lịch, ông đang cố làm mình vui lòng trong một kỳ đi nghỉ. Nhưng đây đâu phải là một cuộc đi nghỉ mát. Chẳng giống chút xíu nào. Mình hỏi mà thật tình chẳng muốn nghe câu trả lời:
– Vậy thì công việc ở đây là gì? Có chiến tranh hay có tai ương đe doạ? Hay Saint Dane giở trò ma quỉ làm cho cuộc sống của chúng ta khốn đốn?
Ông cậu quí hoá của mình nhún vai với câu trả lời… muôn thuở:
– Cậu không biết.
Thấy chưa? Cậu Press luôn có hàng đống câu trả lời, nhưng ông không chia sẻ với mình đâu. Tốt thôi, ít ra mình cũng biết trong hai cậu cháu, cũng có một người không đến nỗi hoàn toàn mù tịt mọi chuyện. Nhưng mình vẫn lải nhải:
– Không hiểu? Sao cậu cứ giữ bí mật với cháu? Nếu cậu cháu mình sắp gặp chuyện rắc rối, cháu cần phải biết chứ.
Giọng ông rất thành thật:
– Cậu không giấu giếm cháu gì đâu, Bobby. Thật tình cậu không biết chuyện gì đang xảy ra tại đây. Sống với người Milago tại Denduron nên cậu biết có một âm mưu nội chiến. Nhưng cậu chỉ mới biết đến Cloral vài lần. Cho đến bây giờ cậu chỉ biết đây là nơi yên ổn rất tuyệt vời.
– Vậy thì sao cậu cháu mình phải tới đây?
Chợt nhìn thẳng mắt mình, cậu trầm tĩnh nói:
– Chúng ta có mặt tại nơi này vì Saint Dane cũng có mặt tại đây. Nó chưa ra tay, nhưng sẽ.
Đúng rồi. Saint Dane. Tại Denduron, trước khi mình và Loor chạy trối chết khỏi hầm mỏ, Saint Dane đã nhảy tọt vào ống dẫn, hét lên: “Cloral!” Vì chỉ còn mấy giây hầm mỏ sẽ nổ tung, mình và Loor đã định nhào theo hắn, nhưng hắn đã phái một con cá mập khổng lồ phóng theo dòng nước ào ào từ ống dẫn, chặn đường hai đứa. Tụi mình chỉ còn hai đường: làm món nhắm cho con cá mập, hoặc chuồn sâu vào hầm mỏ sắp tiêu tùng. Tụi mình chọn cách thứ hai và đã may mắn thoát ra nhờ một ống thông hơi, trước khi toàn thể khu hầm phát nổ.
Mình chợt hiểu một điều: chính vì mình mà cậu cháu mình đến Cloral. Vì mình là người biết chuyện Saint Dane tới đây. Có vẻ như dù không ham hố, nhưng mình đã tham dự vào thiên anh hùng ca này quá nhiều. Ít ra cũng phải được biết chút đỉnh về lãnh địa mới này chứ. Mình hỏi:
– Hãy cho cháu biết về Cloral.
Cậu Press đứng dậy, nhìn quanh hang động lung linh màu sắc:
– Toàn thể hành tinh này được bao phủ bởi nước. Theo như cậu biết cho đến bây giờ, không có một phần nào là đất khô ráo. Cái hang này là một phần của một rặng san hô ngầm cách mặt nước chừng hai mươi mét.
– Cậu đùa à? Vậy thì ai sống nổi? Cá chắc?
Cậu Press ha hả cười, với tay lên một dây leo trên vách đá. Phía sau những bông hoa rực rỡ dính trên dây leo có thứ gì đó lùm lùm sẫm màu. Ông vặt nó như vặt táo và ném cho mình. Mình lóng ngóng chộp lấy, và thấy nó giống như một thứ trái dưa chuột nhỏ, xanh thẫm. Cậu Press bảo:
– Bẻ đôi ra.
Mình bẻ đôi. Sau lớp vỏ xanh thẫm gần như đen là lớp ruột đỏ tươi. Cậu Press giục:
– Ăn thử đi.
Ông hái thêm một trái, cắn một miếng lớn, nhóp nhép nhai. Mình chờ xem ông cậu mình có… bị chết không. Ông khoẻ re. Vì vậy mình cũng cắn và ăn thử. Ngon tuyệt cú mèo luôn. Ngọt lịm như dưa hấu. Không hột. Lớp vỏ tuy dai dai, hơi mằn mặn nhưng cũng ngon hết xảy. Cậu Press nói:
– Theo cậu, có thể đã có một thời gian người dân Cloral từng sống trên đất khô ráo. Nhưng đó là nhiều thế kỷ trước. Chẳng có hồ sơ nào ghi chép về chuyện này. Nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng… đất đá biến mất từ lâu.
Mình vừa hỏi vừa quệt nước trái cây chảy xuống cằm:
– Vậy thì làm sao họ sống trong nước được?
– Họ không sống trong nước. Họ sống trên những thành phố nổi, được gọi là “những khu cư trú”. Tất cả mọi sinh hoạt cộng đồng đều được thiết lập trên những xà lan khổng lồ. Có những xà lan lớn tới nỗi người ta tưởng như đang ở trên một hòn đảo vậy.
– Có vẻ khó tin quá. Họ lấy thực phẩm ở đâu? Rồi vật liệu xây dựng? Rồi…
Cậu Press ngắt lời:
– Tại sao cậu không để cháu tự chứng kiến nhỉ?
Có lý. Chẳng lẽ cứ ngồi đây mà tán chuyện. Thú thật, mình rất nóng lòng được nhìn tận mắt cái thế giới bồng bềnh đó.
Cậu Press lau nước trái cây trên miệng, rồi thận trọng men theo sườn đá, tới một ụ dây leo chằng chịt gần chân vách hang. Khi cậu gỡ đống dây leo, mình thấy bên trong có một chồng quần áo và dụng cụ. Mình chợt nhớ lại bộ quần áo da thú cậu Press đã đưa cho mình trong hang động trên đỉnh núi Denduron. Mặc đồ của lãnh địa khác là trái qui luật, vì vậy khi tới đây là phải mặc quần áo của Cloral. Nhưng mình thắc mắc:
– Cháu không hiểu. Nếu cậu không biết trước là mình sẽ tới đây, sao cậu biết có đồ đạc để sẵn cho mình?
Vừa nhặt lên một vật giống quả cầu plastic trong suốt to cỡ quả bóng rổ, ông vừa nói:
– Chúng ta không một mình đâu, Bobby. Ở mỗi lãnh địa, chúng ta đều có những phụ tá giúp đỡ. Chính họ đã đem những thứ này tới đây.
Phụ tá? Chắc đó là những người đã cất giữ chiếc mô tô của ông tại Bronx. Mình hỏi:
– Họ là ai? Sao chưa bao giờ cháu nhìn thấy họ?
– Cháu không thấy, hay rất hiếm khi thấy được họ. Nhưng họ vẫn quanh đây.
– Nếu họ hữu ích đến vậy, sao chẳng giúp gì chúng ta ở Denduron?
– Họ không phải là Lữ khách, nên không thể trực tiếp tham gia vào nhiệm vụ của chúng ta. Họ chỉ có thể giúp chúng ta hoà nhập vào một lãnh địa. Bắt lấy!
Ông ném quả cầu plastic cho mình. Quả cầu nhẹ nhưng rất cứng, một phần để hổng, nên trông như một bồn cá hình tròn và có gắn một thứ giống như cây kèn harmonica bằng bạc. Cậu Press bảo:
– Đội lên đi.
Vậy đó. Mình đâu có ham tròng cái nồi kỳ cục này lên đầu. Cậu Press mỉm cười:
– Cứ đội lên đi mà.
Sao ông không cho mình biết chuyện gì sẽ xảy ra có phải hay hơn không? Sao lúc nào mình cũng phải tự trải nghiệm mọi chuyện? Nhưng biết làm sao được, mình miễn cưỡng đặt quả cầu trong suốt đó lên đầu và từ từ kéo xuống… Ngay khi đỉnh đầu mình chạm mặt trong của quả cầu, cái khối tròn trong suốt đó bỗng chuyển động. Mình hốt hoảng, lột vội quả ra và ngay lập tức cái nồi đáng sợ đó ngừng chuyển động, trở lại hình tròn như trước. Mình kêu lên, khiếp đảm thật sự:
– Cái quỉ gì thế này?
Ông cậu mình cười hà hà, cầm lên một quả cầu khác, nói:
– Người Cloral khá tiến bộ. Họ có những đồ chơi rất bất ngờ.
– Như mấy thứ thiết bị tra tấn xiết lấy đầu người ta mà hút óc ra chứ gì?
– Không đâu. Như bất cứ thứ gì để sử dụng trong nước chứ. Nước là đời sống của họ mà. Họ nghiên cứu để sử dụng nước bằng những cách thức mà cháu không tưởng tượng nổi đâu.
Ông đội quả cầu lên đầu, lập tức nó uốn éo và biến dạng. Chỉ vài giây, vật hình tròn đó trở thành một lớp vỏ vừa khít đầu cậu mình. Không thể nào tưởng tượng nổi thật. Qua lớp mặt nạ trong veo đó, cậu Press nhoẻn cười với mình:
– Họ đã tìm ra cách tạo ra chất liệu cứng rắn từ… nước.
Vừa nói ông vừa gõ lên lớp vỏ bao quanh mặt. Nó cứng lại rồi! Lạ không? Mình nghe tiếng ông nói rất rõ, dù đầu mặt ông đã bị bao bọc bằng… cái nổi trong suốt đó.
Cậu Press chỉ cái kèn harmonica bạc sau đầu, cắt nghĩa:
– Còn cái này là bộ lọc, phân chất trong nước, để đưa dưỡng khí vào trong mặt nạ. Cháu có thể thở thoải mái. Tuyệt không?
Bây giờ mình hiểu rồi. Cái mặt nạ kỳ lạ này giống như một bình dưỡng khí. Chụp nó lên đầu, người ta có thể thở dưới nước. Còn lớp plastic trong suốt ngăn nước vào mắt, để người ta có thể nhìn. Tuyệt thật!
Cậu Press lột quả cầu khỏi đầu, và khi ông đặt nó lên đùi, quả cầu trở lại ngay hình tròn. Ông bảo:
– Nhiều thế kỷ sống chung với nước khiến con người ra xoay xở tài thật.
– Chính xác. Còn những thứ kia là gì, cậu?
Có hai thứ trong đống đồ mà mình chỉ có thể tả là trông chúng từa tựa phao cứu sinh. Cậu Press nhặt một cái và giơ ra cho mình xem. Nó có hình dáng như quả bóng bầu dục màu tím nhạt dài chừng mét rưỡi, có tay cầm ở hai bên, một đầu tròn và hổng, đầu kia nhọn. Suốt dọc sườn có những hàng khe. Không thể biết là thứ gì, mình nói:
– Bó tay. Là gì vậy cậu?
– Là xe phóng nước. Khi ở dưới nước, giữ chặt hai tay nắm, đưa nó ra phía trước, rồi kéo cần khởi động.
Mình thấy ẩn dưới mỗi tay nắm là một cần khởi động. Cậu mình cắt nghĩa tiếp:
– Đầu mở quay về phía trước. Cháu hướng nó về phía muốn tới. Nước bị hút vào qua những khe sọc này làm lực đẩy, cháu sẽ được kéo đi. Bóp cần khởi động càng mạnh, tốc độ càng cao. Dễ ợt.
Hay thật! Mình bắt đầu hiểu vì sao cậu Press khoái lãnh địa Cloral này đến thế. Sau đó, ông ném cho mình đôi chân vịt bằng cao su. Cái này thì khỏi cần cắt nghĩa. Ông chỉ nói ngắn gọn:
– Thay quần áo đi.
Đã tới lúc cải trang thành người Cloral. Mình đã từng có kinh nghiệm này trước đây. Vì vậy mình tới đống quần áo, lục lọi cùng cậu Press. Đầy đủ sơ mi, quần dài, cả quần ngắn nữa – mình đoán quần ngắn ngày được dùng như là đồ lót. Tốt. Vì tại Denduron mình chẳng có mảnh đồ lót nào, quần áo bằng da thú thô nhám làm da mình rộp cả lên, đến bây giờ mới bắt đầu bớt ngứa ngáy.
Chất vải mềm mại, từa tựa như cao su. Cloral toàn nước, chắc những bộ đồ này sẽ rất tiện lợi khi bơi lội và rất mau khô. Màu sắc sáng sủa. Tất cả đều thuộc gam lạnh trên quang phổ (Quang phổ: Toàn thể tia màu hiện ra do sự phân tích ánh sáng. Quang phổ có bảy màu: đỏ, da cam, vàng, lục, xanh, nâu, tím. (Nxb)), xanh dương, xanh lục và tím. Nhờ những lần được đi lặn với cậu Press, mình biết những màu cùng họ với màu xanh dương, khi xuống nước là tốt nhất. Đỏ và vàng khi xuống nước sẽ trông như màu xám, nhưng dưới nước màu xanh dương vẫn là màu xanh dương. Tím và xanh lục cũng vậy.
Mình cảm giác, tại lãnh địa này, sẽ còn nhiều dịp cho mình rút thêm kinh nghiệm lặn. Năm ngoái, cậu Press đã cho mình theo một khoá học lặn và mình đã có chứng chỉ hẳn hoi. Sau đó cậu còn đưa mình tới Florida để lặn biển và khám phá mấy suối nước ngọt. Rất tuyệt. Mình bơi chung với những đàn cá và được cưỡi cả rùa nữa.
Cậu cháu mình đã làm rất nhiều điều thú vị như thế đó. Bây giờ mình nghĩ, có lẽ những chuyến đi tuyệt vời đó không chỉ để mình vui chơi, mà chắc để mình làm quen với những thử thách sẽ gặp khi trở thành Lữ khách. Có lẽ mình phải biết ơn cậu Press mới đúng – trừ cái lần ông dẫn mình chơi trò nhào lộn trên không.Vèo vèo. Mình thật tình không muốn nghĩ ông muốn mình làm quen với thử thách nào tới đây qua cái trò nhào lộn đó. Kinh khủng quá!
Mình chọn một áo xanh dương nhạt và một quần tiệp màu với áo. Ở đây chẳng ma nào biết mình là ai đâu, nhưng mình không muốn trông như một thằng ngố mù màu. Mình nhặt đại mấy cái quần ngắn cũng màu xanh dương, chẳng biết có vừa hay không. Nhưng mặc vào, chúng vừa in như được may cho riêng mình vậy. Cởi bỏ quần áo của Trái Đất Thứ Hai, mình tròng vào bộ áo quần Cloral. Tất cả đều khít khao với thân hình mình. Không bó chặt người lắm, nhưng vẫn gọn gàng nếu phải xuống nước. Đôi bốt cao su mềm cũng vừa vặn chân mình như hàng đặt. Tất cả trang phục cứ như trong phim Star Trek (Star Trek: là sê-ri phim truyền hình khoa học giả tưởng về vũ trụ nổi tiếng của Mỹ từ những năm 1960 (Nxb)).
Cậu Press đưa cho mình một đai da mềm và mỏng:
– Đeo thắt lưng vào.
– Khỏi. Cháu không ưa thắt lưng.
– Không phải là thời trang đâu. Đó là dụng cụ điều chỉnh độ nổi khi lặn dưới nước.
A, hiểu rồi. Kinh nghiệm lặn với bình dưỡng khí cho mình biết: thợ lặn phải đeo một dây lưng nặng, nếu không sẽ bị nổi lên mặt nước. Còn dụng cụ điều chỉnh độ nổi là một cái áo mà khi bơm hơi từ bình dưỡng khí vào, bạn có thể điều chỉnh độ nổi của mình để không bị chìm xuống đáy hay nổi trở lại mặt nước. Khi điều chỉnh xong xuôi, dụng cụ này sẽ giúp người ta bơi mà cảm giác như bay vậy. Nhưng mình không tin cái thắt lưng nhỏ xíu này làm được nhiệm vụ đó. Như đọc được sự nghi ngờ của mình, cậu Press nói:
– Nó tự động hút nước để có trọng lượng, hoặc tạo ra dưỡng khí để nổi lên, tuỳ theo đòi hỏi của cháu. Cậu nói rồi mà, những người ở đây rất tiến bộ.
Mình tin ông, luồn thắt lưng vào quần mới. Thật tình, mình rất nóng lòng nhảy ùm xuống nước để khám phá những đồ chơi mới này. Y như những lần được đi chơi với cậu Press trước đây, thậm chí còn hào hứng hơn. Mình thật sự khoái Cloral rồi. Ngon lành hơn Denduron nhiều. Thời tiết ấm áp, áo quần không thấm nước, trái cây tuyệt cú mèo và… theo lời cậu Press, lãnh địa này chẳng ai đánh đấm ai bao giờ, lại còn có khả năng tạo ra những đồ dùng rất hiện đại. Mình chỉ muốn nhào ngay ra khỏi hang, bắt đầu mở cuộc khám phá nơi này ngay.
Nhưng đúng lúc đó, mình thấy cậu Press loay hoay làm một việc thật kỳ cục. Mặc vào bộ đồ địa phương xong, cậu lấy cái quần còn lại, thắt chặt hai đầu ống quần, rồi bảo mình:
– Hái một mớ trái cây đi.
Mình hái được trái nào là cậu Press nhồi ngay trái ấy vào hai ống quần. Mình đoán ông dùng cái quần bó ống làm bao đựng trái cây để đem lên mặt nước. Rất hay, vì mình khoái món này. Cậu Press nhồi đầy trái cây vào quần, cho đến khi hai ống phồng lên như chân một gã mập thù lù, rồi giật một dây leo trên vách hang, luồn vào nút thắt lưng quần, thít chặt.
– Đưa cho cậu một cái phóng nước.
Ông bắt đầu làm mình chẳng hiểu gì cả. Mình chuyển cho ông một trong hai cái phóng nước màu tím. Ông buộc một đầu dây leo đã buộc quần vào tay nắm của cái phóng nước. Bây giờ, cái quần chứa đầy trái cây đã được nối vào máy phóng nước bằng sợi dây dài chừng một mét.
– Cậu không định cho cháu biết cậu làm gì à?
– Chúng ta phải bơi ra khỏi đây. Đeo chân vịt vào. Sử dụng quả cầu khí để thở. Độ sâu này chỉ chừng gần hai mươi mét thôi. Sẽ có một thuyền trượt nước chờ sẵn trên mặt nước.
– Thuyền trượt nước?
– Đó là một thuyền lướt nước rất tốc độ. Dễ điều khiển. Cháu sẽ thích mê luôn.
– Lại là một nhã ý của các phụ tá?
– Chính xác.
– Còn… cái quần đầy trái cây này làm gì?
– Chuyện nhỏ. Làm tí mồi cho quig.
Ui da. Thì ra vậy. Kém vui rồi. Ông chấm hết câu nói cuối cùng bằng việc lôi từ đống quần áo ra một khẩu súng phóng lao trông phát khiếp. Mình biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Ngoài kia có tụi quig đang lởn vởn. Hai bạn còn nhớ không? Quig là những con quái Saint Dane dùng để canh gác cổng những ống dẫn. Trên Trái Đất Thứ Hai, quig là bầy chó hoang. Tại Denduron, quig là những con gấu thời tiền sử ăn thịt người, lưng chìa đầy gai. Tại Cloral chúng chỉ là có thể là… Mình nói thẳng ra:
– Cá mập. Cậu định bảo những con cá mập khổng lồ đang lảng vảng ngoài kia, chờ chúng ta xuất hiện trong bộ áo cao su bảnh bao này sao?
– Cháu đã từng thấy một con ở Denduron rồi mà.
Đúng vậy. Trong ống dẫn tại hầm mỏ Denduron. Mình vẫn còn nhớ đôi mắt vàng khè ma quái của nó, khi cưỡi sóng phóng về phía tụi mình. Hình ảnh đó lại làm hai đầu gối mình bủn rủn. Ngày nghỉ vùng nhiệt đới kết thúc rồi. Cậu Press bảo:
– Đừng lo. Cậu sẽ đẩy cái phóng nước này ra trước. Cái quần này có mùi của chúng ta. Nếu tụi quig ngoài kia – cậu không nói là sẽ có mà là nếu có, nhớ đấy – chúng sẽ đuổi theo cái quần có hơi người.
– Cậu nghĩ mấy con quái đó ngu đến vậy sao?
– Chúng hung dữ, nhưng không khôn ngoan đâu. Chúng ta sẽ có khối thời gian để lên mặt nước và tìm thuyền trượt.
Mình miễn cưỡng cầm cây phóng lao ông đưa cho:
– Cậu không mong cháu sử dụng cái này chứ?
– Cứ cầm lấy.
Nói xong, ông kéo một dây leo, kết thòng lòng vào tay nắm của cái phóng nước, giật mạnh, xiết chặt để kéo cần khởi động. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Mình hỏi:
– Sao nó không hoạt động?
– Cậu nói rồi. Phải có nước nó mới có lực chứ.
Cậu Press quỳ bên hồ. Trước hết ông đặt cái quần đầy trái cây xuống nước, cái quần trôi ra xa theo chiều dài dây leo buộc vào cái phóng nước. Dùng cả hai tay, ông nhấn chìm cỗ máy phóng nước. Mình nghe tiếng khởi động rì rầm. Cái cần được kéo hết mức, cỗ máy nhỏ suýt lôi cậu Press khỏi gờ đá. Ông cố sức ghìm lại, cười vang, nói:
– Thấy chưa? Cậu nói rồi, cái này ngộ lắm.
Rồi ông buông tay, máy phóng nước vọt đi, kéo theo cái quần căng phồng trái cây.
Cậu mình ngồi xuống, đeo chân vịt vào chân. Mình cũng vội vàng bỏ cây súng phóng lao xuống, mang chân vịt vào. Mình mong mau chóng ra khỏi nước, trước khi mấy con quái khám phá ra chúng bị lừa và quay lại tìm thịt tươi thay vì một đống trái cây. Cậu Press quăng cho mình một quả cầu trong suốt, cười nói:
– Cậu cháu mình đi thôi.
Mình thấy, thật sự ông cậu mình rất khoái trò này. Khùng hết biết. Mình đội quả cầu lên và lập tức nó biến dạng vừa khít mặt mình. Mình phát hoảng, nhưng rồi tự nhủ: OK, không sao đâu. Cậu Press đội được, thì mình đội được. Bất quá, nếu nó làm mình ngạt thở, thì mình cũng sẽ được chết ngay tại đây, trong cái hang tràn ngập hoa trái này. Có lẽ như vậy cũng không đến nỗi tệ lắm. Còn hơn là bị nhai tươi nuốt sống.
Cậu Press dặn dò:
– Cứ thở bình thường. Sử dụng cái này dễ hơn bình dưỡng khí nhiều.
Hừ, thở bình thường! Sắp lặn xuống vùng hoành hành của tụi quig cá mập mà ông bảo mình thở bình thường! Có lẽ mình phải cố nín thở mới làm tim hết đập 180 nhịp một phút thì đúng hơn.
– Cậu sẽ sử dụng cái phóng nước, vì như vậy sẽ nhanh hơn là bơi. Khi xuống nước, cháu leo lên lưng cậu, tay trái nắm chặt thắt lưng của cậu…
– Còn tay phải cháu làm gì?
– Giữ cây súng phóng lao.
– Ôi! Không. Cháu không làm nhiệm vụ này đâu.
– Cứ cầm lấy. Chẳng có chuyện gì đâu. Nếu có gì xảy ra, chúng ta sẽ ngừng lại, và cháu đưa súng cho cậu. OK?
Có lý. Nếu có gì xảy ra, có súng vẫn hơn. Vậy là mình miễn cưỡng nhặt món vũ khí đó lên. Khẩu súng như bằng một chất nhựa xanh, còn cây lao thì trong suốt như thuỷ tinh. Mình đoán nó được làm cùng với chất liệu của quả cầu mình đội trên đầu. Rờ thử đầu mũi lao. Chà chà! Bén dễ nể luôn. Khi tới Florida mình cũng có một khẩu súng phóng lao. Nhưng… thú thật mình chưa bắn bao giờ. Thậm chí mình chưa từng sử dụng cần quăng để câu cá. Mình không ham mấy thứ vũ khí cao cấp. OK, mình chấp nhận là thằng chết nhát.
Cậu Press dặn thêm:
– Sau khi lặn xuống, chúng ta sẽ bơi chừng ba mươi mét, cho tới khi ra khỏi gờ đá. Rồi mình sẽ dùng máy phóng nước đi theo bờ chừng một trăm mét nữa để tới nơi neo thuyền trượt nước. Cháu hiểu rồi chứ?
Hiểu. Mình hiểu là… mình không còn cảm thấy khoái Cloral một tí ti nào nữa dù nước có dễ chịu ấm áp tới đâu. Nhưng mình không nói ra ý nghĩ đó. Thời gian không còn nhiều.
Cậu Press nắm cỗ máy phóng nước còn lại, đẩy xuống hồ. Mình cũng nhảy xuống nước và ngay lập tức, mình cảm thấy chiếc dây nịt co lại, thắt chặt quanh bụng. Nó tự động điều khiển trọng lượng, mình không cần phải bơi đứng mà vẫn có thể bay lượn trong nước rất thoải mái. Lẽ ra chuyện này sẽ làm mình rất ấn tượng, nếu mình không sắp ói vì… quá sợ bầy cá mập. Mình hỏi cậu Press, chứa chan hy vọng:
– Mồi trái cây kia liệu có dụ được lũ cá mập bỏ đi không?
– Trên lý thuyết thì được.
– Lý thuyết! Cháu không cần lý thuyết. Cháu cần sự bảo đảm kìa.
– Càng mau ra khỏi đây, càng mau được an toàn.
Nghe ông từ tốn trả lời, mình liền hét lên:
– Vậy thì ra khỏi đây thôi.
Với một cái nháy mắt, cậu Press xoài tay lặn ngay xuống nước. Mình nhìn quanh hang lần cuối, ngước lên miệng ống dẫn tuốt trên cao. Mình thèm khát đến khốn khổ được gào lên: “Trái Đất Thứ Hai!” để ống dẫn hút mình lên, đưa mình về nhà. Nhưng mình đã chẳng làm gì. Mình đã ở đây rồi, không thể rút lui, mà phải tiến tới. Vung hai tay, đạp mạnh chân, mình nhoi lên khỏi mặt nước, rồi lại lặn xuống. Cậu cháu mình đang tiến tới. Hy vọng hành trình này sẽ không kết thúc sớm trong đau đớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!