Percy Jackson và Biên Niên Sử Nhà Kane - Phần 2: Quyền trượng của thần Serapis - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
237


Percy Jackson và Biên Niên Sử Nhà Kane - Phần 2: Quyền trượng của thần Serapis


Phần 1



Cho đến khi phát hiện ra con quái vật hai đầu, Annabeth căn bản không thể tưởng tượng được ngày hôm nay của cô có thể tồi tệ hơn.

Cô đã dành cả buổi sáng làm bài tập để theo kịp chương trình học ở trường. (Việc thường xuyên bỏ lớp để giải cứu thế giới khỏi những con quái vật và những thần Hy Lạp xấu xa đang hoàn toàn làm rối tung điểm GPA[1] của cô.) Rồi cô bỏ qua lời mời đi xem phim với bạn trai, Percy, và một vài người bạn khác của họ để cô có thể tìm một công việc thực tập hè tại một công ty kiến trúc địa phương. Không may, đầu óc cô như một mớ bòng bong. Cô chắc chắn mình đã hoàn toàn phá hỏng cuộc phỏng vấn.

Cuối cùng, khoảng bốn giờ chiều, cô lê bước qua công viên Quảng trường Washington trên đường đến ga điện ngầm và dẫm phải một đống phân bò tươi.

Cô giận dữ nhìn bầu trời. “Hera!”

Những khách bộ hành xung quanh nhìn cô một cách quái đản nhưng Annabeth không quan tâm. Cô quá mệt với những trò đùa ác ý của nữ thần này rồi. Annabeth đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ cho Hera, nhưng Nữ thần của Bầu trời vẫn để những món quà của những con vật thần thánh của mình nơi Annabeth có thể dẫm lên chúng. Nữ thần chắc đã sai một đàn bò lén lút tuần tra tại Manhattan.

Trước khi Annabeth đến ga West Fourth Street, cô cáu kỉnh và kiệt sức, chỉ muốn đón tàu F để đến chỗ của Percy. Đã trễ giờ xem phim nhưng có lẽ họ có thể cùng ăn tối hoặc làm gì đó.

Sau đó cô phát hiện ra con quái vật.

Annabeth đã từng thấy những thứ điên rồ trước đây, nhưng con quái vật bé nhỏ này chắc chắn lọt vào danh sách ‘Các vị thần đang nghĩ cái quái gì vậy?’ của cô. Nó trông như một con sư tử và một con sói được buộc lại với nhau và nhét vào một cái mai cua.

Cái vỏ là vật xù xì màu nâu hình xoắn ốc, giống như một cái bánh ốc quế- dài khoảng mét tám với một vết nứt nham nhở chạy thẳng xuống giữa thân, như thể nó bị vỡ làm đôi, sau đó được gắn lại với nhau. Mọc lên phía trước là chi trước và đầu của một con sói sám bên trái, một con sư tử bờm vàng bên phải.

Cả hai con vật xem ra chẳng thích thú gì về việc chia sẻ cái vỏ ốc. Chúng kéo lê cái vỏ xuống sân ga, lắc lư qua lại khi chúng cố gắng để kéo về hai hướng khác nhau. Chúng gầm gừ lẫn nhau đầy khó chịu. Sau đó cả hai đứng sững lại và đánh hơi không khí.

Hành khách rẽ sang bên, hầu hết đi qua và phớt lờ con quái vật. Số khác thì chỉ cau mày hay nhìn nó khó chịu.

Annabeth đã thấy Màn sương làm như vậy rất nhiều lần trước đây, nhưng cô vẫn luôn ấn tượng bởi cái cách bức màn huyền bí bóp méo cách nhìn của người phàm, thậm chí khiến một con quái vật hung tợn thành thứ gì đó có thể giải thích được – một con chó hoang hay có lẽ một người vô gia cư chui trong cái túi ngủ.

Mũi của con quái vật sáng lóe lên. Trước khi Annabeth có thể quyết định làm gì, cả hai cái đầu quay sang và nhìn trực diện vào cô.

Tay Annabeth lục tìm con dao. Sau đó nhớ lại là mình chẳng có cái nào. Ngay lúc đó, vũ khí nguy hiểm nhất của cô là cái ba lô, cái đang đựng vài cuốn sách về kiến trúc khá nặng của thư viện công cộng.

Cô điều hòa hơi thở. Con quái vật đứng cách khoảng mười mét.

Chiến đấu với một con sư tử-sói-cua giữa một đám đông tại ga tàu điện không phải là lựa chọn số một của cô, nhưng cô sẽ làm nếu đó là tình thế bắt buộc. Cô là con gái của nữ thần Athena.

Cô nhìn chằm chằm con quái vật, để nó biết cô sẵn sàng.

“Lại đây nào bé cua,” cô nói. “Ta mong là ngươi chịu đau tốt.”

Đầu sư tử và sói nhe nanh ra. Sau đó sàn nhà phát ra tiếng kêu ầm ầm. Không khí ùa vào đường hầm khi một chiếc tàu vào ga. Con quái vật gầm vào mặt Annabeth. Cô có thể thề rằng mắt nó ánh lên một cái nhìn tiếc nuối, như thể đang nghĩ là, ta rất muốn xé nát ngươi thành trăm mảnh, nhưng ta có việc ở chỗ khác rồi.

Sau đó, con quái quay đầu và nhảy vọt lên, kéo theo cái vỏ khổng lồ phía sau. Nó biến mất trên những bậc thang, và hướng đến tàu A.

Trong một khoảnh khắc, Annabeth quá choáng để có thể di chuyển. Cô hiếm khi gặp con quái vật nào mà để yên cho một á thần như vậy. Mỗi khi có cơ hội, bọn quái vật hầu như luôn luôn tấn công.

Nếu con cua hai đầu này có thứ gì đó quan trọng để làm hơn là giết cô, Annabeth muốn biết đó là gì. Cô không thể để con quái vật đi, thực hiện những kế hoạch xấu xa của nó và sử dụng phương tiện công cộng miễn phí.

Cô buồn bã liếc nhìn con tàu F, nó sẽ đưa cô đến chỗ của Percy. Sau đó cô chạy lên những bậc thang phía theo con quái vật.

Annabeth nhảy lên tàu kịp lúc cửa đang đóng. Con tàu rời khỏi sân ga và lao vào bóng tối. Trên đầu các bóng điện chập chờn. Hành khách di chuyển qua lại. Mọi ghế đã có người ngồi. Hơn chục người đứng, lắc lư khi họ bám vào lan can và cột trụ.

Annabeth không thể nhìn thấy con quái cho đến khi ai đó ở đằng trước hét lên, “Coi chừng, cái đồ kì cục!”

Con sư tử-sói-cua đang bị đẩy ra phía trước, gầm gừ với người thường, nhưng hành khách chỉ phản ứng khó chịu như kiểu-thường-gặp-trên-tàu-điện-ngầm-New-York. Có lẽ họ thấy con quái vật là một gã say xỉn nào đó.

Annabeth đi theo nó.

Khi con quái cậy cửa chiếc xe tiếp theo vào trèo qua nó, Annabeth nhận thấy vỏ mai của nó đang tỏa sáng yếu ớt.

Nó đã từng làm điều đó trước đây chưa? Xoay quanh con quái vật những biểu tượng neon đỏ – chữ cái Hy Lạp, dấu hiệu chiêm tinh, và văn tự hình ảnh. Chữ tượng hình Ai Cập.

Một cơn ớn lạnh lan tỏa giữa hai vai của Annabeth. Cô nhớ Percy đã nói gì đó với cô vài tuần trước – về một cuộc gặp gỡ của cậu có vẻ bất khả thi vì thế cô cho là cậu đang đùa.

Nhưng bây giờ…

Cô vượt qua đám đông, bám theo con quái vào chiếc xe tiếp theo.

Mai của sinh vật này phát sáng mạnh mẽ hơn. Khi Annabeth đến gần, cô bắt đầu có cảm giác buồn nôn. Cô nhận thấy một hơi nóng giằng co trong dạ dày, như thể có một lưỡi câu mắc trong rốn cô, đang kéo cô về phía con quái vật.

Annabeth cố gắng ổn định các dây thần kinh lại. Cô đã dành cả đời để nghiên cứu về các linh hồn Hy Lạp cổ đại, những con quái vật và quỷ dữ. Kiến thức là vũ khí quan trọng nhất của cô. Nhưng giờ đây con cua hai đầu này – cô chẳng biết chút gì về nó cả. Chiếc la bàn trong cô dường như đang quay một cách vô ích.

Cô ước rằng mình có người hỗ trợ. Cô có di động nhưng thậm chí nếu cô có thể bắt được sóng trong đường hầm, cô sẽ gọi cho ai? Hầu hết á thần không mang theo điện thoại di động. Tín hiệu sẽ thu hút quái vật. Percy thì ở tuốt trên khu thượng. Hầu hết bạn của cô đã trở lại Trại con lai bên bờ biển bắc Long Island.

Con quái tiếp tục xô đẩy trên đường hướng đến phía trước con tàu.

Trước khi Annabeth đuổi kịp nó ở chiếc xe tiếp theo, ánh sáng của con quái vật mạnh đến mức những người phàm bắt đầu chú ý. Nhiều người bịt miệng và gập người trên ghế của họ, như thể ai đó mở một cái tủ đầy thức ăn trưa hỏng. Số khác thì ngất xỉu trên sàn.

Annabeth cảm thấy buồn nôn, cô muốn rút lui, nhưng cảm giác lưỡi câu cứ giật mạnh rốn cô và kéo về phía con quái vật.

Tàu đi vào ga Fulton. Ngay khi cửa mở, mọi hành khách còn tỉnh lảo đảo bước ra. Cái đầu sói của con quái tóm lấy một người phụ nữ, dùng hàm răng giữ chặt túi xách của bà ta khi bà cố gắng thoát ra.

“Này!” Annabeth hét lên.

Con quái vật thả người phụ nữ ra.

Cả hai cặp mắt nhìn Annabeth chăm chú như thể đang nghĩ rằng, Mi muốn chết à?

Sau đó, nó ném hai cái đầu về phía sau và cùng gầm lên. Âm thanh đó đánh vào Annabeth như một tảng băng giữa hai mắt. Cửa sổ của con tàu vỡ toang. Những hành khách đã thoát ra ngoài giật mình tỉnh lại. Một số cố gắng bò ra khỏi cửa. Số khác ngã qua những cửa kính vỡ.

Qua tầm nhìn bị mờ đi, Annabeth thấy con quái vật cúi xuống cánh tay không phù hợp của nó, tư thế sẵn sàng.

Thời gian trôi chậm chạp. Cô lờ mờ nhận thấy những cánh cửa vỡ đang dần đóng lại, con tàu trống giờ rời khỏi sân ga. Chẳng lẽ tàu trưởng không nhận thấy điều gì đã xảy ra? Phải chăng con tàu đang ở chế độ lái tự động?

Giờ chỉ còn cách nó tầm ba mét, Annabeth nhận ra những chi tiết mới về con quái vật. Luồng ánh sáng đỏ của con quái dường như sáng nhất dọc theo vết nứt trên vỏ của nó. Những chữ cái Hy Lạp và chữ tượng hình Ai Cập phát sáng phun ra như khí của núi lửa từ một vết nứt của biển sâu. Cẳng chân trái trước của con sư tử được cạo nhẵn phần cổ chân, xăm một loạt các sọc nhỏ màu đen. Mắc kẹt bên trong tai trái của con sói là một biển giá màu cam ghi 99,99$.

Annabeth nắm chặt dây đeo bao lô của mình. Cô sẵn sàng ném nó vào con quái vật, nhưng nó sẽ chẳng hữu hiệu mấy. Thay vào đó, cô sử dụng chiến thuật quen thuộc khi đối đầu với một đối thủ mạnh hơn. Cô bắt đầu nói chuyện.

“Ngươi tạo thành từ hai phần khác nhau,” cô nói. “Người giống như.. những mảnh của một bức tượng sống. Ngươi được dính lại với nhau à?”

Đó hoàn toàn là phỏng đoán, nhưng tiếng gầm của sư tử cho cô biết cô đã đúng. Con sói cắn vào má con sư tử như thể bảo nó im mồm.

“Hai người không quen làm việc cùng nhau,” Annabeth đoán. “Ngài sư tử, ông có một mã số ID trên chân. Ông là một bức tượng trong bảo tàng. Có lẽ là Met[2] chăng?”

Con sư tử gầm lớn làm đầu gối Annabeth loạng choạng.

“Tôi đoán nó nghĩa là “Phải”. Và ngài, ngài Sói… cái nhãn dán trên tai ông… ông được bán trong một cửa hàng đồ cổ à?”

Con sói gầm gừ và bước một bước về phía cô.

Trong khi đó, đoàn tàu tiếp tục chui vào đường hầm dưới sông Đông. Gió lạnh ùa vào qua những khung cửa sổ vỡ và làm răng của Annabeth va đập.

Tất cả các bản năng của cô nói với cô hãy chạy đi, nhưng các khớp xương của cô cảm giác như thế chúng đang rã ra. Luồng sáng của con quái vật càng lúc càng sáng hơn, lấp đầy bầu không khí với những biểu tượng mờ và ánh sáng đẫm máu.

“Ngươi… ngươi đang mạnh lên,” Annabeth chú ý. “Ngươi đang hướng đến nơi nào đó phải không? Và ngươi đến càng gần-”

Hai đầu con quái vật đồng thời gầm lên lần nữa. Một làn sóng năng lượng đỏ xuyên qua chiếc xe. Annabeth phải cố gắng lấy lại ý thức.

Con quái bước lại gần hơn. Mai của nó lớn lên, khe nứt trung tâm cháy sáng lên như sắt nóng chảy.

“Chờ chút,” Annabeth rên rỉ, “Ta hiểu rồi. Ngươi chưa hoàn chỉnh. Ngươi đang tìm kiếm một mảnh ghép nữa. Cái đầu thứ ba ư?”

Con quái vật dừng lại. Mắt nó lóe lên một cái nhìn thận trọng, như muốn nói rằng, Ngươi đọc nhật ký của ta rồi à?

Can đảm trong Annabeth tăng lên. Cuối cùng cô tìm được thước đo đối thủ của mình. Cô đã gặp rất nhiều sinh vật ba đầu trước đây. Khi nó trở thành sinh vật thần thoại, ba là con số ma thuật. Nó hoàn toàn chính xác khi con quái vật này sẽ có thêm một cái đầu nữa.

Con quái là một loại tượng nào đó, bị chia thành nhiều mảnh. Giờ thì có cái gì đó đã đánh thức nó. Nó đang cố gắng để thu thập các phần lại với nhau.

Annabeth quyết định là cô không thể để điều đó xảy ra. Những chữ tượng hình và ký tự Hy Lạp đỏ phát sáng trôi nổi xung quanh nó như là dây cháy của một cái cầu chì, phép thuật tỏa ra mà về cơ bản có cảm giác là sai, mặc dù nó đang dần làm tan rã từng tế bào của Annabeth.

“Ngươi không phải là một con quái vật Hy Lạp, phải không?” cô đánh bạo “Ngươi đến từ Ai Cập à?”

Con quái không thích nhận xét đó. Nó nhe nanh ra và chuẩn bị nhảy.

“Whoa, nhóc,” cô nói. “ Ngươi chưa đủ mạnh đúng không? Tấn công ta ngay bây giờ và ngươi sẽ thua thôi. Sau đó, cả hai ngươi sẽ chẳng còn tin tưởng nhau nữa.”

Con sư tử nghiêng đầu và gầm lên.

Annabeth vờ như bị ấn tượng. “Ngài sư tử! Sao ngài có thể nói như thế về ngài sói?”

Con sư tử nháy mắt.

Con sói liếc sư tử và gầm ghè một cách đáng ngờ.

“Và, ngài sói!”. Annabeth há hốc. “Ngài không nên dùng thứ ngôn ngữ đó về bạn mình”

Hai cái đầu quay sang nhau, cắn nhau và tru lên. Con quái vật lảo đảo bởi vì chân trước di chuyển hai hướng khác nhau.

Annabeth biết rằng cô chỉ có vài giây. Cô nặn óc, cố gắng tìm ra đây là loại sinh vật gì và làm thế nào để đánh bại nó, nhưng nó chẳng hề giống bất cứ thứ gì cô có thể nhớ được từ các bài học ở Trại Con lai.

Cô cân nhắc về việc quay ra phía sau nó, có lẽ là thử làm vỡ cái mai, nhưng trước khi cô có thể làm điều đó con tàu chậm lại. Họ vào ga High Street, trạm dừng đầu tiên tại Brooklyn.

Sân ga vắng vẻ khác thường, nhưng một tia sáng trước cầu thang thoát hiểm rọi vào mắt Annabeth. Một cô bé tóc vàng hoe trong bộ đồ trắng đang quơ một cái gậy gỗ, cố gắng để đánh một con thú lạ quấn quanh chân cô, sủa điên tiếc. Từ vai trở lên, sinh vật đó trông như một con chó săn mồi Labrador màu đen, nhưng phần dưới chỉ là một thứ hình nón xù xì như hóa thạch của đuôi một con nòng nọc.

Annabeth có thời gian để suy nghĩ: Mảnh thứ ba.

Chú thích

[1]GPA (Grade Point Average): Điểm trung bình trong hệ thông giáo dục Mỹ.

[2] Met (Metropolitan Museum of Art): Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan, New York.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN