Percy Jackson và Biên Niên Sử Nhà Kane - Phần 2: Quyền trượng của thần Serapis
Phần 6
Sadie vẫn tiếp tục đung đưa sợi dây chuyền của mình, thì thầm một câu thần chú.
Thánh thần Hecate, Annabeth nghĩ, phải mất bao lâu để đọc câu thần chú ngu ngốc đó?
Cô bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Sadie và đọc được tin nhắn từ mắt cô bé: Giữ đấy. Chỉ một vài giây nữa thôi.
Annabeth không chắc mình có được một vài giây nữa.
“Triều đại Ptolemy…” Cô nghiến răng. “Nó sụp đổ hàng thế kỉ trước. Sự sùng bái ngài đã bị lãng quên. Làm thế nào giờ ngài có thể trở về?”
Serapis khịt mũi. “Điều đó không quan trọng. Người đã đánh thức ta… ồ, hắn ta bị hoang tưởng quyền lực. Hắn ta nghĩ mình có thể điều khiển ta chỉ vì hắn tìm được vài câu thần chú trong cuốn sách của Thoth.”
Đằng sau vị thần, chần chừ như thể cô bị đánh giữa mắt. Rõ ràng, cuốn Sách của Thoth chạm đúng vào tâm lý cô.
“Ngươi thấy đấy,” Serapis tiếp tục, “trở lại những ngày đó, vua Ptolemy quyết định điều đó không đủ để khiến ta trở thành vị thần chính. Ông ta muốn trở thành bất tử nữa. Ông ta tuyên bố mình là một vị thần, nhưng pháp thuật của ông đem lại kết quả ngược với mong đợi. Sau cái chết của ông ta, gia đình của ông ta bị nguyền rủa hàng thế hệ. Dòng dõi Ptolemy trở nên ngày càng yếu kém cho đến khi đứa con gái ngu ngốc Cleopatra tự tử và trao mọi thứ cho người La Mã.”
Vị thần cười khinh bỉ. “Người chết… thường rất tham vọng. Pháp sư đánh thức ta lần này nghĩ rằng hắn có thể làm tốt hơn Ptolemy. Hồi sinh ta chỉ với một trong những hiểu biết của hắn với sự lai căng pháp thuật Hy Lạp – Ai Cập. Hắn mong ta biến hắn thành một vị thần, nhưng đã vượt quá giới hạn bản thân. Ta giờ đã thức dậy. Ta sẽ điều khiển vũ trụ này.”
Serapis nhìn chằm chằm Annabeth với đôi mắt xanh rực rỡ. Nét mặt ông dường như thay đổi, nhắc Annabeth về những vị thần Olympus: Zeus, Poseidon, Hades. Đôi khi nụ cười của ông còn gợi Annabeth nhớ của mẹ cô, Athena.
“Suy nghĩ đi, nhóc á thần,” Serapis nói, “ngọn hải đăng này sẽ thu hút các vị thần đến với ta như bướm đêm tìm đến ánh đèn. Một khi ta hấp thụ hết sức mạnh của họ, ta sẽ xây dựng một thành phố vĩ đại. Ta sẽ xây một thư viện Alexandrian mới với tất cả những kiến thức về thế giới cổ đại, cả Hy Lạp và Ai Cập. Là một đứa con của Athena, ngươi sẽ đánh giá cao điều này. Là đại tư tế của ta, hãy suy nghĩ về tất cả những quyền lực ngươi sẽ có!”
Một thư viện Alexandrian mới.
Annabeth không thể giả vờ rằng ý tưởng đó không làm cô xúc động. Rất nhiều kiến thức của thế giới cổ đã bị tàn phá khi thư viện đó bị thiêu hủy.
Serapis có lẽ đã thấy sự khao khát trong mắt cô.
“Đúng vậy.” Ông ta duỗi thẳng tay ra. “Nói chuyện đủ rồi, nhóc con ạ. Đưa ta cây quyền trượng!”
“Ngài nói đúng,” Annabeth càu nhàu. “Nói chuyện đủ rồi.”
Cô kéo con dao găm ra và đâm vào mai con quái vật.
Rất nhiều thứ có thể mất đi do sai lầm. Hầu hết chúng đã như thế.
Annabeth hi vọng con dao sẽ tách cái mai ra, thậm chí có lẽ tiêu diệt con quái vật. Thay vào đó, nó chỉ mở ra một khe nhỏ xíu mà từ đó chảy ra một dòng ma thuật đỏ nóng như mắc ma. Annabeth ngần ngại lùi lại, mắt cô đau nhói.
Serapis rống lên, “PHẢN BỘI!” Con quái tru và quẩy lên, ba cái đầu của nó cố gắng nhưng không với tới con dao găm trên lưng nó.
Cùng lúc đó, Sadie thực hiện câu thần chú. Cô bé ném chiếc vòng bạc và hét lên, “Tyet!”
Mặt dây chuyền nổ tung. Một biểu tượng bạc khổng lồ bao lấy vị thần như một cái áo quan xuyên thấu:
Serapis gầm lên vì tay ông đã bị trói chặt vào người hắn.
Sadie hét lên, “Ta gọi tên ngươi Serapis, thần của Alexandria! Thần của… à, những chiếc mũ ngớ ngẩn và quyền trượng ba đầu! Ta trói ngươi với sức mạnh của Isis!”
Những mảnh vỡ lại bắt đầu lao xuống từ không trung, rơi loảng xoảng xung quanh Annabeth. Cô tránh được một bức tường gạch và một cái tủ đựng cầu chì. Sau đó cô nhận thấy con quái vật bị thương bò tới trước Serapis.
Cô lao theo hướng đó, chỉ để nhận một cú đánh vào đầu bởi một khúc gỗ rơi xuống. Cô va phải nền nhà cứng đơ, đầu cô đập mạnh, và ngay lập tức bị chôn vùi dưới nhiều mảnh vỡ hơn.
Cô hít một hơi run rẩy. “Ow, ow, ow.”
Ít nhất cô không bị vùi trong gạch. Cô đá bay một miếng gỗ dán và kéo một mảnh vỡ dài mười lăm centimet khỏi áo sơ mi.
Con quái vật đã đến bên chân Serapis.
Annabeth biết mình nên đâm một trong những cái đầu của con quái vật, nhưng cô không thể khiến bản thân làm được điều đó. Cô thường rất nhẹ nhàng với động vật, thậm chí nếu chúng là một phần của sinh vật phép thuật xấu xa đang cố giết cô. Giờ thì tất cả đã quá muộn.
Vị thần co những cơ bắp cuồn cuộn lại. Nhà tù ánh bạc vỡ tan xung quanh ông ta. Cái quyền trượng ba đầu nhảy lên tay hắn, và Serapis quay sang Sadie Kane.
Vòng tròn bảo vệ của cô tan biến trong một đám mây hơi đỏ.
“Ngươi muốn trói ta?” Serapis khóc. “Ngươi muốn gọi tên ta? Ngươi còn chẳng có ngôn ngữ thích hợp để gọi tên ta, nhóc pháp sư!”
Annabeth loạng choạng tiến lên, nhưng hơi thở của cô cạn dần. Giờ Serapis giữ cây trượng, hào quang của ông ta như tăng lên mười lần sức mạnh. Tai Annabeth ù ù. Mắt cá chân nhũn ra. Cô có thể cảm nhận được cuộc sống của cô đang bị bòn rút đi – bị hút về quầng sáng của vị thần.
Bằng cách nào đó, Sadie đứng trên mặt đất, biểu cảm của cô ngang ngạnh. “Được thôi, Chúa tể của tô ngũ cốc. Ngươi muốn ngôn ngữ chính xác? HA-DI!”
Một chữ tượng hình mới bay vào mặt Serapis:
Nhưng vị thần vụt nó ra không trung với tay không. Ông nắm chặt tay và khói tỏa ra từ giữa các ngón tay, như thể ông ta mới bóp nát một cái máy hơi nước thu nhỏ.
Sadie nuốt khan. “Không thể nào. Sao mà -”
“Mong chờ một vụ nổ à?” Serapis cười lớn. “Xin lỗi vì làm ngươi thất vọng, nhóc, nhưng sức mạnh của ta gồm cả Hy Lạp và Ai Cập. Nó kết hợp cả hai, phá hủy cả hai, thay thế cả hai. Ta thấy là ngươi được lựa chọn bởi Isis. Tuyệt vời. Nàng ấy từng là vợ ta.”
“Gì cơ?” Sadie khóc. “Không. Không, không, không.”
“Ồ, có đấy! Khi ta hạ bệ cả Osiris và Zeus, Isis phải phục vụ ta. Giờ ta sẽ sử dụng ngươi như cánh cổng để triệu hồi nàng ấy tại đây và trói nàng ta lại. Isis sẽ một lần nữa là nữ hoàng của ta!”
Serapis duỗi cây trượng của ông ta ra. Từ mỗi cái miệng của ba cái đầu, những xúc tua ánh sáng đỏ phóng về phía trước, vây quanh Sadie như những cành gai.
Sadie thét lên, và Annabeth cuối cùng cũng vượt qua cơn choáng váng.
Cô tóm lấy miếng gỗ dán gần nhất – một miếng gỗ vuông tầm kích thước của một cái khiên – và cố để nhớ lại những bài học Ném đĩa tối thượng tại Trại Con Lai.
“Này, Đầu lúa mì!” cô hét lên.
Cô xoay hông, sử dụng lực của toàn bộ cơ thể. Miếng ván dán lao trong không khí chỉ khi Serapis quay lại nhìn cô, và cạnh sắt đập vào giữa hai mắt ông ta.
“GAH!”
Annabeth nhảy qua một bên khi Serapis đang không thấy gì hướng cây trượng hướng vào cô. Con quái ba đầu thổi những luồng hơi siêu nóng, làm tan chảy một lỗ trên nền bê tông nơi mà Annabeth vừa đứng đó.
Cô tiếp tục di chuyển, cô chọn đường qua đống mảnh vỡ rải rác trên sàn. Cô nhảy ra sau một đống bồn cầu vỡ khi cây trượng của thần phun ra ba cột hơi nước nữa vào vị trí của cô, chúng đến gần đến nỗi cô cảm giác những vết bỏng phồng lên sau gáy cô.
Annabeth phát hiện ra Sadie cách khoảng ba mươi mét, đang bước loạng choạnh tránh khỏi Serapis. Ít nhất cô bé vẫn còn sống. Nhưng Annabeth biết cô bé cần thời gian để hồi phục.
“Này, Serapis!” Annabeth gọi từ phía sau một ngọn núi tủ đựng đồ. “Miếng gỗ dán có vị thế nào?”
“Đứa con của Athena!” vị thần gầm lên. “Ta sẽ nuốt trọn nỗ lực sống của ngươi! Ta sẽ sử dụng ngươi để tiêu diệt người mẹ xấu xa của ngươi! Ngươi nghĩ mình thông minh à? Ngươi chẳng là gì khi so sánh với kẻ đã đánh thức ta, và hắn thậm chí không hiểu được sức mạnh hắn đã giải thoát ra. Không ai trong các ngươi có thể dành được vương miện của sự bất tử. Ta sẽ kiểm soát quá khứ, hiện tại và tương lai. Ta sẽ một mình thống trị các vị thần!”
Và cảm ơn vì bài phát biểu dài dòng, Annabeth nghĩ.
Trước khi Serapis làm nổ tung vị trí của cô, chuyển từ chỗ những cái bồn cầu sang đống xỉ sứ, Annabeth đã bò nửa đường qua căn phòng.
Cô đang tìm kiếm Sadie khi vị pháp sư xuất hiện bất ngờ từ chỗ trốn, chỉ còn cách ba mét, và hét lên: “Suh-FAH!”
Annabeth biến thành một chữ tượng hình mới, cao sáu mét, làm sáng rực trên bức tường đằng sau Serapis:
Vữa hồ rã ra. Một bên của tòa nhà trĩu xuống, và khi Serapis hét lên, “KHÔNG!” toàn bộ bức tường đổ sập xuống đầu ông ta một con sóng thủy triều gạch, vùi lấp ông dưới hàng tấn đổ nát.
Annabeth ngạt thở bởi một đám mây bụi. Mắt cô đau nhói. Cô cảm thấy như mình bị nấu chín tới trong một nồi cơm, nhưng cô tình cờ bên cạnh Sadie.
Pháp sư trẻ đã hồi phục trong lớp bột vôi như thể cô được lăn trong đường. Cô nhìn chằm cái lỗ hổng cô đã làm trên bức tường của tòa nhà.
“Nó có hiệu quả,” cô thì thầm.
“Thật thiên tài.” Annabeth ôm chặt vai cô bé.
“Đó là câu thần chú gì vậy?”
“Nới lỏng,” Sadie đáp. “Em nhận ra… ừm, làm cho mọi thứ sụp đổ thường dễ hơn đặt chúng lại với nhau.”
Như thể đồng ý, phần tường còn lại của tòa nhà kêu cọt kẹt và ầm ầm.
“Đi nào.” Annabeth cầm tay Sadie. “Chúng ta cần rời khỏi đây. Những bức tường này -”
Nền móng rung lắc. Bên dưới đống đổ nát vọng lại một tiếng gầm yếu ớt. Những tia sáng của ánh sáng đỏ bắn ra từ những khoảng trống trong đống đổ nát.
“Thôi nào, làm ơn!” Sadie phản đối. “ Ông ta vẫn còn sống à?”
Trái tim Annabeth chùng xuống, nhưng cô không ngạc nhiên. “Ông ta là thần. Ông ta bất tử.”
“Ồ, vậy giờ sao -?”
Tay của Serapis, vẫn giữ chặt cây quyền trượng, đâm vào gạch và ván. Con quái vật ba đầu phun hơi nước mọi hướng.
Con dao găm của Annabeth vẫn đâm sâu vào mai con quái vật, vết thương quanh nó thoát ra những chữ tượng hình, chữ cái Hy Lạp và lời nguyền tiếng Anh nóng đỏ – hàng ngàn năm của ngôn ngữ xấu được giải phóng.
Giống như một dòng thời gian, Annabeth nghĩ.
Bất ngờ một ý tưởng kêu lách cách trong đầu cô. “Quá khứ, hiện tại và tương lai. Ông ta điều khiển tất cả mọi thứ.”
“Gì cơ?” Sadie hỏi.
“Cái quyền trượng là chìa khóa,” Annabeth trả lời. “Chúng ta phải phá hủy nó.”
“Vâng, nhưng mà -”
Annabeth chạy hết tốc lực đến đống đổ nát. Mắt cô nhìn chằm chằm vào vết găm của con dao, nhưng cô đã quá trễ.
Cánh tay kia của Serapis thoát ra được, sau đó đến đầu, cái mũ lọ hoa nghiền và làm rơi ngũ cốc.
Miếng đĩa gỗ dán đã làm gãy mũi và bôi đen mắt ông ta, để lại một cái mặt mạ như của một con gấu trúc.
“Ta giết ngươi!” ông ta gầm lên, ngay khi Sadie hét một lần nữa: “Suh-FAH!”
Annabeth vội vã rút lui, và Serapis hét lên, “KHÔNG!” khi một phần tường ba mươi tầng khác là đổ ập xuống đầu ông ta.
Phép thuật đó như rút hết sức lực của Sadie. Cô bé nhăn nhúm như một con búp bê bằng giẻ, và Annabeth bắt được Sadie trước khi đầu cô bé đập xuống nền. Khi phần còn lại của bức tường rung lên và nghiêng vào trong, Annabeth dốc cô bé lên và mang cô ra ngoài.
Bằng cách nào đó cô thoát khỏi tòa nhà trước khi phần còn lại đổ sụp xuống. Annabeth nghe tiếng gầm khủng khiếp, nhưng cô không chắc đó là do sự phá hủy phía sau cô hay âm thanh của đầu cô vỡ ra vì đau đớn và kiệt sức.
Cô lảo đảo lê bước cho đến khi tới chỗ đường ray tàu điện. Cô nhẹ nhàng đặt Sadie nằm xuống đám cỏ dại.
Mắt Sadie bắt đầu cử động lại. Cô bé khẽ lắp bắp. Người cô bé nóng sốt đến nỗi Annabeth phải gạt bỏ đi cảm giác hoảng sợ. Hơi nước bay lên từ ống tay áo của cô bé.
Bên kia con tàu đổ nát, đám người phàm đã để ý tới thảm họa mới. Xe cứu thương đang tách ra, di chuyển tới chỗ tòa chung cư đổ nát. Một chiếc trực thăng bay vòng vòng trên đầu.
Annabeth định gọi đội cứu trợ, nhưng trước khi cô có thể, Sadie hít mạnh. Mí mắt cô bé run run.
Cô bé khạc một miếng bê tông ra khỏi miệng, ngồi dậy một cách yếu ớt và nhìn chằm chằm cái cột bụi đang khuấy vào bầu trời do chuyến phiêu lưu nhỏ của họ.
“Tốt,” Sadie thì thầm. “Chúng ta nên phá hủy cái gì tiếp theo đây?”
Annabeth nhẹ nhõm khóc nức nở. “Cảm ơn các vị thần em không sao. Em đúng là đã bị hấp đấy.”
“Rủi ro của việc trao đổi.” Sadie phủi bụi trên mặt xuống. “Quá nhiều phép thuật và em hoàn toàn có thể bốc cháy. Nó giống như tự thiêu như em làm hôm nay.”
Annabeth gật đầu. Cô từng ganh tỵ bởi những câu thần chú thú vị mà Sadie có thể thực hiện, nhưng giờ cô mừng rằng mình chỉ là một á thần. “Em không được dùng phép thuật nữa.”
“Không trong một lát.” Sadie nhăn mặt. “Em không cho là Serapis bị đánh bại?”
Annabeth nhìn chăm chú về hướng mà lẽ ra là một ngọn hải đăng. Cô muốn nghĩ rằng vị thần đã đi rồi, nhưng cô là không phải vậy. Cô vẫn còn cảm nhận được hào quanh của ông ta đang phá hoại thế giới, kéo linh hồn và hút năng lượng của cô.
“Chúng ta có nhiều nhất vài phút,” cô đoán. “Hắn ta sẽ thoát ra được. Sau đó hắn sẽ đuổi theo chúng ta.”
Sadie rên rỉ. “Chúng ta cần tiếp viện. Buồn thay, em chẳng còn đủ sức để mở một cái cổng, thậm chí nếu em có thể tìm được một cái. Isis cũng chẳng trả lời em. Bà ấy biết vậy hơn là hiện thân và bị hấp thụ bởi Chúa tể tô ngũ cốc.” Cô bé thở dài. “Em không cho là chị có bất kỳ á thần nào để gọi chứ hả?”
“Giá mà…” Annabeth ngập ngừng.
Cô nhận ra ba lô của cô vẫn còn trên vai. Sao nó không rớt trong suốt cuộc chiến? Và sao nó có vẻ nhẹ đi?
Cô tháo ba lô xuống và mở nó ra. Những cuốn sách kiến trúc đã biến mất. Thay vào đó, náu mình dưới đáy là một miếng bánh thánh được bọc trong giấy bóng kính, và dưới đó…
Môi dưới Annabeth run run. Cô lôi ra thứ cô không mang theo trong một thời gian dài: mũ của đội bóng chày New York Yankees.
Cô nhìn lên bầu trời đen kịt. “Mẹ?”
Không có trả lời, nhưng Annabeth không thể nghĩ ra một cách giải thích nào khác. Mẹ cô đã giúp cô. Sự nhận thức này vừa cổ vũ vừa làm cô khiếp hãi. Nếu Athena thể hiện một sự quan tâm cá nhân trong tình huống này, Serapis thực sự là một đe dọa rất lớn – không chỉ đối với Annabeth mà còn đối với các vị thần.
“Nó là một chiếc mũ bóng chày,” Sadie nhận thấy. “Điều đó tốt chứ?”
“Chị – chị cho là vậy,” Annabeth đáp. “Lần cuối cùng chị đội nó, phép thuật không hoạt động. Nhưng nếu nó có… Chị có lẽ có một kế hoạch. Đến lượt em quấy rầy Serapis.”
Sadie cau mày. “Em đã nói là em mất phép thuật chưa nhỉ?”
“Không sao.” Annabeth đáp. “Em lừa gạt, dối trá và trêu chọc như thế nào?”
Sadie nhướng lông mày. “Ai cũng bảo đó là điểm thu hút nhất của em.”
“Tuyệt vời,” Annabeth đáp. “Sau đó đến lượt chị dạy em một ít chữ Hy Lạp.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!