Percy Jackson và Biên Niên Sử Nhà Kane - Phần 3: Chiếc vương miện Ptolemy
Phần 2
Annabeth đấu tranh một cách vô ích.
Tôi muốn chạy tới chỗ cô ấy, nhưng tôi có một cảm giác tôi sẽ chỉ lại kết thúc với mặt mình trong bùn thôi. Tôi sẽ phải chơi trò này một cách khôn ngoan… điều mà không phải là phong cách bình thường của tôi.
Tôi cố gắng điều hòa hơi thở. Tôi lỉnh sang một bên, chỉ để xem liệu tôi có thể không.
“Vậy là ông đã quan sát ở Bờ biển Rockaway?” Tôi hỏi Setne. “Khi Annabeth và Sadie hạ gục Serapis, tất cả đó là một cuộc thí nghiệm với ông à?”
“Dĩ nhiên!” Setne trông rất hài lòng với bản thân hắn. “Ta đã tóm tắt lại những câu thần chú Serapis đã dùng trong khi hắn ta cố gắng xây dựng ngọn hải đăng Alexandrian mới của hắn. Sau đó chỉ còn một vấn đề về việc tham chiếu chéo những cái đó với phép thuật cổ xưa hơn trong cuốn sách của Thoth, và voilà! Ta đã tìm thấy chính xác câu thần chú kết hợp ta cần thể tự biến mình thành một vị thần. Nó sẽ rất vĩ đại. Hãy nhìn và xem xem!”
Hắn ta mở cuộn giấy và lại bắt đầu tụng. Những con rắn có cánh của hắn di chuyển theo đường xoắn ốc qua màn mưa. Chớp lóe sáng. Mặt đất rung chuyển.
Bên trái Setne, khoảng cách tôi chừng năm mét, bãi cỏ nứt ra. Một mạch lửa phun lên, và những con rắn có cánh bay thẳng vào nó. Đất, lửa, mưa và những con rắn có cánh cuộn vào một cơn lốc xoáy của các nguyên tố, hợp nhất và đặc lại thành một hình thù khổng lồ: một con rắn hổ mang cuộn mình với một cái đầu phụ nữ.
Vòng cổ rắn hổ mang của bà dễ chừng đến hai mét ngang. Đôi mắt bà ta lấp lánh như hồng ngọc. Một cái lưỡi chẻ uốn éo giữa đôi môi bà ta, và mái tóc đen của bà được tết với vàng. Đặt trên đầu bà ta là một kiểu vương miện – một thứ trông giống chiếc mũ tròn nhỏ màu đỏ với một vòng xoắn trang trí ở mặt trước.
Giờ, đối với tôi, tôi không yêu thích những con rắn khổng lồ, đặc biệt mấy con có đầu người và chiếc mũ ngu ngốc. Nếu tôi đã triệu hồi thứ này, tôi sẽ thực hiện một câu thần chú để gửi nó trở lại, cực nhanh.
Nhưng Setne chỉ cuộn lại cuộn giấy của hắn, thả nó vào trong chiếc túi áo khoác của mình và nhe răng cười. “Tuyệt vời!”
Quý bà rắn hổ mang rít lên. “Kẻ nào dám triệu hồi ta? Ta là Wadjet, nữ hoàng của loài rắn hổ mang, người bảo vệ của Hạ Ai Cập, chủ nhân vĩnh viễn của –”
“Ta biết!” Setne vỗ hai tay của hắn. “Ta là một người hâm mộ lớn!”
Tôi bò tới chỗ Annabeth. Điều đó không có ích gì mấy với câu thần chú ngã cứ làm tôi té, nhưng tôi muốn ở gần cô ấy nếu điều gì đó xảy ra với nữ hoàng rắn hổ mang bất tử của bất cứ điều gì này, vân vân và vân vân. Có lẽ tôi ít nhất có thể dùng Thủy triều để cắt những sợi dây đỏ đó và cho Annabeth một cơ hội chiến đấu.
“Ồ, điều này thật tuyệt,” Setne tiếp tục. Hắn rút cái gì đó khỏi chiếc quần jeans của mình… một chiếc điện thoại di động.
Nữ thần nhe những cái răng nanh ra. Bà ta phun vào Setne một màn sương đám mây xanh lá cây – chất độc, tôi đoán – nhưng hắn ta đẩy lùi nó đi như mũi nhọn của một tên lửa đẩy nhiệt ra.
Tôi tiếp tục bò về phía Annabeth, cô đang đấu tranh một cách bất lực trong cái kén cam thảo đỏ. Đôi mắt cô rực sáng với sự bực bội. Cô ghét bị cho ra rìa hơn bất cứ điều gì.
“Được rồi, biểu tượng máy ảnh đâu rồi?” Setne lóng ngóng với chiếc điện thoại của hắn. “Chúng ta phải chụp một tấm hình với nhau trước khi ta tiêu diệt ngươi.”
“Tiêu diệt ta?” nữ thần rắn hỏi. Bà ta quất vào Setne, nhưng một cơn mưa rào và gió đẩy bà ta lùi lại.
Tôi cách Annabeth khoảng ba mét. Lưỡi Thủy triều tỏa sáng khi tôi lôi nó qua đống bùn.
“Cùng xem nào.” Setne vỗ vỗ chiếc điện thoại của hắn. “Xin lỗi, cái này mới với ta. Ta đến từ Triều đại thứ mười chín. À, được rồi. Không. Ngu xuẩn. Màn hình đã đi đâu rồi? À! Phải! Vậy những người hiện đại gọi điều này là gì… chụp một pô?” hắn nghiêng về phía nữ thần rắn hổ mang, giữ chiếc điện thoại của hắn với độ dài cánh tay và chụp một tấm hình. “Được rồi!”
“Ý NGHĨA CỦA VIỆC NÀY LÀ GÌ?” Wadjet gầm lên. “NGƯƠI DÁM CHỤP MỘT TẤM HÌNH TỰ SƯỚNG VỚI NỮ THẦN RẮN HỔ MANG À?”
“Tự sướng!” tên pháp sư nói. “Đúng rồi! Cảm ơn. Và giờ ta sẽ lấy vương miện của ngươi và hấp thụ tinh chất của ngươi. Hy vọng ngươi không phiền.”
“GÌ?” Nữ thần rắn hổ mang ngẩng lên và lại nhe những cái răng nanh của bà ra, nhưng mưa và gió giữ bà lại giống như đang đeo dây an toàn trong xe hơi. Setne hét lên điều gì đó bằng một sự pha trộn của tiếng Ai Cập và Hy Lạp cổ. Tôi hiểu được vài từ tiếng Hy Lạp: linh hồn và trói và có lẽ bơ (mặc dù tôi có thể sai về từ cuối cùng). Nữ thần rắn hổ mang bắt đầu quằn quại.
Tôi tới chỗ Annabeth ngay khi Setne kết thúc câu thần chú của hắn.
Nữ thần rắn hổ mang nổ tung vào trong, với một tiếng ồn giống như cái ống hút lớn nhất thế giới hút sạch món sinh tố sữa lớn nhất thế giới. Wadjet bị nuốt vào trong chính cái vương miện đỏ của bà ta, cùng với bốn con rắn có cánh của Setne và một mét rưỡi vòng quanh bãi cỏ Wadjet đã cuộn mình.
Chiếc vương miện rơi xuống cái hố bùn lầy, bốc khói.
Setne cười trong hân hoan. “HOÀN HẢO!”
Tôi phải đồng ý, nếu ý hắn ta hoàn hảo có nghĩa là rất kinh hoàng tôi muốn nôn mửa và tôi phải đưa Annabeth ra khỏi chỗ này ngay bây giờ.
Setne trèo vào cái hố để lấy chiếc vương miện khi tôi điên cuồng bắt đầu cắt đứt xiềng xích của Annabeth. Tôi chỉ vừa xoay sở tháo được giẻ bịt miệng cô ấy trước khi những sợi dây trói kêu om sòm như một cái tù và.
Hai tai tôi nổ lốp bốp. Tầm nhìn của tôi biến thành màu đen.
Khi âm thanh tắt lịm đi và cơn chóng mặt của tôi tan dần đi, Setne đang đứng trước bọn tôi, chiếc vương miện đỏ giờ đang ở trên đỉnh mái tóc hất ngược của hắn.
“Những sợi dây la hét nếu ngươi cắt chúng,” hắn khuyên. “Ta đoán ta đã nên đề cập điều đó.”
Annabeth vặn vẹo, cố gắng để giải phóng đôi tay. “Ông – ông đã làm gì với nữ thần rắn hổ mang?”
“Ừm? Ồ.” Setne vỗ vỗ cái vòng trang trí ở mặt trước vương miện. “Ta đã hấp thụ tinh chất của bà ta. Giờ ta có sức mạnh của Hạ Ai Cập.”
“Ông… đã hấp thụ một vị thần,” tôi nói.
“Chuẩn!” Từ chiếc áo khoác của mình, hắn lôi ra Cuốn sách Thoth và vẫy nó trước chúng tôi. “Loại kiến thức ở trong này thật ấn tượng làm sao. Ptolemy đệ Nhất đã có ý tưởng đúng đắn, biến bản thân ông ta thành một vị thần, nhưng đến lúc ông ta trở thành vua của Alexandria thì phép thuật của người Ai Cập đã suy giảm và yếu đi. Ông ta chắc chắn đã không có quyền truy cập vào nguồn tài liệu chính như Cuốn sách của Thoth. Với bé yêu này, ta sẽ nấu ăn với gia vị! Giờ khi ta đã có vương miện của Hạ Ai Cập –”
“Để tôi đoán,” Annabeth nói. “Ông sẽ tấn công vương miện của Thượng Ai Cập. Sau đó ông sẽ đặt chúng cùng nhau và thống trị thế giới.”
Hắn cười nhe răng. “Cô gái thông minh. Nhưng đầu tiên ta phải tiêu diệt cả hai ngươi. Không có gì riêng tư. Chỉ là khi ngươi đang thực hiện phép thuật Ai Cập-Hy Lạp lai, ta đã nhận ra rằng máu của một á thần bé nhỏ là một chất xúc tác tuyệt vời. Giờ thì, nếu các người chỉ cần giữ vững –”
Tôi nhào tới và đâm hắn ta với thanh kiếm của mình.
Một cách đáng ngạc nhiên, Thủy triều đi thẳng vào bụng hắn.
Tôi hiếm khi thành công đến nỗi tôi chỉ cúi xuống ở đó, sững sờ, tay tôi run run trên cán.
“Chà.” Setne nhìn xuống máu trên chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của hắn. “Làm tốt lắm.”
“Cảm ơn.” Tôi cố gắng giật mạnh thanh Thủy triều ra, nhưng nó dường như bị dính lại. “Vậy… giờ ông có thể chết, nếu nó không phải là vấn đề quá lớn.”
Setne mỉm cười hối tiếc. “Về việc đó… giờ ta ở ngoài việc chết chóc. Ở điểm này –” Hắn vỗ lên mũi kiếm. “Hiểu chứ? Điểm này? Ta e rằng tất cả những gì ngươi có thể làm là khiến ta mạnh hơn!”
Chiếc vương miện đỏ của hắn bắt đầu tỏa sáng.
Chỉ một lần, bản năng của tôi đã cứu mạng tôi. Mặc dù Setne đã dùng câu thần chú ngớ ngẩn với tôi, bằng cách nào đó tôi lại có thể xoay sở để đứng trên đôi chân mình, tóm lấy Annabeth và kéo mạnh cô ấy càng xa tên pháp sư càng tốt.
Tôi rơi xuống mặt đất ở cổng vòm khi một tiếng gầm ầm ầm làm rung chuyển sân trong. Cây cối bị nhổ bật rễ. Những cánh cửa sổ vỡ tan. Gạch rơi ra khỏi bức tường, và mọi thứ trong tầm nhìn chuyển động ầm ầm về phía Setne như thể hắn đã trở thành trung tâm mới của trọng lực. Thậm chí những sợi dây phép thuật của Annabeth cũng bị tháo ra. Nó lấy đi tất cả sức mạnh của tôi khi dùng một tay để giữ cô ấy còn tay kia thì nắm chặt góc tòa nhà.
Những đám mây mảnh vỡ xoay tròn quanh tên pháp sư. Gỗ, đá và kính bốc hơi khi chúng bị hấp thụ vào cơ thể Setne.
Khi trọng lực trở lại bình thường, tôi nhận ra tôi đã để vài thứ quan trọng lại phía sau.
Thủy triều đã biến mất. Vết thương ở bụng Setne đã đóng lại.
“NÀY!” Tôi đứng dậy, hai chân tôi run run. “Ông đã ăn thanh kiếm của tôi!”
Giọng của tôi nghe chói tai – giống như một đứa trẻ nhỏ vừa bị trộm mất tiền ăn trưa. Vấn đề là, Thủy triều là tài sản quan trọng nhất của tôi. Tôi đã có nó một thời gian dài. Nó đã cùng tôi vượt bao sóng gió.
Trước đây tôi đã mất thanh kiếm của mình vài lần, nhưng nó luôn xuất hiện lại dưới dạng một cây bút trong túi tôi. Tôi có một cảm giác rằng lần này điều đó sẽ không xảy ra. Thủy triều đã bị tiêu thụ – mắc kẹt trong cơ thể Setne cùng với gạch, kính vỡ và vài khối cỏ.
Setne lật mở hai lòng bàn tay của hắn. “Xin lỗi về việc đó. Ta là một vị thần đang phát triển. Ta cần chất dinh dưỡng của ta…” Hắn nghiêng đầu như thể đang lắng nghe thứ gì đó trong cơn bão. “Percy Jackson. Thú vị. Và bạn của ngươi, Annabeth Chase. Cả hai người đã có vài chuyến phiêu lưu thú vị. Các ngươi sẽ cho ta rất nhiều chất dinh dưỡng!”
Annabeth cố gắng đứng dậy. “Sao ông biết tên chúng tôi?”
“Ồ, ngươi có thể học được rất nhiều về ai đó từ việc ăn ngấu nghiến tài sản đáng giá của chúng.” Setne vỗ dạ dày mình. “Giờ, nếu các ngươi không phiền, ta thực sự cần tiêu thụ cả hai ngươi. Dù vậy, đừng lo lắng! Tinh chất của các ngươi sẽ sống mãi ngay ở đây… cạnh, ừm, lá lách của ta, ta nghĩ vậy.”
Tôi đưa tay mình vào tay của Annabeth. Sau tất cả những chuyện chúng tôi đã trải qua, tôi sẽ không để cuộc sống của chúng tôi kết thúc theo cách này – bị ăn ngấu nghiến bởi một Elvis muốn trở thành thần với một chiếc mũ tròn nhỏ.
Tôi cân nhắc những lựa chọn của mình: tấn công trực tiếp hoặc rút lui chiến lược. Tôi muốn đấm vào lớp mascara nặng nề của hắn, nhưng nếu tôi có thể đưa Annabeth đến bờ biển chúng tôi có thể nhảy lên cảng. Là con trai của Poseidon, tôi sẽ có ưu thế ở dưới nước. Chúng tôi có thể tập hợp lại, có lẽ trở lại với vài tá bạn bè á thần và vài khẩu trọng pháo.
Trước khi tôi có thể quyết định, điều gì đó đã hoàn toàn ngẫu nhiên thay đổi sự cân bằng.
Một con lạc đà với kích thước thực sự rơi xuống khỏi bầu trời và đè bẹp Setne.
“Sadie!” Annabeth kêu lên.
Trong một thoáng, tôi nghĩ cô ấy đang gọi con lạc đà là Sadie. Sau đó tôi nhận ra Annabeth đang nhìn vào cơn bão, nơi hai con chim ưng bay theo đường xoắn ốc phía trên cái sân.
Con lạc đà gầm lên và đánh rắm, điều mà thậm chí khiến tôi cảm kích nó hơn.
Không may chúng tôi không có thời gian để trở thành bạn bè. Con lạc đà mở to đôi mắt nó, kêu be be cảnh giác và phân hủy thành cát.
Setne đứng dậy từ đống bụi. Vương miện của hắn ta bị nghiêng. Chiếc áo khoác đen của hắn phủ trong đám lông lạc đà, nhưng hắn ta trông không bị thương.
“Điều đó thật thô lỗ.” Hắn liếc nhìn lên hai con chim ưng giờ đang lao về phía hắn. “Không có thời gian có thứ vô lý này.”
Chỉ khi hai con chim chuẩn bị xé toạc mặt hắn ra, Setne biến mất trong một xoáy mưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!