Phản Diện Công Lược Kế Trong Kế - Chương 33: Sư huynh cưới ta được không? (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
904


Phản Diện Công Lược Kế Trong Kế


Chương 33: Sư huynh cưới ta được không? (10)


“Tình huống cung chủ như thế nào?”

Thanh âm của một nữ nhân xa lạ làm Doãn Nhược An ý thức mơ hồ lại mở hai một chút, sau đó nàng lập tức ngồi dậy.

“Nơi này là chỗ nào? “

Thanh âm khàn khàn làm người ta nhịn không được phải nổi da gà.

Nữ nhân quỳ một gối xuống đối với Doãn Nhược An cung kính nói: “Thuộc hạ Vân Khê bái kiến cung chủ.”

Nhìn lướt qua nữ nhân trên mặt đất, Doãn Nhược An tìm tòi một chút ký ức, mới biết được vị này chính là tả hộ pháp của Vô Ưu cung, Diệp Vân Khê.

“Ân, đứng lên đi!”

Nhàn nhạt mở miệng, nhíu mày nhìn thoáng qua chung quanh, bố trí hoa lệ quen mắt ánh vào mi mắt của nàng, Doãn Nhược An biết, nàng đi tới tổng bộ của Vô Ưu cung.

“Trước ngực cung chủ bị thương là do người phương nào làm?”

Diệp Vân Khê cố tình đè thấp tức giận lộ ra trong thanh âm, dám đối với Vô Ưu cung xuống tay, xem ra là chán sống.

Bị Diệp Vân Khê hỏi như vậy, Doãn Nhược An mới kinh ngạc phát hiện, sự tình của thổ phỉ đều giống như không phải là ngẫu nhiên, hơn nữa, thân thủ đối phương rõ ràng không phải bình thường, càng như là cao thủ của tổ chức nào đó.

Nghĩ đến điều này, nàng phân phó đối với Diệp Vân Khê nói: “Tỷ phái người đi điều tra một chút bối cảnh của bọn thổ phỉ trong cánh rừng Nhạc Khung, xem sau lưng hắn là ai đứng đầu?”

“Được!”

Diệp Vân Khê chắp tay được một tiếng, liền xoay người rời đi, điều tra việc Doãn Nhược An bị đánh cướp.

Doãn Nhược An nhìn bóng dáng Diệp Vân Khê, mắt không khỏi nhíu lại, sự tình lần này, chỉ mong là việc làm của Ma Cung, bằng không……

Chỉ sợ hung thủ chỉ có một……

Nửa tháng sau

“Cung chủ, thương thế của người còn chưa tốt lên, tuy rằng có thần y vì người chẩn trị, nhưng vết thương của người không cho phép người  tham gia luận võ lần này.”

Diệp Vân Khê đi theo sau lưng Doãn Nhược An bước nhanh đằng trước tận tình khuyên bảo.

Nàng không khỏi thở dài, tự khi Vô Ưu cung sáng lập, đứa nhỏ này chính là như vậy, một khi đã quyết định sự tình liền sẽ không thay đổi.

Mười ngày trước khi các nàng nhìn thấy nàng té xỉu đều hoảng sợ.

Miệng vết thương sâu ba tấc, sâu đến mức có thể thấy được bạch cốt bên trong, rõ ràng là bị lưỡi dao sắc bén chém bị thương.

Thời điểm thần y được mời đến, thần y đều nói nếu không phải nàng mạng lớn, chỉ sợ lúc này……

Nhưng cái này cũng chưa tính, chính là mấy ngày trước, nàng cư nhiên yêu cầu tham gia võ lâm đại hội.

Phải biết rằng, Vô Ưu cung vẫn luôn là ngăn cách phân tranh bên ngoài do chưa từng tham gia võ lâm đại hội, không biết cung chủ lần này là……

“Vì một người.”

Nàng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt toàn là thần sắc muốn có được đối phương.

“Cung chủ thích, đoạt tới là được.”

Doãn Nhược An vô ngữ nhìn Diệp Vân Khê, đoạt nam nhân?

Di? Giống như cũng là cái biện pháp không tồi, nhưng người kia chỉ sợ sẽ muốn rời khỏi chính mình càng ngày càng xa.

“Không, muội muốn cho hắn cam tâm tình nguyện lưu tại bên người muội.”

Mang khăn lên che mặt, nàng đi đến một góc an tĩnh nhìn trận đánh đang bất phân thắng bại ngoài kia, rõ ràng là Tần Sơ cùng Sở Đình đang đấu với nhau.

Không nghĩ tới, đại hội võ lâm đã sắp kết thúc.

“Đinh —— nhiệm vụ che dâu thứ 1 mở ra, tiếp nhận hay không?”

Nghe được nhiệm vụ che dấu, Doãn Nhược An không chút suy nghĩ liền lựa chọn tiếp nhận.

“Đinh —— nhiệm vụ che dấu thứ 1 tiếp thu, nội dung nhiệm vụ: Cướp lấy chủ vị võ lâm minh chủ.”

Doãn Nhược An:……

Cư nhiên muốn nàng cướp lấy chức võ lâm minh chủ…… o(╥﹏╥)o

Nhìn phía trận đấu khốc liệt bên kia, lại nghĩ nghĩ hệ thống phía trước từng nói thu thập mảnh nhỏ của linh hồn.

Vì ký ức kiếp trước của chính mình, nàng…… Liều mạng. ヽ (`Д”)ノ

Suy nghĩ quay lại, Tần Sơ đã bị Sở Đình đá dừng ở bên ngoài.

Tần Sơ vẻ mặt không cam lòng nhìn Sở Đình, nhưng võ công không bằng người, hắn chỉ có thể chấp nhận thua.

Quay đầu, thoáng nhìn người trong lòng của chính mình, thấy người nọ lúc này vẻ mặt chỉ chuyên chú nhìn một người khác, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Nhưng vào lúc này, một đạo tiếng đàn thản nhiên vang lên, hương thơm thấm vào ruột gan truyền khắp giữa sân.

“Ha hả, Sở công tử quả nhiên danh bất hư truyền.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN