Phá Hiểu - Chương 12: Tiệm áo choàng và nhà sách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Phá Hiểu


Chương 12: Tiệm áo choàng và nhà sách


Editor:  Ngân  Tử

Kì nghỉ hè vẫn tiếp tục, và bạn nhỏ Draco vẫn tiếp tục ngoan ngoãn là một gia tinh hình người trong nhà cha nuôi, chắc chắn luân, cậu cảm thấy ánh mắt cha nuôi nhìn cậu rất là âm độc, làm cho cậu có cảm giác mình sẽ không được đón bình minh của ngày mai. Lại qua một thời gian, Draco nhận được thư cú, là kết quả của kì thi Phép thuật Thường đẳng O.W.L, đúng như cậu dự đoán, toàn bộ đều là O, lần này cuối cùng cậu cũng thắng được Hermione, nếu cậu nhớ không lầm, điểm thực hành môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc ám của Hermione chỉ là E.

Vài tuần cuối cùng của kì nghỉ, mỗi sáng Draco đều xem Nhật Báo Tiên Tri, thời cuộc hỗn loạn, cứ vài ngày thì lại có một vài người chết hoặc mất tích, nỗi lo sợ bất an trào dâng trong cộng đồng thế giới phép thuật. Trước khai giảng một tuần, Hogwarts gửi danh sách học phần đến cho cậu.

Ánh mắt của Draco chạm đến tấm da dê kia, đáy mắt lóe lên một tia xót xa, năm nay cậu không đi cùng cha mẹ mua sách. Cha nuôi ngồi xuống bàn ăn điểm tâm sáng, không hề có một lời nói trào phúng như thường ngày. 

“Ngày mai con đi mua sách.” Draco nói một cách thản nhiên rồi thở dài: “Nói gì thì nói, con vẫn còn đang dùng tiền của nhà.” “…..Con có thể viết một quyển sách dự đoán tương, dự là sẽ bán được rất nhiều tiền.” Snape hừ một tiếng, khách quan đánh giá, giống như đang nói Draco khi bỏ nhà ra đi lại không lấy tiền là đồ đần.

Draco nháy mắt mấy cái, cười khẽ.

Severus Snape là loại người mà khi bạn đang đắc ý vui vẻ sẽ tạt một gáo nước lạnh cho bạn tỉnh táo, nhưng sẽ không bao giờ khích bác ly gián khi bạn đang buồn đau, đúng chuẩn Slytherin.

Ngày hôm sau, Draco một mình thông qua quán Cái Vạc Lủng tiến vào Hẻm Xéo, bên trongquán rượu rất lạnh lẽo, không có một bóng người, Hẻm Xéo nhộn nhịp trước kia đã hoàn toàn biến mất. Những quyển sách bùa chú trong tủ kính, nguyên liệu độc dược và vạc, mọi thứ lung linh lấp lánh đều biến mất không còn tăm hơi, mọi cửa kính đều bị thông báo truy nã của Bộ Phép Thuật che kín. Đó là những thông báo khiến người ta lo sợ, Trong thời gian nghỉ hè thì Bộ Phép Thuật đã cho ra khá nhiều thông báo khoa trương về mức độ an toàn nơi nơi, Theemm vào còn có các thông báo truy nã Tử Thần Thực Tử và tội trạng của chúng.

Trên đường có rất nhiều người, ước chừng đều là người lớn trong nhà dẫn theo con trẻ nhà mình mua sách giáo khoa, sự lo âu nặng nề thường trực trên mỗi gương mặt, không có ai dừng lại nói chuyện với nhau. (Phá Hiểu-ngantu1506-Wapttad) Nhưng tất cả những con người ở đây đều tự giác đi gần nhau tụ thành một đám đông, rồi khi đến cửa hàng họ cần thì sẽ rẽ vào trong một cách nhanh chóng, tất cả mọi người không ai dám đi mua sắm một mình, trừ Draco Draco, hít sâu một hơi, đè nén lại các cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực, cậu bước vào nơi đầu tiên và cũng là nơi gần nhất so với chỗ cậu, tiệm áo choàng của bà Malkin.

“Ôi, cậu Malfoy?” Bà Malkin nhìn phiá sau cậu, kinh ngạc nói:”Cậu đi một mình?” Draco yên lặng gật đầu, đi vào.

“Nói thật, cậu không nên đi ra đây một mình.” Giọng bà Malkin mang theo chút bất đắc dĩ.

“Tôi cần hai bộ áo choàng.” Draco lảng tránh, nói thẳng ra yêu cầu của bản thân.

“Bên này.” Bà Malkin bĩu môi, dẫn cậu thiếu niên đi phía sau lấy số đo:”Cậu Malfoy, cậu cao lên khoảng một tấc hai Anh…… Xem nào, áo choàng này, tuyệt đối vừa người của cậu.”

“Tôi lấy cái này.” Draco quyết định.

“Không thử?” Bà Malkin không chắc chắn lắm.

“Không cần.” Draco phất tay, cậu mặc áo choàng, đi đến gương tự chỉnh sửa lại áo choàng của bản thân. Một lát sau, cậu nhìn thấy trong gương là Potter, Weasley cùng Hermione đứng ở phía sau cậu.

Trùng hợp tới mức đáng ghét. Draco nhớ lại lần gặp gỡ ần đây nhất của mình và bộ ba này.

Draco chậm rãi quay đầu, vẻ mặt cười như không cười:”Ôi nhìn xem ai kìa, đây không phải là bộ ba Vàng của Potter sao?” Draco vừa nói vừa liếc Harry.

“Mày muốn chết hả?!” Ron nhanh chóng rút đũa phép ra, chỉa vào cậu thiếu niên tóc bạch kim.

“Ron!” Hermione kéo tay bạn xuống.

“Hermione?” Ron ngạc nhiên lấy làm kì quái.”Không thể dùng phép thuật ngoài trường học.” Harry kịp thời giải thích, trong đầu vẫn còn hoang mang, một kì nghỉ hè, cậu đều đang tự hỏi rằng nếu không có chuyện phát sinh Sở Bảo Mật, có lẽ cậu vẫn còn căm ghét Draco Malfoy, nhưng tự tận đáy lòng cậu vẫn cảm kích đối phương đã cứu Sirius, bất luận là xuất phát từ lý do nào.

Ánh mắt Hermione phức tạp nhìn thiếu niên đối diện, cô không biết nên bày ra gương mặt như thế nào để đối diện với cậu ấy, người đã cứu cô.

Ít nhất, cậu ấy đã bình an.

Tâm trạng thấp thỏm bất an của Hermione suốt một kỳ nghỉ hè  rốt cuộc cũng thả lỏng. Bà Malkin từ gian phòng thử áo đi ra, cầm thước dây và đũa phép trong tay, “Các trò, ta không hi vọng sẽ có đũa phép được rút ra trong tiệm của ta!” Bà trừng mắt nhìn Ron một cái, cậu ta lẩm bẩm trong miệng rồi hậm hực cất đũa phép đi. Draco không nhìn Hermione, cậu liếc mắt khinh thường nhìn Ron, con sóc chồn lông đỏ vô dụng “Draco……” Một  giọng nữ nhu hòacùng với tiếng mở cửa vang lên. Draco nghe tiếng ngẩn ra, âmthanhnày……, vào cửa, Narcissa nhìn quanh quất để tìm con trai nhưng không thấy, bà ở Đức đằng đẵng 2 tháng, thật vất vả mới tìm được cơ hội trở về, Lucius lại không cho bà đi đến ngõ Bàn Xoay, bà chỉ có thể tìm lấy cớ tới Hẻm Xéo, đúng ngay ngày hôm sau, bà cuối cùng cũng đợi được.

Draco cắn môi, một tiếng mẹ nghẹn lại ở trong cổ họng, không cách nào thốt nổi thành lời.

“Mua xong chưa?” Narcissa nhìn bà Malkin, bà ấy vội gật đầu, cực kì hi vọng những người này nhanh chóng rời khỏi tiệm của bà, Draco không lên tiếng, bước nhanh đi lên trước, cùng mẹ rời khỏi cửa hàng.

Bà Malkin nhẹ nhàng thở phào, bắt đầu đo kích thước cho nhóm của Potter.

Hermione đo xong trước, cô ngồi bên ngoài chờ hai cậu bạn, do dự một lát, cô chạy vọt ra khỏi cửa hàng.

“Hermione, sao thế?” canh giữ ngoài cửa là Hagrid, quý ngài vệ sĩ “khổng lồ”.

“Dạ, con còn một số thứ quên mua.” Hermione vội vàng nói:”Đúng rồi, bác có thấy thấy Malfoy và mẹ của cậu ta không?”

“Thấy chứ.” Hagrid nhìn về phía nào đó không rõ, cũng không quá để ý nói:”Đừng lo lắng, nơi này là Hẻm Xéo, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Hagrid thật sự không có cảm tình với cả nhà Malfoy. Hermione không đáp lời, chạy nhanh đi.

“Ôi, chờ chút.” Hagrid muốn đuổi theo, lại lo lắng Harry và Ron.

“Còn mua thêm vài quyển sách rồi về liền.” Chạy xa rồi, Hermione mới nói vọng với về. Tìm một lát, Hermione rốt cuộc cũng tìm được hai mái tóc bạch kim, không thể không nói, gia đình Malfoy có một nét đẹp cực kì đặc trưng rất riêng mà không gia đình nào có được.

Trong con ngõ nhỏ kia, trừhaimẹ con Malfoy, không có người nào khác, Hermione cố gắng cẩn thận lại gần “……Con thấy nó đáng giá để đánh đổi ư?” Nhẹ nhàng, lời nói của Narcissa nhẹ nhàng hòa vào trong cơn gió làm Hermione nhíu mày, lời nói này thật sự rất nghiêm túc.

“Mẹ của con, con chỉ là không muốn bản thân phải hối hận.” Thanh âm của cậu thiếu niên kia thật sự vô cùng nghiêm túc:”…… Con xin lỗi.”

Hermione không nhìn thấy vẻ mặt của Malfoy, bởi vì đối phương quay lưng lại với cô, cô chỉ có thể nhìn thấy bà Malfoy thở dài, sau đó xoay người rời khỏi.

Đã xảy ra chuyện gì?

Draco đứng không nhúc nhích, cậu biết, đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của hai mẹ con họ. Mẹ tìm tới cậu, đơn giản là hi vọng cậu có thể đi Đức, bà nói có thể đến Đức học tập, nhưng thời điểm mấu chốt, cậu có thể trở về, nhưng mà cậu không muốn, Cậu vẫn muốn ở lại nước Anh, thật sự.

Mà qua hôm nay, mẹ sẽ rời khỏi nơi này, Draco xót xa nhưng cũng là thở phào nhẹ nhõm. Cha không tha thứ cho cậu cũng được, mẹ thất vọng về cậu cũng không sao, chỉ cần bọn họ không vì cậu mà ở lại đây, cậu liền ngàn lần cảm tạ Merlin.

Nhìn hình ảnh mẹ biến mất trong nháy mắt, Draco nhìn lại tờ danh sách môn học và tấm giấy da báo điểm của kì thi O.W.L, bởi vì cậu được toàn O, cho nên năm thứ sau cậu được phép học toàn bộ chương trình gồm tất cả các bộ mon phép thuật cao cấp, nhìn vào tình hình nghề nghiệp hiện nay,Draco nhìn vào các nghề nghiệp hiện đang rất được ưa chuộng và phát triển, Thần sáng, Bác sĩ ở bệnh viện St.Mungo, nếu như người bình thường nhìn thấy tờ giấy thành tích này khẳng đinh sẽ trợn mắt há mồm, nhưng muốn bước chân vào làm việc ở St.Mungo thì tuyệt đối không dễ dàng,cực kì khó đấy.

Đúng rồi, Draco nheo mắt sâu xa, phía sau con ngõ nhỏ này là hẻm Knockturn. Borgin – Burke, một của hàng với những món đồ của Nghệ Thuật Hắc Ám…… biết đâu có vài thứ hay ho chăng?

“Ai?” Ngay khi quyết định đi vào đó, Draco cảm giác có một ánh mắt đang theo dõi mình từ phía sau, cậu xoay nhanh người, cái đầu nhỏ xinh kia còn chưa kịp trốn về sau bức tường..

Hermione Granger? Draco lạnh mặt đi lên trước, ngó trái soi phải, Potter và Weasley đều không ở đây, vậy là tung tăng đi một mình ha? Thật là, rốt cuộc con bé ngốc này có biết là bây giờ Hẻm Xéo đã không còn an toàn, nhất là đối với một phù thủy có xuất thân như cô nàng.”Có chuyện gì?” Draco gọn gàng dứt khoát hỏi “A?” Con bé lại bắt đầu lúng túng “Không có chuyện gì thì cô chạy đến chỗ hoang vu vắng vẻ này làm chi hả, Granger.”  (Phá Hiểu-ngantu1506-Wapttad) Draco muốn cười nhưng vẫn giả vẻ bình tĩnh trên mặt.”Tôi…tôi……” Hermione nói lắp, thái đọ của đối phương tuy không phải là tốt lắm, nhưng xét cho cùng cậu ta là một Malfoy, suy ra thì đây đã là thái độ tốt nhất rồi, hơn nữa không có gọi cô là máu bùn, lúc trước chắc chắn sẽ gọi như vậy nha, tất nhiên không phải là Hermione thích cách gọi kia nha, chỉ là Malfoy rất khác thường.

“Longbottom sẽ rất vui mừng khi mà có người nói lắp giống nó đấy.” Draco nhún nhún vai.

“Cậu ấy không có nói lắp!” Hermione trừng mắt, rồi uể oải cúi đầu, thôi rồi, cô chạy tới đây không phải để cãi nhau:”Tôi chỉ muốn nói cám ơn.”

Draco chớp mắt.

“Cám ơn cậu đã cứu tôi.” Hermione lớn tiếng lặp lại.

Đúng là phong cáchGryffindor, Dracothở dài trong lòng, nói:”Tôi càng hi vọng cô có thể quên nó luôn đi.”

Hermione nghi hoặc ngẩng đầu.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Draco cố ý nhếch cao một bên mày. Trong nháy mắt, Hermione mặt biến thành màu gan heo, cô giận dỗi nói:”Xin cứ yên tâm về danh dự một quý tộc của cậu hạ.” Cứu một Muggle là chuyện cực kì ngu xuẩn.

Draco không nói tiếp, chậm rãi đi ra ngoài, hẻm Knockturn chắc đi không được rồi, thôi thì đi tới tiệm Flourish and Blotts trước vậy.

Hermione dừng chân một lát, rồi chạy theo, cô cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy.

“Granger, Kẻ Được Chọn và thằng bạn thân Sóc lông đỏ của nó đang khóc meo meo kia kìa.” Draco xa xăm nói:”Bởi vì bọn nó phát hiện đã làm rơi cô công chúa bé nhỏ của bọn nó đấy” Lén liếc mắt, mặt cô nhỏ này lại có xu hướng chuyển thành màu tím gòi.

“Tôi cũng muốn mua sách.” Hermione thấy Malfoy tiến vào nhà sách, cứng rắn thêm một câu.

“À.” Draco tùy ý à một tiếng, đưa danh sách cho ông chủ, rồi đi ra phía sau chọn vài quyển sách khác. Hermione giả vờ như đọc sách, mà đầu óc lại không ở chốn này, Malfoy và mẹ cậu ta đã xảy ra chuyện gì, tại sao Malfoy lại trở nên bất bình thường như thế, cô nghĩ nát óc cũng không ra mà.

Hai người cứ như thế im lặng đứng trước giá sách một cáchcục kì lúng túng, chỉ có Draco thỉnh thoảng phát ra một vài âm thanh lật sách.

“Nếu mười phút nữa mà cô không lật đến trang tiếp theo, thì tôi đề nghị cô nên thay một bộ não mới thông minh và nhanh nhạy hơn như tôi chẳng hạn.” Draco nghiêng đầu, đột nhiên phát ra tiếng.

Hermione cứng đờ người, giật cả mình. Cô bị cái gì mà chạy đến đây vậy trời!

“Chỉ mong này quyển sách có thể cứu vớt cô.” Draco tiếp tục trêu tức, đem một quyển sách ném tớitay Hermione, cậu tin cô sẽ thích nó.

Hermione lại sửng sốt, rồi nhìn cậu thiếu niên ôm mấy quyển sách rời khỏi, cũng không quay đầu lại.Đồ khốn kiếp chỉ biết trêu ngươi người khá! Hermione nghiến răng nghiến lợi cúi đầu xem,[CÂU ĐỐ]? Đây là sách gì đây? Tất nhiên là một quyển sách không có chút liên hệ nào với trường học nha. Lật thêm hai trang, cẩn thận đọc kĩ, ôi, là suy luận logic trinh thám này? Hermione bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề trongđó, rất nhanh, Cô nàng Biết Tuốt liền say đắm trong đó mà quên bẵng thời gian.”Hermione!” Cho đến khi có tiếng goi thì Hermione mới giật mình tỉnh táo lại, cô vừa quay đầu, liền thấy Ron tội nghiệp nhào lên, ôm chầm lấy cô, Harry ở một bên cười mếu máo:”Hermione, bồ làm bọn mình sợ muốn chết.”

“Bon mình vừa ra tới cửa liền không thấy bồ.” Ron vừa tách ra, lớn tiếng ồn ào:”Nếu không tìm thấy bồ, mẹ mình sẽ đem mình quay chín mất.”

“Không nặng như vậy đâu, cùng lắm là cậu sẽ phải giặt tất thối của cả nhà một tuần thôi.” Hermione cười cười.

“Nếu bác Hagrid nói sớm một chút là được rồi.” Harry uể oải lắcđầu, Hagrid giật mình lên, rồi bảo là quên mất “ừ, ừ.” Ron cũng gật đầu:”Nếu không, làm sao có thể để thằng Malfoy kia hất mặt vênh váo.”, “Có liên quan gì tới cậu ta?” Hermione trong lòng căng thẳng, hỏi tới cùng “Bọn tớ đụng mặt nó.” Harry buông tay:”Nó nói bồ ở trong này.”

“Không đơn giản như vậy.” Ron lòng đầy căm phẫn bóp cổ họng nhại lại:”Ôi, Kẻ Được Chọn vĩ đại đã làm rơi mất cô công chúa Biết Tuốt của Gryffindor rồi đấy ư? Nếu không nhanh chân thì cô ta sẽ chết chìm trong đống sách ở tiệm Flourish and Blotts đấy.” Harry thở dài, rồi gật đầu:”Sau đó bác Hagrid mới nói, hình như bồ đi mua sách.” Malfoy cố ý?

Hermione càng thêm mê mang, cô cẩn thận gấp sách lại:”Mình mua xong rồi.” Đi đến quầy thu ngân để thanh toán, rồi cùng nhau rời khỏi Hẻm Xéo. Cách tiệm sách một khoảng gần, Draco đứng ở trong một góc khuất nhìn nhìn hình ảnh Hermione mờ nhạt dần phía xa con đường rồi mới xoay người rời đi.

Hết chương 12

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN