Phá Hiểu - Chương 15: Sách Cấm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Phá Hiểu


Chương 15: Sách Cấm


Edit: Ngân Tử

Thực ra mà nói, năm thứ sáu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nhất là đối với Draco, cậu chỉ lựa chọn lớp độc dược, bùa chú, thảo dược học và phòng chống nghệ thuật Hắc ám.

Sắp xếp xong thời khoá biểu, Draco đi đến đại sảnh đường dùng bữa sáng,vết thương trên mặt Potter đã biến mất, mũi cũng khôi phục bình thường, tiếc thật, cậu cảm thấy hiệu ứng mũi gãy và cặp kính tròn khá thích mắt đấy. Một chút cố ý vờ như vô tình, Draco đảo mắt qua các bạn học cùng nhà, dường như muốn tìm ra một thứ gì đó, tỷ như kẻ nào đó có biểu hiện khác thường, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Chẳng lẽ nói lần này nhận mệnh lệnh của Chúa Tể Hắc Ám không phải là học sinh? Hay là người đó bị hạ Lời nguyền Độc đoán? Dùng bữa xong, Draco không về ký túc xá, mà đi ngược hướng khác.

“Draco.” Blaise gọi, hỏi:”Lại đến thư viện hả?”

“…… Ờ kiếm gì đó đọc chơi thôi.” Draco đáp lại, không khí ở ký túc xá Slytherin quá ngột ngạt, không bằng đi đến thư viện đọc sách yên tĩnh và thoải mái hơn.

“Draco…” Blaise lại gọi tên cậu bạn thân, nói:”Có phải đã……xảy ra chuyện gì không?”

Draco dừng lại, Blaise rất ít khi trực tiếp đặt câu hỏi như vậy, nhà Zabini thuộc phái trung lập, không trực tiếp tham dự chiến tranh:”Mày muốn hỏi cái gì?” Draco hỏi lại, có chút đề phòng.”…… Không.” Blaise do dự, cuối cùng lắc đầu.

Draco nhìn bạn mình vài giây, tiếp tục hướng tới thư viện, không phải là Blaise, Chúa Tể Hắc Ám chỉ giao nhiệm vụ này cho con em Tử thần Thực tử mà thôi.

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ thư viện nhảy nhót trên những chiếc bàn đọc sách, tựa như được thần ban cho sinh mệnh, ấm áp và rực rỡ.

Draco đến khu sách cấm để tìm một quyển sách nào đó có chứa các phương pháp giải các lời nguyền hắc ám, bởi vì có chữ kí của giáo sư Snape, cậu đã có được đặc quyền mượn sách trong khu vực cấm.

Tìm cách hóa giải lời nguyền, nên tự đi tìm manh mỗi vẫn tốt hơn.

Nói như vậy, nếu như không phát sinh ra chuyện gì, thì thật sự sẽ không bắt được một manh mối nào cả, Draco một tay chống cằm, một tay miết nhẹ trang giấy, mãi cho đến khi có một bước chân khẽ khàng đi vào không gian riêng tư của Draco.

“Malfoy!”

Draco bình tĩnh gấp sách lại, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu:”Granger, không đi chăm sóc cho anh chàng cứu tinh vĩ đại kia của cô đi, chạy đến nơi đây tới làm cái gì?” Cả đêm qua Hermione trằn trọc mãi trên giường không ngủ không được, càng nghĩ lại càng thấy có gì đó sai sai, hình như lời Malfoy nói còn có thêm một tầng ám chỉ khác:”Tôi tới muốn nhờ cậu giải đáp một vấn đề.” Hermione nhấn mạnh ngữ điệu.

“Hả? Giải đáp? Không dám nhận.” Draco hơi cao giọng.”Cậu nói Harry sẽ hối hận, là có ý gì?” Hermione quyết định lờ đi nét mặt biểu cảm của đối phương, trực tiếp hỏi.

“Vì Potter mà đến……” Draco thả bàn tay đang nâng cằm xuống, chậm rãi hỏi lại:”Thế cô nghĩ nó là ý gì nào?”

“Cậu….” Hermione đỏ mặt, lườm cậu chàng một cái.

“Sao lại tới hỏi tôi?” Draco lại hỏi tiếp.

“Tôi…” Hermione lại lần nữa bí chữ, cho dù có nghi vấn cô cũng không nên hỏi tên đáng ghét này mới đúng, nhưng mà, ờ…sao cô lại đến đây hỏi nhỉ!!!…… Bị người ta căn vặn đến bẽ mặt quá đi mất, Hermione hơi hơi dỗi, liếc mắt lên bàn “Quyển sách này nhìn có vẻ hay đấy.” Draco cúi đầu rồi rút một quyển sách từ chồng sách trên bàn rồi ném về phía cô nàng đang dỗi kia:”Súp gà cho bộ não của cô đây.” Quyển sách có chút cũ nát, trên bìa trắng đục chỉ nghệch ngoặc vài từ “LÀM THẾ NÀO ĐỂ  MỘTGIỮBÍ MẬT“, ở góc phải bìa sách còn in hẳn một dấu “CẤM” to đùng.

“Đây là sách ở khu cấm mà.” Hermione lẩm bẩm nói. “Mắt cô vẫn còn dùng tốt chán.” Draco chậm rãi nói tiếp:”Sự thật hiển nhiên là tôi luôn có nhiều đặc quyền hơn cô.”

Hermione ngẩng đầu, giơ sách lên:”Rốt cuộc ý của cậu là gì?”

“Cầm về bồi bổ cho não đi.” Draco nhìn cô nàng đối diện đang trừng mắt với mình, tự dưng thấy buồn cười, đè thấp giọng xuống, rồi tiếp tục:”Nhưng mà, nếu cô để cho người khác nhìn thấy, hoặc là làm mất nó, là tôi nói với người ta là tôi bị cô trộm sách đấy nhá.”

“Chả thèm.” Hermione làm động tác trả lại quyển sách.

“Thật không?” Draco bình tĩnh, cúi đầu mở sách trên tay ra xen tiếp:”Tùy cô thôi, Granger, còn nữa, cô đang làm phiền tôi đọc sách đấy.”

Hermione biết rằng Malfoy sẽ không giải đáp bất cứ thắc mắc nào của cô nữa, do dự trong chốc lát, cô liền ôm sách vội vàng rời khỏi, đi liền một mạch trở về phòng ngủ của mình, cô vẫn còn cảm thấy khó tin.

Malfoy thật sự cho cô mượn sách đấy trời ạ? Nói vậy, nghĩa là khoảng thời gian ngắn ngủi ngồi chung đọc sách trong hòa bình lúc ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn không phải là ảo giác, Malfoy quả thật đã thay đổi rất nhiều, lúc gặp cô cũng không mở miệng trào phúng mỉa mai, cũng không chủ động khiêu khích nữa, tuy không thể nói là hạ mình, nhưng cũng không chủ động nhaám vào cô. Nhưng mà, thái độ của Malfoy đối Harry vag Ron vẫn ác liệt như trước đây.

Bởi vì trận chiến ở Bộ Phép Thuật kia sao? Cậu ta sợ người khác biết được, nên lo là cô sẽ đi nói lung tung? Hermione ngồi vào bàn, mở sách ra, chỉ mới đọc vỏn vẹn vài tờ, cô đã biết được vì sao sách này được đặt trong khu sách cấm, bên trong là rất nhiều cách thức để moi móc thông tin và bí mật bằng Nghệ thuật Hắc ám, độc dược, trong đó Lời nguyền Độc đoán và Chân dược xếp vị trí thứ nhất trên bảng mục lục. Hermione nhíu mi, đọc sơ qua một lượt, phần còn lại là các cách để bảo vệ bí mật, tỷ như làm thế nào để biết được trong thức ăn có chứa Chân dược hay không, lại tỷ như phương pháp rèn luyện thần chú bảo vệ bí mật ở trong đầu óc bản thân. Trong đó, phần lớn là cách chỉ dạy thần chú Bế quan bí thuật… một loại kĩ năng phép thuật bảo vệ tâm trí tránh những xâm nhập từ bên ngoài.

Hình như Harry đang học loại phép thuật này, Hermione trầm tư, Harry có nói với cô chuyện này, trong đó phần lớn là tức giận và oán thán, bởi vì Snape không hề là một thầy giáo tốt bụng. Ý của Malfoy, là chỉ Harry nên biết ơn thầy ấy?, Hermione bình tĩnh phân tích, chữ “hối hận” của Malfoy có thể là một sự uy hiếp, cũng có thể là, Harry rất có thể sau này sẽ hối hận vì sự vô lễ của mình đối với giáo sư Snape, cô hiểu như thế này đúng không nhỉ?

Đang phân vân, Hermione khép sách lại, một dòng chữ cuối sách đập vào mắt cô.”Nếu không giữ được bí mật, xin hãy thu lại lòng hiếu kì của bạn.”

Hermione xoa đầu, ở đây cũng rất an toàn nhỉ? Có lẽ ý của Malfoy lúc đưa cho cô quyển sách này là, cậu ta muốn nói cho cô biết, nhưng lại sợ cô không thể giữ được bí mật? Hermione thở hắt một cái, hay là cô suy nghĩ phức tạp quá lên nhỉ? Tên kia đâu thể vì cái gì đó mà không thể nói trực tiếp với cô đúng không? Nhưng mà như vậy lại khiến cô phải rối trí vì suy nghĩ quá nhiều!

Hermione dành hết một tuần để đọc xong quyển sách này, đồng thời ghi chép lại một số thứ hữu ích có trong đó, trọng điểm sẽ là phương pháp Bế quan bí thuật, chỉnh sửa lần cuối rồi ghi bết vào một tấm giấy da dê, đưa cho Harry:”Đây là một số thứ tớ tìm hiểu được, hi vọng là nó có ích với bồ.”

Harry vừa ngạc nhiên và vui vẻ:”Cám ơn bồ rất nhiều.” Tâm sự với Hermione quả nhiên là điều đúng đắn, Hermione không hổ danh là phù thủy thông minh nhất khóa bọn họ.

Hermione gật gật đầu, mệt mỏi phờ phạc đi đến thư viện, chắc là Malfoy sẽ không biết rằng sách cậu ta đưa lại là thứ mà Harry cần nhất lúc này đâu nhỉ, ờ…từ từ, cậu ta không biết thật sao? Hermione cảm thấy mấy ngày nay mình bị suy nhược thần kinh mất rồi, rào trước đón sau, muốn suy đoán ý đồ của Malfoy, tính đi tính lại lại không nắm được trọng điểm.

Cậu ta quả nhiên vẫn còn ở chỗ cũ.

Hermione nuốt nước miếng đi tới, đem sách đặt trên bàn:”Trả cậu này.”

Thời gian biểu của Draco luôn có quy luật bất biến, lên lớp, đọc sách, quan sát những người trong Slytherin, cậu biết trong lúc bản thân quan sát người khác thì cùng lúc đó cậu cũng sẽ bị kẻ khác dõi theo, hai hôm nay cậu lại cảm thấy không ổn cho lắm, bởi vì Blaise có gì đó không giống bình thường, câu hỏi đó được bắt đầu từ ngày khai giảng đến bây giờ, Blaise khách sáo né tránh, nhưng không chỉ riêng mình cậu, cả Goyle, Crabbe, thậm chí là Pansy cậu ta cũng né tránh, Draco chỉ có thể đứng từ xa quan sát, cậu ta muốn hỏi về chuyện gì cậu không hề biết rõ. Nhưng mà Goyle và Crabbe tuy có chút thành thật, nhưng hai cậu bạn to xác đó lúc nào cũng mơ hồ không biết rõ cái gì, còn Pansy trực tiếp bị cậu ta quên luôn, không để ý tới. Draco biết bề ngoài, bản thân so Blaise càng làm cho người ta cảm thấy khác thường hơn, cho nên ai cũng sẽ đặt cậu vào tầm chú ý.

Draco đứng lên, cất những quyển sách về giá theo đúng từng loại.

“Tôi chưa nói đâu.” Hermione đi lên trước, nói:”Chuyện ở Bộ Phép Thuật ấy.”

Draco quay đầu, hả?

“Ý tôi không phải là cái này, con nhỏ ngốc nghếch.” Khóe miệng Draco giần giật, muốn mật báo thì đã sớm nói rồi, cậu đâu phải kẻ ngốc đâu mà không biết?

“Vậy phải làm phiền cậu giúp tôi bồi bổ bộ não ngốc nghếch này với.” Hermione tức giận đáp lời.

Draco hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:”Potter biết cô tới nơi này khônv?” “Đương nhiên không biết.” Hermione trả lời, sau đó cô nàng trợn tròn mắt:”Cậu đề phòng Harry?”

Draco không phủ nhận, cười lạnh một tiếng:”Nó suýt nữa thì hại ông cha đỡ đầu của nó, làm sao mà biết nó sẽ không hại thêm vài người khác cơ chứ?”

Hermione giật mình, nghĩ đến việc gì đó:”Làm sao mà cậu biết được……” Biết Sirius Black không kì lạ, nhưng sao cậu ta biết được mối quan hệ của hai người họ chứ.

Mắt Draco lóe lên, cậu nắm tay cô kéo về một góc, tay kia nhanh chóng cầm đũa phép làm một phép tàng hình:”Im lặng nào.” Giọng của cậu đầy sự nghiêm túc.

Hermione bị nắm chặt tay có chút đau, cô vừa ngẩng đầu liền thấy cằm đối phương, trán cô hình như đụng phải cằm cậu ta rồi, đang chuẩn bị nổi giận, tự nhiên lại không nói nên lời, đôi mắt xám bạc kia mang theo sự nghi kị và đề phòng bắn về một góc khuất bên kia giá sách. Một nam sinh tóc đen mặc đồng phục Slytherin đang do dự bước tới, nhìn về phía bên này.

Là Blaise! Draco mím môi, Blaise không hề thích tới thư viện. Cậu con trai tóc đen kia nhìn về phía bàn tròn không có ai, dừng một lát, lại nhìn xung quanh. Draco ra dấu để Hermione im lặng, sau đó buông tay ra, từ vòng qua giá sách bên cạnh, thuận tay hóa giải phép tàng hình trên người mình rồi xuất hiện phía  Blaise, cậu thình lình lên tiếng:”Tìm tao à?”

Vẻ mặt Blaise hoảng sợ thật sự, quay đầu lại với vẻ lúng túng khác thường:”Đúng vậy.”, Draco tỏ vẻ bình tĩnh.

“Tao chỉ muốn hỏi mày một chuyện thôi.” Blaise hạ quyết tâm mở miệng.

“Bởi vì Goyle và Crabbe không biết nên mày tìm tao?” Draco vòng tay trước ngực, nhếch mày, ngữ khí mang theo giễu cợt “Như thế phải nói, mày biết cũng nhiều đấy nhỉ?” Blaise vẽ một nụ cười cứng nhắc, hai bả vai cứng đờ lộ ra vẻ khác thường.

“Blaise, chuyện đó không liên quan đến mày.”” Draco bình tĩnh nhìn bạn mình, nói thật, hắn không thể tưởng tượng nỗi hậu quả khi bạn mình biết những chuyện không nên biết và không thể giữ nổi bí mật.

Cậu đề phòng bất cứ một người nào, vật nào có khả năng sẽ liên quan đến Chúa Tể Hắc ám, cẩn thận là trên hết.

“Lời thề Bất khả bội?” Blaise đột nhiên đưa ra đề nghị:”Tao chỉ muốn biết một vài tin tức, sẽ không có kẻ nào biết.”

“Không cần……” Draco lắc đầu, nói:”Tao chỉ sợ không cách nào giải đáp được nghi hoặc của mày.” dù là bất cứ điều gì, nụ cười trên mặt Blaise biến mất, cậu ta động mấp máy môi, lại không thể phát ra âm thanh.

“Mày cần gì phải quan tâm đến chuyện không hề có chút liên quan đến mày?” Lần này đến phiên Draco thử hỏi, cậu không tin là Chúa Tể Hắc ám sẽ giao nhiệm vụ này cho Blaise. Blaise nhìn phía mũi chân, do dự, nói:”Tao không thể nhìn cô ấy giãy dụa trong sợ hãi mà không làm gì……” Blaise bị Draco dẫn dắt mà nói ra, nghĩ lầm Draco đã biết mọi chuyện.

Cô ấy? Nữ sinh?

“Chuyện này, buổi tối chúng ta bàn lại.” Draco cắt ngang lời nói của Blaise, Hermione còn ở đây.

Blaise nhíu mày, thái độ của bạn mình lập tức thay đổi, nheo nheo mắt, hơi thở cậu ta trở nên nguy hiểm: “Mày bẫy tao đấy phỏng?!” Draco khẽ hừ nhẹ một tiếng:”Tao nghĩ mục đích lần này mày tìm tao, như thế là chưa thành công đâu.” Blaise dừng một chút, bỗng nhiên thở hắt ra, tự giễu:”Tao quên mất, chiến tranh tâm lý mày luôn mạnh hơn tao, quyết định vậy đi, buổi tối tao đi phòng ngủ tìm mày.”

Draco nhìn theo bạn rời khỏi, mới quay đầu hóa giải phép tàng hình trên người  Hermione.

“Các cậu đều nói chuyện với nhau như thế sao?” Ngồi nghe nửa ngày, Hermione mếu miệng, chớp chớp mắt, mấy tên Slytherin nói chuyện khó hiểu thật đấy.

“……Một Gryffindor như cô không hiểu được đâu.” Draco nhịn không được cười rộ lên, phản ứng đầu tiên của Hermione quả nhiên là cảm thán cách bọn họ nói chuyện chứ không phải là nội dung.

Hermione sửng sốt, bởi vì nụ cười quá mức tự nhiên này.

Draco phản ứng nhanh gọn kịp thời thu lại vẻ mặt, vẫy tay, thản nhiên nói:”Chuyện hôm nay coi coi như không nhìn thấy nhá.” Nói xong, Draco bước khỏi đấy, nhhưởng lại vị trí cho cô nàng.

Lại như vậy, tự nhiên lại thay đổi lạnh lungg, Hermione cau mày. Cô bối rối ngồi xuống, cô tới hỏi chuyện mà, tự nhiên chưa hỏi được gì, lại ôm thêm một nhì tơ rối khó gỡ, không được! Phải nói cho rõ ràng chứ. Hermione bật ra khỏi ghế chạy đuổi theo.

Hếtchương 15

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN