Phá Hiểu - Chương 19: Thuốc cầm máu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Phá Hiểu


Chương 19: Thuốc cầm máu


Edit: Ngân Tử

Hermione vọt như tên bắn vào ký túc xá.

“Ôi, Hermione……” Ron nịnh nọt mở miệng, luận văn môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của cậu chưa viết xong và đang có nhu cầu cần giúp đỡ gấp.

Một cơn gió lướt qua, để lại cho Ron mấy chiếc lá ngổn ngang và vạt áo chùng thấp thoáng phất phơ của bạn.

“Hermione?” Ron gọi với theo.

Hermione thở hồng hộc, cô vọt thẳng vô phòng ngủ, cúi đầu từ gầm giường lôi ra một cái rương nhỏ, lén lút bào chế các độc dược và thuốc cao cấp là vi phạm nội quy trường học, cho nên cô luôn lén giấu nó ở dưới gầm giường.

Nhanh chóng nhét mấy lọ thuốc vào trong túi da rồng, cô quay đầu chạy ra bên ngoài.

“Hermione!” Một bàn tay túm lấy cô, suýt nữa khiến Hermione té ngã, là Ron đang “mai phục” ngay ở cửa phòng ngủ:”Bồ sao vậy?”

Hermione đứng vững, quay đầu liền trợn mắt lườm Ron một cái:”Có chuyện không?”

“À..à..hehe..hông có chi hết á.” Ron chột dạ buông tay, bạn nó hôm nay thật là đáng sợ.

Hermione nhíu mày, không hỏi nhiều:”Có gì thì chờ tớ quay lại rồi bọn mình nói sau.”

“Ơ……” Ron ngốc nghếch ngơ ngác, trong nháy mắt, bạn nó lại chạy mất tiêu nữa rồi, có chuyện gì vậy nhỉ?

Khi Hermione chạy đến balcon kia, cô thấy Malfoy vẫn ngồi tựa lên lan can, mà con mèo của cô còn lười biếng ngoan ngoãn nằm trên đùi Malfoy ngoe nguẩy đuôi phơi nắng.

“Cậu còn ở đây thật này.” Hermione ổn định nhịp thở, moi thuốc giấu trong túi đưa ra. Cô bắt cậu ta ở đây chờ, thật sự là hi vọng cậu ta sẽ nghe theo, nhưng cũng không chắc chắn là cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe cô ngồi chờ ở đây.

“Cô vất con mèo của cô ở đây đấy.” Draco khô khốc đáp lại vài tiếng, với tay cầm lọ thuốc lắc lắc:”…… Cám ơn.” Giọng điệu nhẹ bẫng.

Hermione không hề phớt lờ lời cảm ơn này, cô lau mồ hôi trên trán, bế Crookshanks về lòng mình rồi ngồi xuống:”Không có gì.”

Giấu đi sự ngượng ngùng, Draco ngửa đầu ọc thẳng lọ thuốc vào miệng, thản nhiên như không.

Hermione chớp mắt:”Vị tởm lắm không?” Cô nhớ lần cho Harry uống cái này, mặt Harry vặn vẹo còn hơn vẻ mặt của Ron khi nuốt sên. (Sorry Ron vì đã gọi hồn cưng, cái này chụy chém, không có trong convert:v)

“Quen rồi.” Draco thuận miệng đáp, vừa nói xong lại muốn cắn lưỡi, cậu đã quen với việc phơi bày bản thân trước Hermione mất rồi, không che dấu được.

“Quen rồi?” Hermione trợn tròn mắt.

“Hồi nghỉ hè uống cả vạc to luôn, thuốc cầm máu với thuốc bổ máu ấy.” Draco phất tay:”Thuốc nhà tôi còn tởm hơn nữa cơ.” Thuốc của nhà cậu là của cha đỡ đầu bào chế, cam đoan là vị tởm nhất trong các loại vị tởm.

“Xin lỗi cậu.” Hermione cúi đầu, là cô làm Malfoy bị thương.

“Đừng để tâm nhiều làm gì.” Draco nhìn con mèo mập, giơ tay vò cái thân mập mạp xù lông của nó.

“Không giống cậu chút nào, bảo tôi đừng để tâm hả?” Hermione cũng nhìn về phía Crookshanks, nó đang cọ mũi vào bàn tay của Malfoy, mũi mèo rất yếu ớt, khi nó có hành động như thế, thì không chỉ thể hiện sự yêu thích mà còn rất tin tưởng người đó.

“Có lẽ ngẫu nhiên tôi sẽ nói vài câu giống một thằng người?” Draco nhún vai, cố gắng che dấu sự bối rối của mình:”Cô giấu thuốc cầm máu cấp cao nhiều thế làm gì?”

“Cầm máu, giống như mũi của Harry ấy.” Hermione nhìn Malfoy:”Cú đấm kia của cậu nặng lắm đấy, bồ ấy sau khi ra về từ bệnh xá hôm sau còn chảy máu thêm một lần nữa cơ. Trị liệu bằng phép thuật có lẽ không thể điều trị triệt để được mấy vết thương vật lý.”

Draco hừ lạnh một phát.

“Chúng ta có thể nói chuyện được không? Về Harry ấy.” Hermione ngồi thẳng, nghiêm túc hỏi.

Cậu và Snape nói về Potter, sau đó bị ông ấy đập cho vài cái ác chú, giờ lại nói tiếp? Draco dịch người về phía bóng râm một chút:”Nó là thằng ngu.”

“Mắng vậy vẫn chưa tính là quá đáng lắm.” Hermione miễn cưỡng nói, câu mắng này phun ra từ miệng Malfoy so với bình thường vẫn còn nhẹ nhàng chán.

Hermione vẫn còn lý trí hơn cha đỡ đầu, Draco không khỏi cảm thấy vui mừng.

“Tiếp đi?” Hermione muốn nghe thêm nhiều chuyện khác nữa.

“Tôi nghĩ là cô cũng phát hiện…” Draco chỉ chỉ vào đầu của mình:”Potter và Chúa tể Hắc Ám có sự liên kết nào đó, Chúa tể Hắc ám có thể nhìn thấy suy nghĩ của Potter, nhưng mà Potter lại không biết cách để bảo vệ đầu óc mình.”

“Làm sao cậu biết?” Hermione nghiêm túc lên, từ lúc cô phát hiện Malfoy có vẻ rất đề phòng Harry, cô cảm giác được Malfoy biết rất nhiều chuyện.

“Tôi có tin tình báo mà lị.” Draco nhếch mày.

Hermione suy nghĩ một lúc, rồi ngạc nhiên mở tròn đôi mắt:”Cho nên, cậu cố ý nhắm vào Harry?”

“Không, điểm này cô sai rồi.” Draco lạnh lùng trả lời:”Có một sự thật hiển nhiên là, tôi cực kì ghét nó, tôi ghét chơi với mấy thằng ngu xuẩn.”

Hermione vòng tay trước ngực, một tỏ vẻ như mình sẽ là một thùng rác để cho Draco trút bầu tâm sự.

“Người khác cho nó thấy cái gì, nó liền tin cái đó.” Draco khinh thường nói:”Chủ nhiệm Nhà của nó, lão hiệu trưởng, ông cha đỡ đầu của nó, nó tin tưởng bọn họ tuyệt đối, từ hành động cho đến tâm tưởng, nhưng lại không học được cách nghi ngờ, đương nhiên, này là bệnh chung của Gryffindor, giống mấy bọn nó luôn ngu xuẩn mà tin vào mấy cái phát ngôn lếu láo của “Nhật Báo Tiên Tri” vậy á.”

“Bọn tôi không tin cái loại “tạp chí lá cải” rác rưởi như vậy đâu.”.” Hermione phản bác.

“Đúng vậy, bởi vì Thánh Potter và bạn của nó là kẻ dẫn đầu mà, còn Dumbledore?” Draco khinh miệt cười:”Thực ra tôi muốn nói, Potter quá mức tin tưởng lão già điên khùng kia.”

“Đừng nói thầy hiệu trưởng như vậy!” Hermione cao giọng:”Vậy chẳng lẽ cậu không tin tưởng giáo sư Snape?”

Draco bình tĩnh nhìn cô gái, chậm rãi nói:”Tôi tin tưởng ông ấy, thế nhưng, đó không phải đồng nghĩa với việc tôi ỷ lại tuyệt đối vào ông ấy. Mà vấn đề nghiêm trọng nhất của Potter là ở chỗ nó tin tưởng những người kia đồng thời đánh mất năng lực phán đoán.”

Hermione giật mình nghĩ.

“Cả ba người các cô, chỉ có cô là còn có não.” Miệng vết thương trên cánh tay đã khép lại, Draco kéo chỉnh lại ống tay áo:”Đây cũng chính là nguyên nhân tôi đồng ý ngồi đây nói chuyện với cô.” Duy nhất.(cv ghi là “chi nhất” A Tử không hiểu nghĩa là gì nên chems đại, ai biết chỉ nhen.)

“Cậu nói Harry sẽ hối hận……”

“Cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện này ư?” Draco đứng lên, lười biếng đi ra ngoài:”Có lẽ nó sẽ không hối hận đâu, nếu như nó vẫn giữ cái óc ngu muội đó.”

Crookshanks cũng đứng lên, nhảy đến bên chân Draco.

Cậu ngồi hơi lâu rồi, Draco nhìn về phía nhóc mèo đang quyến luyến bên chân mình, liếc Crookshanks một cái. Nhóc mèo mập meo một tiếng, quay về vòng tay ấm áp của cô chủ.

Hi vọng Hermione có thể “chỉ dạy” cho thằng ngu kia thông minh hơn một chút, Draco vừa đi vừa nghĩ, mà cậu, đi đâm đầu vô để bị đánh tiếp đây.

Hermione trở lại ký túc xá, vẫn còn bần thần, cô cảm thấy Malfoy nói một vài câu không phải là không có lý.

“Hermione, bồ về rồi à.” Harry chào đón, Ron đứng ở bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Harry:”Bồ vừa đi đâu vậy? Ron nói bồ chạy vội vã lắm.”

“Không có gì.” Hermione điều chỉnh giọng mình, nếu cô mà nói với bạn mình rằng cô và Malfoy đã ngồi lại tâm sự với nhau như hai người bạn tri kỉ, chắc hai bồ ấy ngất mất.

“Thôi vậy.” Harry sờ sờ mũi.

Ron cẩn thận nhìn qua:”Luận văn môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám bồ viết xong chưa vậy?”

Hermione bực mình lườm cậu bé tóc đỏ, và rồi, cái tên nhóc mắt xanh kia cũng bày ra nét mặt hi vọng tràn trề.

Ít nhất trên phương diện học tập, thật sự Malfoy có quyền khinh bỉ hai người bọn họ.

Hermione lười không muốn mắng nữa, về phòng ngủ, đem luận văn cho hai tên bạn đang thấp thỏm sợ bị mắng mượn làm hai tên nhóc ngạc nhiên vì sự dễ tính hôm nay của cô, hiện giờ cô cần được yên tĩnh một mình, để suy nghĩ, về Malfoy.

Không biết tay cậu ta còn có đau hay không……

Có lẽ cũng tự nhận thấy suy nghĩ của bản thân đang đi quá xa, Hermione tự nhiên thấy chán nản, cô nằm lên giường, Chúa ơi, cô đã quan tâm Malfoy quá mức cho phép rồi.

Crookshanks nhảy lên giường, ngoe nguẩy cái đuôi vào cổ cô chủ mình.

“Malfoy thật sự là một con người kì quái.” Hermione sờ con mèo.

Crookshanks liếm liếm tay cô chủ.

“……Cũng không xấu xa lắm.” Hermione đưa tay ôm nhóc mèo, thật ra Malfoy không đáng ghét như mọi người vẫn nghĩ.

“Meoww~~~” Crookshanks meo một tiếng nũng nịu, tỏ vẻ tán thành.

—o0o—

Draco quyết định cho cha đỡ đầu một thời gian bình tĩnh, hôm sau mới đi tới hầm.

Sau đó, cậu phát hiện ra cậu đã bị cấm cửa.

Thứ hai, cậu vừa bước vô cửa, liền bị một đống ác chú đuổi ra ngoài.

Thứ ba, mật khẩu của hầm bị đổi.

Thứ tư, cha đỡ đầu vô tình thấy cậu trên hành lang, làm như không thấy, đấy chỉ là lúc cậu đang đi một mình, dù sao đối với xã giao bên ngoài, ít nhiều cũng có chú ý một chút.

Thật khó khi làm việc với một tên cứng đầu, Draco đau đầu.

Sáng thứ năm, hành lang bên trong ký túc xá.

“Cậu gần đây có chuyện phiền muộn à?” Blaise thử.

“Có hả?” Draco nhướn mày.

“Pansy nói cậu có đấy.” Blaise kéo bạn mình:”Chúng ta là một nhóm cùng tiến cùng lùi mà, đúng không?”

“Đương nhiên.” Draco thở dài, vỗ vai bạn:”Không phải là tớ không muốn nói, chỉ là việc này có liên quan đến người khác.”

“Ghê nha, cậu còn hợp tác với người khác nữa cơ đấy?” Blaise trêu chọc bạn mình.

“Cũng không hoàn toàn đâu.” Draco buông tay.

Đề cập đến người thứ ba, Blaise có thể hiểu được bí mật của Draco:”Được rồi, nếu có việc cần bọn này hỗ trợ thì cứ nói nhé.”

Draco mơ màng gật đầu, ai có thể giúp cậu thuyết phục được lão cha đỡ đầu kia cơ chứ?

“Draco…” Goyle to con bước ra từ góc khuất của hành lang, nghiêng ngả lảo đảo, mặt tái nhợt.

Draco và Blaise đồng thời quay đầu.

“Xem đi!” Môi Goyle trắng bệch, nó đem một tờ báo nhét vào tay Draco.

Slytherin bình thường sẽ không xem mấy loại báo chí vớ vẩn này như đám học sinh khác ở Hogwarts, nhưng có khi cũng sẽ có người đặt báo cú đem tận đến kí túc xá.(tui tự hỏi là ktx của Sly ở dưới đáy hồ, hông lẽ mấy con cú có thể lặn được sao, hay là nó gắn thêm chân vịt nhỉ:v)

“Nhật Báo Tiên Tri?” Draco thuận tay cầm lấy, trên trang nhất là một đống ảnh chụp, ánh mắt đảo qua, Draco cứng đờ, cùng với đó, mặt cậu trở nên tái nhợt hệt Goyle.

“Merlin……” Blaise nhìn lướt qua, cũng chết lặng.

Tấm ảnh thứ nhất là trên đống hoang tàn đổ nát Azkaban, Bellatrix và toàn bộ Tử thần thực tử đã vượt ngục, tấm thứ hai là những cửa hàng nơi Hẻm Xéo, khói lửa mịt mù, là cuộc tập kích của một nhóm Tử thần thực tử. Tấm thứ ba, bức hình lớn nhất, mười mấy tên Tử thần thực tử đứng ngay đầu hẻm Knockturn, phóng ra những ác chú Hắc ám về phía Hẻm Xéo đang tràn ngập tiếng thét gào kinh hoàng, bọn chúng đang tuyên chiến.

Chúa tể Hắc Ám cố ý, lợi dụng báo chí, để tuyên bố, hắn đã trở lại, và hơn hết, chiến tranh đã được khơi mào rồi.

Nhưng mà, Draco không để ý đến điều này, điều làm cậu chú ý chính là đám Tử thần Thực tử kia không hề đội mũ áo chùng và mặt nạ, một sự khiêu khích trắng trợn. Mà cha cậu, Lucius Malfoy cũng đứng ở đó, vị trí trung tâm bắt mắt nhất của bức ảnh.

Tại sao vậy?!

Tại sao lại không rời đi? Làm sao mà ông ấy còn ở đây?!

“Không thể nào……” Draco siết nhàu tờ báo trên tay, cậu không tin vào hai mắt mình, tin tức của cha mẹ bị cắt đứt, cậu cho rằng bọn họ đã rời khỏi đây rồi, làm sao sẽ….!

Goyle hốt hoảng lắc đầu, không đến nửa phút, Pansy và Crabbe cũng loạng choạng chạy đến, cha mẹ Pansy, cha của Goyle và Crabbe, tất cả đều ở trên mặt báo.

“Chuyện loạn lớn rồi.” Giọng Pansy run rẩy.

“Phải làm sao bây giờ?” Goyle nhìn về phía Draco, trong mắt hai tên nhóc to xác kia, Draco là kẻ dẫn đầu.

“Bây giờ là thời gian dùng bữa sáng.” Draco trả lời yếu ớt:”Đến Đại sảnh đường trước đã.”

Blaise ôm vai Pansy, thấp giọng trấn an.

“Tớ không sao.” Pansy cúi thấp đầu lẩm bẩm.

Đại sảnh đường Hogwarts đã trở nên loạn cào cào.

Nhật Báo Tiên Tri bay lả tả khắp các bàn Nhà, những hình ảnh u ám, máu me, bạo lực đều được bày lên mặt báo.

“Azkaban bị phá hủy rồi!”

“Đám Tử thần thực tử độc ác!” Ron phẫn nộ nhìn tờ báo, nó lớn tiếng rít gào:”Hẻm Xéo mà chúng cũng phá hủy, Slytherin tà ác!”

Học sinh của ba Nhà đều nhìn về phía dãy bàn nhà Slytherin, bọn nó nhận ra được, mấy tên Tử thần thực tử trong bức ảnh kia…đều là phụ huynh của mấy học sinh Nhà đó.

Slytherin rất im lặng, Draco mặt không chút thay đổi cắt sườn cừu, Pansy đang dặm lại sơn móng tay bị tróc, Goyle cùng Crabbe vùi đầu vào đĩa thức ăn, lại không ăn cái gì, Blaise cầm cốc nước bí đỏ, tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng bàn luận bên kia.

“Lũ máu lạnh……” Ginny nghiến răng nghiến lợi.

Harry cúi đầu nhìn tờ báo, Hẻm Xéo chết không ít người.

Hermione nhìn người đàn ông tóc bạch kim trên tờ báo, lại nhìn về phía bàn nhà Slytherin, tự nhiên cô cảm thấy trong long rất khó chịu.

“Im lặng…” Dumbledore dùng bùa khuếch đại âm thanh.

Các học sinh nhìn về phía lão hiệu trưởng.

“Tình hình hiện tại mọi người cũng thấy được.” Dumbledore cũng không thể dự đoán được cuộc tập kích bất ngờ này, ông hoàn toàn không nhận được bất kì tin tình báo nào, bởi vì Severus không có bị triệu hồi:”Từ hôm nay trở đi, hủy bỏ các chuyến đi đến làng Hogsmeade, không được cho phép, các học sinh không thể tự ý rời khỏi trường học.”

Vừa dứt lời, đại sảnh lại huyên náo lên, lần này Dumbledore không có nói thêm gì nữa.

Các học sinh Slytherin trầm mặc ăn xong rồi rời khỏi, không muốn cùng bất kỳ học sinh nào phát sinh xung đột, Draco xoay người liền đi đến hầm, mật khẩu lại đổi, lạnh lùng nhìn chăm chằm vào khóa cửa, Draco giơ lên đũa phép lên:”Alohomora…”

Phịch một tiếng, cửa mở ra một cách mạnh bạo, con rắn trên tay cầm của cánh cửa ngẩng đầu, mắt phồng lên, hình như nó chưa gặp người nào mở cửa hầm bằng cách như vậy cả.

Draco đi vào, nhìn cái mặt bình tĩnh đáng ghét của ông cha đỡ đầu.

“Thầy đã biết trước rồi đúng không?” Cậu bắt đầu bùng nổ cảm xúc trong lòng mấy hôm nay.

Snape không nói chuyện, chỉ nhìn cậu.

” Thầy đã biết trước rồi đúng không?” Draco gào lên:”Thầy đã biết là ông ấy không đi, ổng vẫn còn phục tùng Chúa tể Hắc Ám, đúng không?!”

“Hắn lựa chọn con đường của hắn, giống như trò thôi.” Snape thản nhiên nói.

“……Là do em?” Giọng Draco lạc hẳn đi:”Là em bỏ nhà ra đi, em cãi lời ông ấy, em còn…… Rốt cuộc ông ấy muốn cái gì nữa đây?” Công khai tuyên bố đứng ở phe kẻ kia, nghĩa là gì, Draco hiểu rõ hơn ai hết.

“Mặc kệ hắn muốn làm cái gì, trò đều không thể thay đổi.” Snape vỗ bả vai thằng con đỡ đầu:”Lucius không ngu xuẩn, ta nghĩ hắn sẽ không để bị chôn cùng với Chúa tể Hắc Ám đâu.”

“Nhưng ba con sẽ không đứng về phía Dumbledore đâu.” Draco cắn môi, chính nghĩa, không phải là thứ mà Slytherin theo đuổi.

“Đúng vậy, hắn sẽ không, hắn say mê hắc ám, có lẽ hắn sẽ giúp Chúa tể Hắc Ám xoay chuyển tình thế chăng?” Snape châm chọc.

“Cha đỡ đầu!” Draco rất kích động.

“Mẹ con không còn ở nước Anh.” Snape dừng một chút, rồi nói.

“Cái gì?” Draco phản ứng không kịp.

“Xem ra Lucius tính chơi lớn một phen, dù thất bại cũng chừa cho mình một đường lui.” Snape cứng rắn nói, Lucius từ khi lựa chọn theo về phe Chúa tể Hắc Ám đã không còn liên lạc với hắn, thủ đoạn cũng trở nên độc ác hơn, mấy sự kiện tập kích lúc nghỉ hè đều có bàn tay của Lucius tham gia, bao gồm cả vụ bị lên báo hôm nay, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Snape không muốn nói cho Draco biết.

Draco hỗn loạn, mọi chuyện nháy mắt rối tung cả lên.

Cậu chỉ nghĩ rằng, nếu lúc trước cậu theo ba mẹ đi đến Đức, thì sẽ không có chuyện này xảy ra.

“Đừng có suy nghĩ đi tìm cha con.” Snape nhìn về phía thằng con đỡ đầu, nói:”Ta không chắc là lão sẽ không ném ác chú vào con đâu?” (ổng nói như ổng chưa làm vậy á)

Draco gục đầu xuống, xiết chặt nắm tay, đệch con mẹ nó chứ, cái gì cũng không được làm, không làm được, không cho làm, mẹ kiếp!

Hết chương 19

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN