Phá Hiểu - Chương 23: Crookshanks VS Draco, Ai thắng!?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Phá Hiểu


Chương 23: Crookshanks VS Draco, Ai thắng!?


Edit: Ngân Tử 

Các cô gái khi còn là những cô bé nhỏ thường có một giấc mơ công chúa, trong mơ sẽ có một chàng bạch mã hoàng tử cưới cô bé và cùng nhau sống hạnh phúc mãi về sau.

Lúc Hermione còn nhỏ cũng như thế, cực kì thích những câu chuyện đồng thoại như thế này, mải mê đọc suốt ngày, rồi ngốc nghếch hỏi mẹ: “Vậy sau này con cũng sẽ lấy được hoàng tử đúng không ạ?”

“Tất nhiên rồi, công chúa cuả ba” Ba của cô sẽ bế bổng cô lên: “Nhưng con phải lớn lên đã.”

Tới  khi Hermione học tiểu học xong, cô bé phát hiện ra rằng, đó chỉ là một câu chuyện không có thậ trong sách, hoàng tử và công chúa chỉ là đồng thoại, nhưng mà, tương lai cô cũng sẽ gặp một người cô thích, và người con trai đó cũng thích cô, và bọn họ cũng sẽ hạnh phúc như công chúa và hoàng tử.

Mẹ của cô nói rằng, có lẽ người con trai đó không được hoàn hảo như trong truyện cổ tích, nhưng nếu con thích người đó, con sẽ chấp nhận cả những khuyết điểm của cậu ấy, đó là tình yêu.

Hermione mò mẫm, rút ra cái khăn tay mà Malfoy đưa cho cô, tuy không bật đèn nhưng cô biết góc phải của chiếc khăn có thêu một chữ “D”, chữ cái mở đầu cho cái tên “Draco”.

Đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn chữ cái kia, Hermione lẳng lặng thở dài trong lòng, cô nên làm cái gì bây giờ.

Draco Malfoy thật sự là một người thông minh, cẩn thận, cứng rắn, không kể là đó là một kẻ có thực lực mạnh, nhưng thỉnh thoảng lại toát ra một chút dịu dàng, vậy phải nói lúc trước, cậu ta phải che dấu bản thân cẩn thận tới mức nào.

Nếu không có trận chiến ở Bộ Phép Thuật, cậu ta vẫn sẽ ẩn mình một cách cẩn thận như thế, và cô vẫn sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy được một Malfoy như bây giờ đúng không?

Hermione không biết rốt cuộc bản thân mình có phải may mắn không khi nhìn thấy được được một Malfoy như bây giờ, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích cậu ấy.

Mà một điều hiển nhiên, đó là cậu ta sẽ không thích mình, Hermione buồn rầu nghĩ rằng, Malfoy chịu nói chuyện với mình vì mình còn biết dùng não để suy nghĩ, Malfoy nói như vậy đấy.

Bỗng nhiên có một thứ mềm mại quét lên cổ Hermione, cô túm cái cục mềm mại đó vào lòng:”Crookshanks?”

Một con mèo mập thù lù bự tổ chảng cọ cọ đầu vào má con sen nhà mình.

Hermione xoa xoa cái đầu đầy lông mềm mại của Crookshanks, nghĩ ngợi rồi thì thầm:”Em thích Draco lắm hả nhóc?”

Crookshanks meo meo lại hai tiếng kêu tan chảy con tim thể hiện mình rất thích.

“Thích lắm luôn hả?” Hermione lại vò vẫm cái đầu lông của con mèo, nhỏ giọng thì thào:”Chi cũng thích cậu ấy lắm, nhưng mà…cậu ấy bảo chị thật sự rất ngốc 🙁 “

Hôm sau trên lớp học môn Phòng chống Nghệ thuât Hắc Ám.

Hermione cố ắng không nhìn về phía của nhóm Slytherin đang luện tập, mà cố gắng tập ttrung vào đũa phép của mình.

“Hermione, bồ không tập trung chút nào.” Harry nhỏ giọng hỏi, hôm nay bắt cặp tập luyện với Hermione là cậu.

“Do mình ngủ không đủ giấc thôi.” Hermione cắn răng dứt khoát nói dối bạn.

Gần đó là cô nàng Lavender đôi lôi kéo Ron cùng uyện tập, còn bồ ấy thì theo sau cô nàng với vẻ mặt đau khổ.

“Cấm ồn ào…”Một giọng nói âm u vang lên, Snape trợn mắt nhìn con nhỏ tóc vàng hoe đang lộn xộn: “Trừ 10 điểm của Gryffindor.”

Bên nhóm Slytherin vang lên một trận cười chế giễu.

Hermione không tự chủ liếc sang bên kia tìm kiếm, chuẩn xác bắt được hình ảnh Malfoy đang cùng Zabini luyện tập, bên caanhj kèm theo một cái kẹo cao su tên Parkinson.

Cắn môi, quay đầu trở về, con nhỏ kia lại định tán tỉnh con trai chứ gì.

“Dẹp cái ánh mắt đó đi, Potter, Gryffindor trừ thêm 10 điểm.” Lại trừ điểm.

Harry phẫn nỗ cụp mắt đi.

Potter? Hermione hồi hồn, không thêm vào mấy cái biệt danh nữa ư? Ố, giáo sư Snape hình như có gì đó thay đổi, Malfoy nói không sai, Hermione bất dắc dĩ phát hiện ra rằng mình lại suy nghĩ tới tên kia.

Sau khi tan học, Hermione chậm chạp thu dọn sách vở, còn cố ý làm rơi một vài thứ để ngồi lại cuối cùng, chờ tới khi cả hòng học vắng toe không còn một ai, mới chậm rãi uể oải đi ra khỏi phòng.

“Granger.” Một giọng nói quen thuộc làm Hermione ngạc nhiên ngẩng đầu, Malfoy đang khoanh tay dựa lưng vào tường, nom lười biếng.

Lúc Draco lên lớp đã phát hiện ra Hermione có chút khác thường,cảm thấy hơi lo lắng, vì vậy, lúc đi khỏi lớp không bao lâu sau liền vòng trở về, đang ngồi tìm một cái cớ để vô lại phòng học thì Hermione đi ra, quả nhiên là con bé Hermione có gì đó rất bất ổn.

Hermione khong biết nên bày tỏ nét mặt như thế nào cho hợp lý, vì vậy cô bình tĩnh ngẩng lên: “Có chuyện gì không?”

Draco nhướng mày, thuận miệng: “Nhớ ngày hôm qua cá cược cái gì không? Về giáo sư ấy.”

Hermione không biết nên bày ra cái gì dạng gương mặt, bình tĩnh, nàng giơ lên mặt:”Gì chuyện?”

Draco nhướn mày, thuận miệng nói:”Ngày hôm qua đổ, còn nhớ rõ sao? Về giáo sư.”

Hermione sửng sốt một chút rồi nói:”Cậu tất nhiên là hiểu rõ chủ nhiệm nhà cậu rồi.”

“….Vấn đề ở đây là năng lực quan sát.” Draco do dự vài giây rồi nói tiếp: “Chỉ là xem xem mấy người có chịu nhìn hay không thôi.”

Hermione giật mình.

Trong giọng nói của Draco nhuộm chút muộn phiền, cậu cố tình liếc Hermione một cái rồi nói: “Nhưng mà Gryffindor rất thiếu năng lực quan sát.”

“Không….” Hermione theo phản xạ phản bác lại, nhưng mà hiển nhiên là không biết phản bác như thế nào.

“Buổi sáng cô không soi gương à?” Draco hơi cao giọng một xíu:”Hai cái quầng thâm mắt rõ ràng luôn kia.”

“Hả?!” Hermione đang mải nghĩ nên không chú ý.

Draco cười một cái rồi quay người đi.

“….Cười cái gì mà cười.” Hermione chạy biến về kí túc xá ở tháp Gryffindor, mặt đỏ hồng cả lên.

Sau khi về phòng ngủ, cô nang lấy gương ra cẩn thận soi từng tấc da trên mặt, đúng là có chút quầng thâm, nhưng mà không rõ mấy, tên kia lại trêu mình.

Hermione sụp đổ ngồi xuống, không thể như vậy được, người ta đã không thích mình rồi, mà còn để người ta thấy cả mặt xấu của mình thì làm sao nữa đây.

Hermione không đi thư viên j mượn sách như ngày thường nữa, thay vào đó ngoài giờ học cô ở lì ngay kí túc xá, nơi mà Malfoy không bao giờ lượn lờ tới được, cô tích cực ôn lại bài tập, điên cuồng viết luận văn, rồi hào hứng giups mấy đứa năm dưới làm bài, tích cực đến không thể tích cực hơn, và cô đã thành công đuổi được tên Malfoy đang lượn lờ trong đầu mình. Nhưng mà khi tối đến, cô vẫn thường hay nhớ đến tên đó.

……

Một tuần sau cái hôm trêu chọc về cá quầng thâm mắt của Hermione, DRaco vinh hạnh được đón tiếp một vị “quàng thượng” tại phòng ngủ của mình.

“Crookshank, mày lại tới đây nữa à.” Lúc đầu Draco còn rất vui, ôm lấy con mèo mập hết xoa lại vò, nhóc con kia cũng để yên cho cậu giày vò.

Draco xoa nắn nó xong rồi bế đặt lên giường, quay người lục ngăn kéo, kiếm gì đó cho nhóc con này ăn.

“Roẹt……” Tiếng vải rách vang lên làm Draco quay đầu lại, sau đó ngu người luôn, chiếc màn treo trên giường bị móng vuốt của Crookshanks cào một lỗ to đùng.

“Mày đang làm cái gì đó? Draco khó tin dòm con mèo.

Crookshank quay mặt đi rất tự nhiên tỏ vẻ nó vô tội, rồi chui vào trong ga giường, cuộn một đống trong ổ chăn.

“Mày không đi về à?” Drao rốt cuộc đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng mà không biết phải làm sao.

Draco ranh mãnh một thời cũng không đoán được con mèo này định lam gì, nghĩ không ra, cuối cùng pahir để cho Crookshanks chiếm lấy một góc giường ngủ của mình.

Ngày hôm sau, khi Draco rời giường thì con mèo vẫn còn ngủ.

Draco không hiểu gì hết, không lẽ là Crookshanks bị Hermione phạt sau đó dỗi nên bỏ nhà đi bụi.

Draco quyết định đi tìm Hermione để hỏi, nhưng sau đó cậu phát hiện ra cơ hội để được nói chuyên riêng với  Hermione còn khó hơn xác suất nhặt được tiền xu trên đường, lúc lên lớp, thì lúc nào cũng kè kè theo hai thằng vệ sĩ, lúc tan học cũng đi kmf hai thằng vệ sĩ hoặc là Hermione tách riêng đi chung với thằng Weasley, còn thời gian rảnh? À, Hermione cũng không đến thư viện nữa.

Hai buổi tối sau đó, Draco bất đắc dĩ chọc mũi nhóc mèo: “Rốt cuộc là mày đang dỗi cái gì đấy hả?”

Crookshanks meo một tiếng, quay đầu sang chỗ khác nằm liếm mép.

“OK, mày muốn ở đây bao lâu thì tùy.” Draco mở tủ quần áo, lấy áo ngủ đi vào nhà tắm, vừa đi vừa nói: “Chủ của mày là một con nhỏ mơ màng hết sức, mèo của mình đi lạc cũng không biết đường đi tìm.”

Con mèo chẫm rãi nhấc cái thân thể nặng nề, cặp mắt màu vàng kim lười nhác từ từ lóe lên ánh gian xảo, móng vuốt sắc bén lòe lòe sáng lên dưới ánh đèn.

Cho đến khi Draco tắm xong, vừa mặc quần áo xong đi ra, trực tiếp ngu người luôn.

Tội nghiệp thằng bé khi nó thấy hai cái áo chùng bị lôi ra từ trong tủ quần áo, tất cả đều bị lôi hết ra trừ hai bộ đồng phục, một cái áo choàng ngủ và cái áo chùng mà Hermione đã tặng, mà con mèo chết tiệt kia đang ngồi trên đống quần áo hỗn độn liếm vuốt ra chiều đắc ý lắm.

“Merlin, mày đã làm cái gì vậy.” Draco không tin vào mắt mình.

Con mèo mập meo meo hai tiếng, tỏ vẻ nó không phải là Merlin.

Draco nhấc con mèo ra khỏi đống quần áo, ngồi ai oán kiểm tra xem còn cai snoaf lành lặn không, rồi khóc không ra nước mắt.

“Roẹt……”

Bên tai lại vang lên tiếng vải rách, Draco đờ đẫn quay đầu, cái màn che trên giường lại thêm một vài cái lỗ.

“Dừng lại, Crookshanks.” Draco giơ tay định chộp.

Con mèo đang giơ cái móng vuốt trên không trưng chợt dừng lại, ngiêng đầu nhìn cậu. 

“Thôi mà, có chuyện gì thì mày nói với tao đi chứ.” Draco thương lượng, may là còn được cái áo chùng lành lặn, bắt đầu khéo léo: “có liên quan đến Hermione đúng không?”

Crookshanks meo một tiếng.

“Tao không biết mày và cô ấy cãi nhau chuyện gì, nhưng mà mày cũng không thể bắt tao mời cô ấy đến đây đón mày về chứ.” Draco suy sụp tinh thần, cãi cái gì mặc kệ, quậy hai ba ngày ở đây là đủ lắm rồi, về dùm cho cái đi ông nội.

Crookshanks ngẩng đầu lên, lớn tiếng meo một cái tỏ vẻ khẳng định chắc chắn.

Draco ngẩn người, chỉ chỉ vào mình:” Mày muốn tao đi mời cô ấy tới đón mày thật à?”

Crookshanks meo một tiếng rất chắc chắn.

“Đững giỡn với tao.” Draco lắc đầu.

“Roẹt….”

Draco trơ mắt nhìn cái màn che quý tộc trên giường của mình nhiều thêm ba cái lỗ.

“Roẹt….”

“Roẹt….”

“Roẹt….”

“Thôi!” Draco yếu ớt lên tiếng:”Mày thắng, tao đi mời cô ấy tới.”

Crookshanks ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.

“Hay là ngày mai có được không?” Draco vừa mở miêng thì quàng thượng lại vượn móng vuốt ra, Draco lại đành pahir thương lượng lại: “Thôi thôi, tao đi liền đây.”

Draco đang chuẩn bị thay đồng phục thì Crookshanks đột nhiên phóng tới, nhấc chân xòe vuốt dẫm lên bộ đồng phục Slytherin.

“Đừng….” Draco vội ngăn cản.

Crookshanks nghiêng đầu ý bảo Draco tự giác đi.

Draco xoa trán mướt mồ hôi, thở dài xỏ vội cái áo choàng của Hermione tặng rồi đi về hướng cửa.

“Tao thật sự hi vọng chủ mày đủ tiền để đền hết đống này cho tao.” Draco nhỏ giọng hầm hừ, uể oải đi ra khỏi phòng.

Draco rất nhanh tìm tới kí túc xá Gryffindor, cậu nên tìm Hermione như thế nào đây?

Chết tiệt, Crookshanks nó phát điên cái gì thế không biết!

“Này…”Draco hùng hổ tóm một cô bé năm dưới, làm con bé giật cả mình:”Gọi dùm Nữ Huynh trưởng của tụi mày đi tới hầm Slytherin, giáo sư Snape đang tìm nó.”

Nói xong, Draco nhanh chóng đi ngay, sau đó kiêm một chỗ vắng cách đó không xa, ngồi núp:)

Không đến năm phút, một cô nàng tóc nâu từ kí túc xá chạy ra.

Đến khi cô nàng đến gần, Draco nhảy ra: “Granger!”

Hermione trợn tròn mắt, sao lại đúng ngay tên này chứ, rõ ràng là cô rất chú ý né tránh rồi mà.

“Đừng làm cái mặt như thấy quỷ khổng lồ.” Cậu chàng cáu gắt

“À thì….” hermione chột dạ, nhưng chân không ngưng bước đi: “Tôi đi tới hầm Slytherin đã.”

Draco tóm lấy cô nàng, giận dỗi cực mạnh: “Không phải giáo sư Snape tìm cô đâu, tôi nè.”

Hermione mím môi, tròn mắt ngạc nhiên không hiểu gì hết.

“Đi theo tôi.” Draco trực tiếp lôi luôn con bé đang chẳng hiểu chuyện gì đi theo mình.

“Chờ đã, đi đâu mới mới được?” Hermione đang bị động, lực chú ý của cô nàng dồn hết vào cái tay đang túm lấy cánh tay của cô, lực của Malfoy hơi mạnh, làm cô có chút đau.

Đợi đến khi đến cửa kí túc xá Slytherin, Draco vẩy chú ẩn thân lên người Hermione, vì sau đó không thấy được, nên Draco mò mẫm dọc cánh tay, cầm lấy tay cô nàng, tay con gái nhỏ xíu, trong lòng bàn tay vì hồi hộp mà đổ mồ hôi, trong lòng Draco tự dưng có chút chọt dạ, suýt nữa thì buông tay, nhưng đã vào đến cửa rồi, cố mà đi tiếp.

Hermione hoàn toàn chưa kịp phản kháng đã bị đưa vào “lòng địch”.

Cô đỏ mặt đi theo phía bên phải cậu con trai kia, hai vai dựa sát vào nhau, tay…nắm tay, cô rất muốn thả ra, nhưng mà người ta nắm rất chặt, cô rất muốn cất tiếng hỏi, nhưng trong phòng sinh hoạt chung còn có mấy đứa Slytherin năm dưới đang ngồi ôn bài, nên đành im lặng đi theo.

Hết chương 23

Móe, tui đi nuôi mèo đây, để nó kiếm bồ cho tui, chứ tui vã lắm rồi huhu……..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN