Phạm Lỗi (Đắc Cửu)
Chương 23
Căn phòng người kia từng ở ngay sát vách phòng Dung Bái, hắn luôn ra lệnh cho bản thân không được nghĩ đến nơi đó nữa, mặc kệ căn phòng đó. Nhưng buổi tối sau khi Catherine rời đi, lần đầu tiên hắn lấy hết can đảm, vặn tay nắm cửa, mở ra cánh cửa giống như đang đi đến một thế giới khác. Căn phòng trống không, không hề có một cái gì. Bàn học trống không, giường ngủ trống không, thậm chí không có ga trải giường, không còn bất cứ dấu vết gì của người kia. Dung Bái cảm thấy có chút mất mác và buồn bã, nhưng đây là nơi mà người kia đã ở nhiều năm, hắn nhấc chân đi vào, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, đầu ngón tay ngập ngừng chạm vào từng vật.
Trong tủ từng treo chiếc áo khoác đen của người kia, trên giá sách cũng từng có sách. Tính của người kia cẩn thận quy củ, nhất định phải sắp xếp sách ngăn ngắn. Người kia cũng từng ngồi ở ngay chiếc bàn này vẽ tranh phác thảo, trong tủ trưng bày rất nhiều mô hình mà người kia mất nhiều thời gian làm, cái nào thích nhất sẽ được đặt lên đó. Có lẽ trong tủ vẫn còn vài bộ quần áo, Dung Bái nhìn cửa tủ đang đóng chặt, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, rồi đưa tay mở tủ ra. Trống không, chẳng giữ lại bất cứ thứ gì. Hắn nở nụ gượng gạo, đưa tay vuốt ve những đường vân trên cửa tủ, một lúc sau hắn đột nhiên hét lớn, “Dì Trần! Dì Trần!” Giọng điệu vô cùng lo lắng, người hầu cũng vội vã đi tìm người. Quản gia Trần nhanh chóng đi lên, khi nhìn thấy cửa phòng này đang mở thì vô cùng kinh ngạc, “Thiếu gia, đây là…”
“Đồ của anh ấy đâu?” Dung Bái không vòng vo mà hỏi thẳng, chỉ cần có một tia hy vọng thôi đã làm cho hắn nôn nóng, hắn nín thở, yên lặng nhìn quản gia. Quản gia Trần lập tức cứng đờ, hiển nhiên đang che giấu điều gì đó. Người kia đột nhiên biến mất khỏi Dung gia, cũng sẽ không quay lại nữa, cho nên chủ nhân đã ra lệnh dọn dẹp và vứt hết đồ đạc của người kia đi. Bà thương đứa trẻ kia ngoan ngoãn, không nỡ bỏ, nên đã bỏ hết đồ đạc vào phòng chứa đồ. Ngày hôm nay thiếu gia hỏi lại, chẳng lẽ sau khi hủy bỏ hôn ước muốn tìm người kia trút giận? Tìm không thấy người nên muốn chuyển mục tiêu sang đồ của người đó? Bà cảm thấy thật bất công, miệng cứng lại, mím thành một đường.
Dung Bái thấy vậy, lại nghĩ tới ngày trước bà vẫn luôn yêu thương người kia, chắc chắn không vứt hết đồ của anh, đột nhiên nở nụ cười nói, “Dì Trần, dì mau cho người đem hết đồ của anh ấy đến đây, sau đó bảo họ đặt lại từng chỗ.” Trong nét mặt hắn lộ ra sự vui mừng. Như vậy thì khi người kia quay lại chắc sẽ vui lắm. Quản gia Trần sửng sốt, sau đó nhăn mày lại, dưới sự thúc giục liên tục của Dung Bái đành dẫn người đến phòng chứa đồ. Việc Dung Bái hủy bỏ hôn ước diễn ra trong yên lặng, ngoại trừ người nhà ra thì ít ai biết. Người làm ở trong nhà cũng chắc chắn không biết nguyên nhân, vợ chồng Dung Chiến thì lo nếu mở lời về căn bệnh kia sẽ làm hắn tổn thương lòng tự trọng, cho nên không hỏi thêm gì hắn.
Bây giờ hắn lại muốn khôi phục lại căn phòng của người kia, việc làm này đã gây ra không ít sóng gió trong nhà. Dung Bái đã quen tự làm theo ý mình, không thèm giải thích với ai, sau khi quản gia Trần mang hết mọi thứ lên, hắn bảo mọi người đi ra ngoài, sau đó ngồi trên sàn nhà, thật cẩn thận nhìn hai thùng đồ. Không có nhiều đồ lắm nhưng cũng đủ khiến Dung Bái cảm kích, thật sự quá tốt rồi. Trong thùng có mấy bộ quần áo của người kia, trước đây hắn từng thấy anh mặc, còn có vài quyển sách, mà nhiều nhất là những mô hình kiến trúc, được bảo quản rất tốt.
Trong số đồ đạc không được chủ nhân của nó mang theo có kẹp một quyển album ảnh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nó, trái tim Dung Bái đột nhiên đập nhanh, hắn rút quyển album ra, mở trang đầu tiên, toàn là ảnh thời bé của hắn.
Trong album là ảnh của hắn. Dung Bái lật xem từng tờ, hóa ra đều là hắn, ảnh từ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, liên tục cho đến cái năm hai người rời khỏi nhau. Người kia tỉ mỉ chụp ảnh hắn, có ảnh khi hắn tổ chức sinh nhật, khi hắn đọc sách, khi hắn tập võ, khi hắn đang nằm tắm nắng trên bãi cỏ. Mỗi một tấm ảnh đều được giữ gìn cẩn thận, có thể thấy được người kia trân trọng chúng như thế nào. Có một tấm ảnh đặt ở trang cuối cùng album, trong tấm ảnh hắn đang cuộn tròn trong chăn, chiếc chăn che kín cổ, nghiêng người ngủ thật say, trên mặt vẫn còn nụ cười thỏa mãn. Nhìn khung cảnh có lẽ đang vào ban đêm. Rất có thể lúc người kia chụp hình là sau khi bọn họ làm tình.
Khi phát hiện ra những tấm ảnh, ánh mắt của Dung Bái dần trở nên mông lung, nghĩ đến người kia lén lút trốn ở phòng chụp ảnh hắn, nghĩ đến người kia tỉ mỉ giữ ảnh chụp, hắn cảm nhận được nỗi buồn khó miêu tả, “Hóa ra anh thích tôi đến vậy.” Hắn khàn giọng nói, rồi khóe miệng lại nhếch lên cười, tình yêu mà người kia dành cho hắn không chỉ có ngần này. Hắn cúi đầu, không thể che giấu sự cô đơn trong lòng, khẽ rút một tấm ảnh ra, đó là tấm ảnh khi hắn mười tám tuổi. Thông qua tấm ảnh, hắn có thể cảm nhận được tình yêu của người kia, khi hắn vô tình lật tấm ảnh lại và nhìn thấy dòng chữ được viết ở phía sau, hắn vội vàng quay đi, đưa tay lên che mặt, lòng bàn tay truyền đến cơn đau đớn.
Đó là dòng chữ nhỏ với nét chữ cứng cáp của người kia, “Tôi dùng may mắn cả đời của mình, chỉ mong cậu mãi mãi bình an.” Dung Bái cố gắng điều chỉnh hơi thở rồi khẽ bật ra một tiếng kêu đau đớn, hắn ôm quyển album để kìm nén những cảm xúc mãnh liệt đang trào ra. Nhưng điều hắn khó kìm nén được chính là hắn không có bất cứ tấm ảnh nào của người kia chứ đừng nói đến ảnh chụp chung. Gần hai mươi năm, sao căn nhà này lại không có tấm ảnh nào của người kia chứ, sao có thể? Hắn không có ảnh chụp chung với anh.
Người kia sợ hắn không vui, luôn luôn né tránh khỏi khung ảnh của hắn. Bây giờ hắn rất muốn nhìn thấy người kia, rất muốn rất muốn, cho dù chỉ là một tấm ảnh cũ thôi cũng được, nhưng hắn phải tìm ở đâu đây?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!