Phàm Nhân Lộ
Chương 123: Con là niềm tự hào của tất cả chúng ta
Khoảnh khắc Diệt Thần Chỉ và Phong Nhận va chạm.
Đinh Bộ Lĩnh quát lớn.
Y Lị Na thận trọng điều động Khí trong cơ thể, chuẩn bị sẵn sàng sử dụng Tiên Tri Nhãn.
Lạc Phi vừa ra đòn gần như thoát lực, nằm lăn ra đất.
Tiểu Xảo sắc mặt tái xanh, Nguyên Linh Giới vốn đã quen thuộc nay trở nên xa lạ. Với Không Gian Thuật mà tiểu cô nương đang nắm giữ, lần này không chỉ ảnh hưởng đến tính mạng của Lạc Phi, nếu thất bại còn ảnh hưởng trực tiếp tới sinh mạng của cô bé.
***
– Đứng lên.
– Mẹ, con thực sự không làm được.
– Không làm được cũng phải làm, đứng lên.
Một mỹ phụ trung niên đang quát tháo một tiểu cô nương rất nhỏ tuổi. Mỹ phụ cực kỳ xinh đẹp, dáng người thon thả, mái tóc dài đen chạm đất, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, đôi môi rất mỏng. Nổi bật nhất là nước da của nàng, không phải trắng như tuyết, mà là màu sắc hồng hào, vô cùng khỏe mạnh. Từ nàng toát ra sự tươi trẻ trái ngược với độ tuổi.
Tiểu cô nương ôm mặt khóc, mỹ phụ vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Một bà lão đi từ phía xa đến, ái ngại nhìn mỹ phụ và cô bé, muốn nói lại thôi.
– Liên bà bà, bà không thể cưng chiều Tiểu Nghiên quá được. – Mỹ phụ nói.
– Ta biết, chỉ là, có nên để một thời gian nữa mới bắt đầu không?
– Nguyên Linh Giới là Công Pháp bá đạo bậc nhất, mạnh nhất của chúng ta. Tiểu Nghiên bắt buộc phải học được. Nó là tiểu công chúa, trên vai nó gánh trách nhiệm rất lớn.
Tiểu cô nương thu mình lại, cô bé không khóc nữa, nhưng cảm thấy rất khổ sở và sợ hãi. Nó không được đi chơi với các bạn, không được trải qua một tuổi thơ vui vẻ như những đứa trẻ khác. Tất cả những gì nó nhận được là sự nghiêm khắc đến cùng cực của mẫu thân nó.
Mỹ phụ thở dài bỏ đi, Liên bà bà chạy tới ôm lấy, dỗ dành tiểu cô nương. Trong căn nhà lạnh lẽo đó, chỉ có Liên bà bà là thương yêu nó nhất.
– Tiểu Nghiên đáng thương, không được giận mẫu thân của con. Nàng cũng không dễ dàng gì…
– Liên bà bà, có phải mẹ rất ghét con không?
– Tiểu Nghiên, mẹ của con thật sự rất yêu thương con. Chỉ là nàng muốn con phải đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân mình. Không được tự nuông chiều bản thân như chính nàng của ngày xưa. Kể từ khi phụ thân của con tử trận. Mẫu thân con đã tự trách và dằn vặt rất nhiều, chỉ vì nàng không đủ mạnh, nàng quá yếu. Tộc của chúng ta, quá yếu.
Tiểu cô nương run lên, đây là lần đầu tiên cô bé biết vì sao phụ thân rời tộc mà đi, bỏ rơi mẹ con họ. Từ lúc bắt đầu biết nhận thức, tình thương của cha đối với Tiểu Nghiên đã là thứ xa xỉ. Cô bé chỉ biết ganh tị nhìn các bạn của mình trong vòng tay cha mẹ từ xa. Nhưng tiểu cô nương cũng rất hiểu chuyện, không quấy khóc, cũng không đòi hỏi, chỉ âm thầm chịu đựng và cố gắng.
– Bà bà, con sẽ thay đổi, con sẽ cố gắng hơn.
***
Hai tháng sau,
– Nguyên Linh Giới, Chuyển!
Giọng nói non nớt vang vọng khắp khu rừng, từng cái cây, từng con yêu thú bị dịch chuyển qua lại khắp nơi. Liên bà bà cười rất tươi, từng vết nhăn trên mặt nhăn nhúm lại thành một đoàn. Mỹ phụ trung niên chạy tới ôm lấy cô bé, bật khóc.
– Mẹ, mẹ đừng khóc. Con sẽ còn mạnh hơn nữa, con sẽ là cường giả mạnh nhất. Con sẽ bảo vệ mẹ, bảo vệ tộc chúng ta.
– Mẹ biết, Tiểu Nghiên của mẹ là mạnh nhất. Con là niềm tự hào của tất cả chúng ta.
***
– Tiểu Nghiên, con là niềm tự hào của tất cả chúng ta.
Thời gian như dừng lại, giọng nói vang vọng trong đầu Tiểu Xảo. Đây là giọng nói của Liên Bà Bà.
– Con là niềm tự hào của tất cả chúng ta… chúng ta… chúng ta…
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô bé, sức mạnh đột phá cực kỳ mãnh liệt. Không gian xung quanh thực sự đã đông kết lại. Khả năng của Tiểu Xảo hiện tại khác với Tiên Tri Nhãn của Y Lị Na, có thể kéo chậm vô số lần thời gian, không gian xung quanh bản thân. Tiểu Xảo giờ đây là người duy nhất có thể hoạt động, thời gian vẫn trôi, nhưng không gian đã đóng băng lại. Diệt Thần Chỉ và Phong Nhận cũng đứng yên giữa không trung.
– Chuyện gì thế này. – Bộ Lĩnh giật mình, nhưng nó không thể nói ra lời. – Ta vẫn có thể suy nghĩ, nhưng không thể hành động.
Y Lị Na cực kỳ ngạc nhiên:
– Cái gì, chẳng lẽ đây là…
***
Bạch Lan Chi, Hác Lão và Tiểu Hắc Hắc cùng lúc đứng bật dậy, nhìn về phía chân Thông Thiên Phong. Không chỉ hai người, thậm chí toàn bộ thượng tầng của Phá Diệt Viện đều hướng ánh mắt về hướng Tiểu Xảo đang thi triển Không Gian thuật pháp.
– Đây là, đây là… – Lan Chi lắp bắp nói. – Chẳng lẽ là tiểu đệ tử của ta…
Tiểu Hắc Hắc và Hác Lão nhìn nhau, Hác Lão thận trọng gật đầu:
– Ngươi cũng nghĩ giống ta chứ.
Tiểu Hắc Hắc cũng gật đầu:
– Đúng vậy, không thể sai được.
***
Đứng cách nhóm đệ tử Trinh Sát Tổ không xa là một bà lão lưng còng, da mặt nhăn nheo. Hai tay bà lão chống gậy, đôi mắt mờ đục mở thật lớn, lớn nhất mà đôi mắt bà có thể mở, nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn của Tiểu Xảo. Từng giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống:
– Một vạn năm, một vạn năm, cuối cùng Trư Tộc chúng ta cũng có thể ngẩng cao đầu. Ha ha, ha ha ha, một vạn năm, một vạn năm!!!
Sau lưng bà lão xuất hiện thân ảnh mờ mờ của Thiên Tàn, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn dành phần lớn sự chú ý vào lão nhân này:
– Liên tiền bối, người an tâm rồi chứ?
– Ha ha, ha ha ha… – Đáp lại hắn là từng tràng cười gần như điên dại của bà lão. Tuy rằng là tiếng cười, nhưng mang đầy bi thương, mất mát.
***
– Nguyên Linh Giới, Chuyển!
Diệt Thần Chỉ và Phong Nhận đồng thời biến mất. Chúng lập tức xuất hiện trên đầu Phong Lang Ngũ Trọng Thiên. Nó cực kỳ hoảng sợ, muốn chạy ra ngoài nhưng lực bất tòng tâm. Không gian xung quanh cứng rắn như đá tảng, nó đã thử tất cả mọi cách mà nó biết nhưng không thể làm gì được, thậm chí ngay cả tự bạo Hồn Tinh của bản thân cũng không được.
Tiểu Xảo đột nhiên ngã ra phía sau, ngất đi. Không gian lập tức được hồi phục. Thiếu niên Bộ Lĩnh vội vàng ôm lấy cô bé. Y Lị Na cũng không chậm, tiểu cô nương lao tới chỗ Lạc Phi với tốc độ nhanh nhất của mình. Phong Lang giật ngược về phía sau, cố gắng đào thoát.
Ầm!!!
Tiếng nổ cực lớn vang lên. Toàn bộ Mạn Tử Đằng vỡ nát, mặt đất cũng rung rinh, bụi bay mù mịt. Ám thuộc tính và Phong thuộc tính va chạm đã tạo ra sự phá hoại rất lớn, thậm chí có một số vết nứt không gian nho nhỏ xuất hiện rồi lập tức biến mất. Y Lị Na sử dụng đến Tiên Tri Nhãn, kéo Lạc Phi chạy ra thật xa, tránh né cơn bão thuộc tính đang tàn phá xung quanh. Bộ Lĩnh cũng ôm Tiểu Xảo lùi ra phía sau, chỉ còn lại tiếng gào thảm thiết của Phong Lang, nhưng cũng bị âm thanh của vụ nổ át đi. Tiếng gầm dần yếu ớt rồi tắt hẳn.
Viện Trưởng và người mặc áo bào đen thần bí xuất hiện ngay bên cạnh khu vực giao chiến. Ngoài ra còn có một nam nhân cực kỳ anh tuấn, phong lưu tuấn lãng, mặc trang phục của một Giáo sư. Viện Trưởng gật đầu với hắn, hắn cũng gật đầu đáp lại. Riêng người thần bí không hề có hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Xảo:
– Thật không ngờ, cuộc đời ta lại có cơ duyên này. Có thể chứng kiến một Nguyên Tố Chưởng Khống Giả đản sinh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!