Phàm Nhân Lộ
Chương 40: Tử Địa Chi Thành
Có truyền thuyết kể rằng, mười vạn năm trước, từ khi Nhân Tộc mới xuất hiện, họ đã xây nên dựng nên tòa thành đầu tiên, là nới ký thác, gửi gắm tình yêu, niềm hi vọng của mọi người vào cuộc sống. Tòa Thành đó tên là Thái Dương.
Toàn bộ Thành Thái Dương sử dụng đá được các tu luyện giả hệ Hỏa và hệ Kim tinh luyện ngày đêm, đạt đến độ bền chắc cực kỳ khủng bố. Bản vẽ cũng như thiết kế, xây dựng đều do tu luyện giả hệ Kim mạnh nhất thời bấy giờ, thực lực đạt đến Cửu Trọng Thiên Thượng Giai, Kim Hoa Tôn Giả thực hiện.
Nhân khẩu trong thành đạt đến hai trăm vạn. Tất cả là nhờ thành tựu trong Không Gian Thuật Kỹ của Kim Hoa Tôn Giả. Tuy rằng nhìn từ bên ngoài tòa thành cũng không quá to lớn, nhưng không gia trong thành lại rất rộng rãi. Nhân khẩu dù có tăng lên gấp đôi vẫn có thể đáp ứng được. Hàng năm vẫn có rất nhiều Nhân Tộc từ bên ngoài chuyển đến đây sinh sống, thế hệ sau cũng được bồi dưỡng rất tốt.
Tất cả những cường giả Nhân Tộc mạnh nhất, đều cư trú trong Thái Dương Thành, như Nam Tử Văn Nam Đại Nhân – Chiến Thần Tôn Giả, Hàn Phong Tôn Giả, Liệt Diễm Tôn Giả, Mộc Miên Tôn Giả… Đây chính là nơi mạnh nhất Nhân Tộc, tòa thành ngăn cách với Ma Tộc ở phía Bắc, Yêu Tộc ở phía Tây, phía Đông giáp với Vô Tận Hải Vực. Vị trí địa lý tuy có vẻ rất nguy hiểm do tiếp giáp trực tiếp với các tộc khác, nhưng với tường thành Thái Dương và các Trận Văn, Ấn Kỹ được khắc lên, những lần tấn công của Yêu Tộc và Ma Tộc gần như vô hại.
Tiếc rằng không yên ổn được lâu. Mười năm sau, dị biến đột khởi. Toàn bộ Tiên Thiên Khí biến mất. Tu vi mọi người lập tức đình trệ không tiến, không những thế còn hao mòn dần dần theo thời gian. Một thời gian sau, Ma Tộc đột kích. Yêu Tộc giáp công từ phía Tây. Trong cuộc chiến thậm chí còn xuất hiện vết chân của Tiên Tộc và Thần Tộc. Thái Dương Thành bốn phía thụ địch. Lần lượt từng cường giả ngã xuống. Nhân Tộc trong thành trở nên tuyệt vọng, họ điên cuồng tìm cách chống trả, trốn chạy. Chiến Thần Tôn Giả bế quan không ra. Bên ngoài do bốn vị Tôn Giả Kim Hoa, Liệt Diễm, Hàn Phong, Mộc Miên tử thủ.
Cuộc chiến kéo dài suốt ba thàng trời, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Yêu Tộc, Ma Tộc tổn thất thảm trọng. Tuy nhiên từng quân đoàn vẫn ùn ùn kéo đến, bất kể ngày đêm. Nhân khẩu Nhân Tộc trong Thái Dương Thành mặc dù đông đảo, nhưng vẫn không thể chống lại cuộc tiêu hao chiến này. Cuối cùng, Nhân Tộc thất bại.
Kim Hoa Tôn giả ngã xuống. Nàng dùng toàn bộ tu vi cả đời mình, mở ra một cánh cổng không gian, đưa một bộ phận thiếu niên, niềm hi vọng, kiêu hãnh của toàn bộ Thái Dương Thành rời khỏi đây, chạy trốn. Liệt Diễm Tôn Giả nổi điên kích phát tiềm lực tấn công thẳng vào đại bản doanh Yêu Tộc, lửa cháy năm ngày năm đêm, lụn tắt. Chỉ còn Mộc Miên Tôn Giả, Hàn Phong Tôn Giả khổ sở chống đỡ.
Một tháng sau, Mộc Miên Tôn Giả dầu hết đèn tắt. Nàng đã cố gắng cứu chữa cho quá nhiều người mà quên mất bản thân mình, kiệt sức mà chết. Hàn Phong Tôn Giả cũng sắp rời khỏi nhân thế. Tường thành Thái Dương bị đánh thủng, từng tảng đá, từng đạo phù văn, ấn chú, từng niềm kiêu hãnh, từng hi vọng của Nhân Tộc bị phá hủy. Thái Dương thành chìm trong cơn tuyệt vọng.
Vừa lúc đó, Chiến Thần Tôn Giả cùng các đệ tử của ông, Thừa Thiên Tôn Giả, Âm Dương Tôn Giả, Sinh Tử Tôn Giả, xuất quan. Công bố rằng họ đã tìm ra phương pháp tu luyện mới, không cần sử dụng Tiên Thiên Khí. Sau khi biết tin ba vị Tôn Giả bỏ mình, một vị trọng thương không thể cứu chữa, ông cùng các đệ tử mở cửa thành, khởi động Trận Kỹ cuối cùng, Ngọc Thạch Cầu Phần. Biến Thái Dương Thành trở thành một cỗ máy xay thịt đúng nghĩa. Yêu Tộc, Ma tộc sợ hãi rút quân. Nhân Tộc trong thành mười phần còn một.
Chiến Thần Tôn Giả trọng thương. Trước khi chết, ông giao trọng trách phục hưng Nhân Tộc cho ba vị Tôn Giả đệ tử của mình. Bọn họ rời khỏi Thái Dương Thành, cố gắng chia nhỏ Nhân Tộc, phân tán khắp nơi để tránh bị truy sát, bỏ lại một tòa thành trống từng là niềm kiêu hãnh của họ. Cũng từ đó, nó không còn được gọi là Thái Dương Thành, mà là Tử Địa Chi Thành.
***
Âu Dạ Trưởng Lão rời khỏi xe, nhìn lên tường thành đen ngòm, cao lớn. Ông trầm giọng:
– Nơi đây là nơi mai táng của các anh hùng Nhân Tộc, cũng là mộ địa của Yêu Tộc và Ma Tộc. Ta hi vọng tất cả các ngươi có thể an toàn rời khỏi đây.
Lạc Vũ cũng trầm ngâm nhìn ngắm tòa thành đã từng một thời huy hoàng này. Hắn nói:
– Ở Ma Tộc và Yêu Tộc, tòa thành này cũng rất nổi tiếng. Họ gọi nó là Huyết Chi Thành.
Lạc Phi trợn mắt nhìn, tòa thành này còn to lớn hơn Thiên Loa Thành không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng nó không hề có được sức sống cũng như sự náo nhiệt như ở Thiên Loa. Tử Địa Chi Thành chỉ có sự cô độc, hùng vĩ, tang thương.
Tiểu Xảo bĩu môi, lẩm bẩm:
– Có gì hay mà nhìn.
Bộ Lĩnh lườm một cái làm cô bé dựng tóc gáy. Tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi im không lên tiếng nữa.
Như Hoa lên tiếng:
– Tiểu Vân, chúng ta qua cổng thành bên kia. Đi thôi.
– Đợi một chút, đệ còn cần giao lại một số thứ trước khi vào thành. – Bộ Lĩnh ngăn lại, một mình nó rời khỏi xe đi ra phía xa, nơi có sáu bóng người đang đứng chờ.
Trên tường thành có một đại hán đang nhìn xuống đoàn người đến từ Thiên Loa. Hắn có một mái tóc được chải chuốt cẩn thận, trán cao, một con mắt lấp lánh ánh vàng, một con mắt bên kia nhắm chặt, trên con mắt đó có một vết sẹo dài kéo thẳng từ trán xuống cằm, và một chòm râu dê. Hắn nhếch mép:
– Kỳ Tuyển Chọn lần này sẽ rất thú vị, ta thật mong chờ a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!