Phàm Nhân Lộ
Chương 62: Lạc Phi vs Hoa Yêu
– Phù phù. – Nó quỳ một chân xuống, mồ hôi túa ra đầy đầu, cả cơ thể nó to ra một vòng, từng đường gân hiện lên trên da vô cùng đáng sợ. Như Hoa đã cảnh cáo nó về bình Tiên Thiên Khí này, nhưng nàng cũng nói cơ thể Lạc Phi có thể chịu đựng được.
Lạc Phi hít một hơi thật sâu, nhìn về cuộc chiến đã bắt đầu giữa Diệp Phong và Khắc Ma, Đinh Bộ Lĩnh cùng Ngô Vân đối đầu Nhãn Ma, Tiểu Xảo đang linh hoạt né tránh Vụ Ma. Nó quát:
– Lên nào.
Ầm…
Ngay tại vị trí của nó đất đá bị ép xuống thật sâu, thân thể nó đột nhiên biến mất, xuất hiện ngay trên đầu Hoa Yêu. Tên này vẫn đang gầm thét không cam lòng:
– Làm sao các ngươi có thể chống lại độc của ta. Ta không tin, Thất Thập Lục Bảo, bạo cho ta, bạo!
Từ khắp nơi trên thân Hoa Yêu phun ra một loại khói ngũ sắc, bốc mùi hôi thối vô cùng ghê rợn, bao trùm mục tiêu gần nhất là Lạc Phi, thế nhưng gặp đúng phải Thái Dương Chi Lực, chỉ có thể nói là Hoa Yêu quá đen. Lạc Phi trợn mắt, quát:
– Hắc Ám… A!
Mới chỉ tập trung Khí lên cánh tay, Lạc Phi đã không chịu nổi kêu lên thảm thiết. Đúng là cơ thể nó có thể miễn cưỡng chịu được sự trùng kích đột ngột của Tiên Thiên Khí, nhưng Như Hoa quên mất rằng chiêu thức này cần tập trung toàn bộ Khí lên cánh tay. Khi tất cả Khí đang bạo phát bị dồn lên một cánh tay, điều dễ hiểu nhất chính là tàn phế. May mắn Lạc Phi dừng lại kịp lúc, cánh tay nó mới chỉ bị nứt toác, máu chảy đầm đìa. Dù sao so với kết quả nổ tung thì vẫn còn hơn nhiều lắm.
Hoa Yêu đột nhiên rùng mình, vừa rồi thằng nhãi Nhân Tộc vừa định sử dụng chiêu thức gì đó, làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn thẹn quá hóa giận, cười lạnh nhìn Lạc Phi không biết lượng sức mình, ôm cánh tay đầy máu rơi xuống mặt đất:
– Con thỏ nhỏ ngu ngốc, ngươi mà cũng dám đấu với ta, chết đi.
Một phiến lá há cái miệng đầy răng, táp thẳng về phía Lạc Phi đang rơi xuống. Lạc Phi nén đau thi triển Bộ Kỹ:
– Hư Vô Bộ Kỹ, Hư Kỹ. – Nó phân thân làm ba, hiểm hiểm tránh được một đòn của Hoa Yêu. Hai phân thân trúng đòn tan biến trong không khí.
Ánh sáng xung quanh Lạc Phi có dấu hiệu yếu dần đi, biểu hiện Tiểu Cơ Nhi đã bắt đầu kiệt sức. Nó cắn răng, thầm nghĩ:
– Không thể như vậy được, bằng mọi giá phải đánh ra Hắc Ám Vĩnh Hằng, tiêu diệt Hoa Yêu. Nhưng làm thế nào có thể tập trung Khí vào tay đây.
Lạc Phi nắm nắm bàn tay còn lại chưa bị thương, nó biết nếu thử lại một lần nữa, kết quả vẫn sẽ như vậy, bị phế hai tay nó chắc chắn sẽ thua, hơn nữa lúc đó mọi người sẽ bị trúng độc hết.
“Con trai, hãy thử sử dụng với hai tay xem sao.”
– Ai, ai đó! – Lạc Phi giật mình suýt nữa ngã xuống đất, vội vàng phóng về một phía tránh né công kích của Hoa Yêu. Hoa Yêu không dùng độc độc chết được nó đã tức giận, tất cả phiến lá phóng đến công kích dày đặc.
“Ta là cha của con, con trai, cứ mạnh mẽ mà sử dụng Hắc Ám Vĩnh Hằng đi. Sau khi con đột phá, mọi thương tổn đều sẽ được hồi phục. Đây chính là sự khác biệt thuộc tính giữa chúng ta và người khác.”
– Cha, cha sao, ta thật sự có cha sao. Có phải là Vũ ca không? Huynh đừng hòng lừa đệ. – Nó thất thố nói, lơ đãng dính một đòn của Hoa Yêu vào lưng, bắn thẳng xuống đất, máu me đầm đìa. Cả người nó như rời ra.
“Con trai của ta, con phải mạnh mẽ lên. Ta đang cách con rất xa, chỉ có thể kết nối với con khi con vừa sử dụng Ám thuộc tính. Có vẻ như có tên gia hỏa nào đó đang bố trí kết giới phong tỏa khu vực. Con đừng lo, ta sẽ đến sớm thôi. Dũng cảm lên, con trai.”
Âm thanh im bặt. Lạc Phi bật dậy phóng ra ngoài. Lần này nó không chạy trốn nữa, mà là chạy thẳng hướng Hoa Yêu. Lòng nó đang rất rối, nó nhớ lại khi Lạc Vũ nói nhặt được nó ngoài biển, không biết cha mẹ là ai, cũng có thể họ đã chết. Dù sao Vô Tận Hải Vực cũng vô cùng nguy hiểm. Từ đó nó đã không còn hi vọng gì về thân nhân. Mọi tình cảm đều dành cho Như Hoa và Lạc Vũ. Lạc Phi coi hai người như cha mẹ của mình vậy. Vừa rồi đột nhiên nghe được âm thanh kỳ lạ đó, nó không biết bây giờ tâm trạng của nó ra sao.
Là vui mừng sao? Là sợ hãi sao? Là hoài nghi sao? Không, bây giờ việc quan trọng là tiêu diệt tên chết tiệt này. Trực giác của Lạc Phi cực kỳ mãnh liệt, nó với nó hãy tin vào giọng nói đó. Ông ấy sẽ đến bảo vệ nó, ông ấy chính là cha nó.
“Lạc Phi ta cũng có một người cha” – Mắt nó cực kỳ tập trung, tốc bộ cực nhanh phóng thẳng đến phiến lá to nhất, cao nhất. Nó cũng có một người cha thật sự mà nó vẫn hay mơ về. Một người cha mà mỗi khi nó nhìn thấy từng đứa trẻ được bồng bế trong Thiên Loa Thành mà buồn bã bỏ đi. Một người cha có thể vì mình mà làm tất cả. Một người cha đã hứa sẽ đến đây bảo vệ cho nó.
Hai tay nó bắt đầu nổ tung, từ ngón tay, đến bàn tay, đến cổ tay, đến cánh tay, chỉ còn lại xương trắng, bao bọc bên ngoài cánh tay xương là Ám thuộc tính. Ám thuộc tính đang điên cuồng vận chuyển, xoắn lại.
Vừa lúc đó, Diệp Phong bị Khắc Ma đánh bay, găm sâu vào trong lòng đất, trạng thái Cuồng Huyết bị dập tắt. Diệp Phong gắng gượng đứng lên, nhưng không thể đứng lên được, vô cùng thê thảm.
Phía bên kia, Hỏa Phượng Hoàng tung cánh, hót lên thánh thót rồi biến mất. Nhãn Ma đã chết.
Lạc Phi trợn mắt, cố gắng giơ hai cánh tay chỉ còn xương trắng lên. Khí tức khủng bố của Ám thuộc tính lan ra toàn chiến trường. Ngay cả Bạch Lan Chi và “vị đại nhân” đang bố trí phong ấn cũng bị ảnh hưởng.
– Kia là, lẽ nào là Ám thuộc tính. – “Vị đại nhân” trầm ngâm nhìn xuống, đánh giá trên dưới Lạc Phi thật kỹ, nhưng thằng nhóc đó là Nhân Tộc a – Minh, xuống đó, bắt nó lại.
Phía sau “vị đại nhân” là một thiếu nhiên trẻ tuổi, nó có mái tóc dài màu đỏ rực, khuôn mặt thanh tú, trán cao, con mắt hẹp dài, đúng chuẩn một tiểu soái ca. Minh cúi đầu nói:
– Vâng, phụ thân… Vương đại nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!