Phàm Nhân Tu Ma - Tiên Nhân và Ma Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Phàm Nhân Tu Ma


Tiên Nhân và Ma Nhân



Chương 1: Tiên Nhân và Ma Nhân

Vũ Tam một chàng trai trẻ là con thứ hai trong gia đình, quanh năm suốt tháng phải làm lụm kiếm tiền nuôi cha mẹ nuôi em trai trong nhà.

Vũ Tam cưỡi ngựa cùng em trai đi qua một thành thị gần đó để mua đồ ăn tạm trú cho qua mùa đông, gia đình hắn chỉ mua khoai tây mà thôi, trong nhà không đủ tiền để có thể mua thịt.

Trong lúc cưỡi ngựa Vũ Tam mới hỏi em trai mình là:

“Đệ đệ, ước mơ của đệ là gì? Có thể cho ca biết không?”

Em trai của Vũ Tam lâm vào suy tư, một lúc sau mới tỉnh lại, hắn cười trêu chọc nói với Vũ Tam:

“Đệ sẽ không nói đâu! Hihi ca đừng mơ mà biết!”

Vũ Tam nhìn em trai mình vô tư hồn nhiên như vậy, hắn cũng vui thay em trai hắn:

“Được rồi! Không nói thì ca không hỏi nữa!”

Đệ đệ hắn xua tay cười nói:

“Không có đâu, đệ sẽ nói mà, vừa nãy định chọc ca xíu thôi, đệ nói liền!”

Hắn liền thu lại vẻ mặt tươi cười, thay vào đó là một bộ mặt rất nghiêm túc, như đang nói về một chuyện gì đó thực sự lớn, có vẻ đây là ước mơ mà hắn cực kì mong muốn:

“Đệ ước rằng, mình có đủ sức mạnh, đủ tiền, có mọi thứ đệ cần, đệ muốn ca, và cha mẹ không còn làm lụm cực khổ nữa, đệ muốn cho mọi người hàng ngày được ăn thịt, ăn những món ngon nhất trên thế giới này, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, mãi mãi hạnh phúc!”

Vũ Tam ngạc nhiên nhìn thẳng vào đệ đệ mình, trong thăm tâm hắn thì cảm động không thôi, hắn không ngờ rằng một người em của mình chỉ mới 12 tuổi mà lại biết nghĩ cho gia đình như vậy, hắn rất là cảm động.

Vũ Tam cười triều mến nhìn người đệ đệ yêu dấu của mình, hắn xoa nhẹ đầu đệ đệ mình rồi nói:

“Nếu đệ muốn được như vậy thì đệ phải cố gắng hiểu chưa?”

Đệ đệ Vũ Tam gật đầu cười nói:

“Đệ hiểu rồi ca, đệ sẽ cố gắng!”

Sau đó hai huynh đệ đi tiếp một quãng đường thì tới cổng thành, thành này cũng chỉ là thành bình thường nên cũng không có thu phí, Vũ Tam và đệ đệ đi vào thì ập vào mắt là một nơi nhộn nhịp thú vị, rất là đông người, không có như thôn của hai huynh đệ lúc nào cũng vắng vẻ, Vũ Tam cũng đi vào thành được hai ba lần rồi nên cũng không ngạc nhiên gì, nhưng còn đệ đệ hắn là lần đầu đi vào nên cực kỳ hứng thú, mặc dù đã nghe ca ca kể nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy! Nơi đây thật sự rất thú vị!

Hai huynh đệ đi tiếp một quãng đường, trên đường đi nào là thịt cá, thịt bò, thịt dê, còn có cả thịt yêu thú do những Tu Chân giả săn bắt được rồi đem bán, nhưng hai huynh đệ không có ghé vào đó mua thịt mà là tìm một nơi nào có bán trái cây rồi vào mua, hắn chỉ mua Khoai Tây mà thôi, tiền đâu mà đủ để mua thịt chứ!

Sau khi mua xong, hai huynh đệ cũng không dừng chân ở đây nghĩ ngơi mà trực tiếp đi về thôn của mình, mục đích tới đây là để mua đồ ăn dự trữ chứ không phải là tới đây để mà chơi!

Sau khi hai huynh đệ đi ra khỏi thành rồi, thì đi một lúc nữa thì đến ngọn núi cách thôn của hai người hắn không xa, đệ đệ hắn hốt hoảng kêu lên:

“Ca, ca, ca nhìn kìa, hướng thôn của mình có khói, to lắm kìa, hình như là… bị cháy!”

Vũ Tam nghe xong hoảng hốt, quất ngựa chạy nhanh:

“Cái gì? Ngựa chạy nhanh!”

“Bụp,Bụp,Bụp” con Hắc mã này bị quất roi vào mông chạy với một tốc độ cao hướng thôn của Vũ Tam đi tới.

Vũ Tam chảy mồ hôi hột, hắn biết rằng không đơn giản, tuy thôn chỉ cách một ngọn núi nhưng lại rất xa, nhưng từ đây mà có thể thấy khói bốc lên từ thôn, rất nhiều mà còn nhìn rõ nữa, chứng tỏ vụ hỏa hoạn này rất to, gần như bao trùm cả ngôi làng.

Hắn cuối cùng chạy tới ngôi làng, một người từ hướng thôn làng chạy ra, trên người đầy máu, hắn thấy được Vũ Tam thì chạy lại, thở hộc hộc nói:

“Vũ Tam, ngươi chạy mau, không được quay lại làng, mau chạy đi!”

Bỗng nhiên, một đoàn ánh sáng bay tới, người này liền đầu lìa khỏi xác, Vũ Tam và đệ đệ thấy cảnh này thì hốt hoảng vô cùng, dù gì đây cũng là lần đầu hai huynh đệ thấy cảnh giết người, mà còn kinh dị đến là đầu lìa khỏi xác!

“ẸC ẸC” Đệ đệ Vũ Tam trực tiếp ói, riêng cậu vẫn giữ bình tĩnh không cho phép bản thân mình yếu đuối trong những lúc này, nhưng trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi.

Ngôi làng hiện giờ đã chìm trong đám cháy kinh hoàng, khắp nơi toàn là lửa và….máu!

Bỗng từ trong đám cháy một bóng người đi à không phải nói đúng hơn là bay ra, hai tai chấp sau lưng nhếch lên một nụ cười nói, tuy nhỏ nhưng giọng lại vang khắp nơi:

“Một đám kiến hôi!”

Từ trong giọng nói chứa một uy áp vô hình như muốn đè Vũ Tam và đệ đệ của hắn quỳ xuống vậy, nhưng hai người vẫn đứng vững, tuy đứng vững nhưng cực kỳ khó chịu, xong, tên đó bỗng liếc mắt, thấy được Vũ Tam và em trai hắn, hắn bước tới gần nói:

“Ah! Còn hai con kiến hôi ở đây này!”

Tên đó toát ra một luồng khí cực mạnh, làm cho con hắc mã hoảng sợ bỏ chạy, khiến cho Vũ Tam và đệ đệ bị rớt xuống đất.

Tên đó mới nói tiếp:

“Một đám phàm nhân ngu ngốc, lại dám chống đối Tiên Nhân bọn ta, ngu xuẩn!”

Vũ Tam nghe vậy thì, hoảng sợ cực độ, vừa nãy giờ hắn vẫn nuôi ý chí một ít cơ hội để hắn có thể chạy thoát, vậy mà giờ khi hắn nghe từ trong miệng tên đó hai chữ” Tiên Nhân” thì hắn biết cơ hội sống sót của mình đã không còn, ở trên thế giới này Tiên Nhân là tồn tại cực mạnh, Phàm nhân chỉ có thể ước mơ không thể trèo cao!

Vũ Tam hai chân tê liệt không di chuyển nổi, hắn hoảng sợ nhìn tên Tiên Nhân đó, trong lòng cực kì rối loạn, Tiên Nhân trước giờ nghe nói toàn giúp người, tại … tại sao… lại đi giết người?

Giọng nói của tên Tiên Nhân vang lên làm cho Vũ Tam từ trong suy nghĩ tỉnh lại:

“Chết đi những con kiến hôi!”

Hắn quơ kiếm, một đạo ánh sáng bay thẳng trực tiếp bay tới người Vũ Tam, giờ phút này Vũ Tam chẳng còn sức để mà chạy nữa, chân hắn đã tê, hắn nhắm mắt, chờ đón cái chết.

Nhưng hắn nhắm mắt lại sau vẫn không thấy có gì thay đổi, hắn mới mở mắt ra nhìn, ập vào mắt hắn là…là….là đệ đệ của bản thân hắn đã đỡ một chiêu này cho hắn, cứu hắn thoát chết, vì hắn mà đổi lấy mạng sống cúa mình.

Đệ đệ Vũ Tam yếu ớt lên tiếng nói:

“Tạ…tạm … biệt….ca…hoàn..thành…..ước…mơ…..gi..giúp….đệ….”

Vũ Tam vẫn chưa kịp đón nhận chuyện vừa xảy ra, hắn kinh ngạc to mắt nhìn trầm trầm, trong lòng hắn đang ước rằng đây chỉ là mơ, chỉ là có hơi chân thật, nhưng sự thật phũ phàng lại không phải, đệ đệ ruột của hắn đã vì hắn mà bỏ mạng!

Vũ Tam quỳ xuống, ôm lấy xác đệ đệ mình, ráng nặng ra nụ cười trên miệng, nhưng nước mắt vẫn tuông ra nói:

“Đệ… đệ..đừng ngủ….đừng…giỡn…với ca….giỡn….như…vậy…không thú vị tí….nào đâu…. đệ tỉnh…dậy đi….!”

Mặc kệ Vũ Tam kêu trời gào đất, đệ đệ hắn đã ra đi vĩnh viễn, nhưng sau hắn có thể chấp nhận được đây, một người đệ đệ vừa mới ở cùng hắn sống sờ sờ vài phút trước, giờ đây đã là một cỗ thi hài vì hắn mà phải mất cả tính mạng, sau hắn chấp nhận nổi!

Tên Tiên Nhân đó cũng không thèm đếm xỉa, nói:

“Tới ngươi, chết đi!”

Nhưng bỗng ở phương xa vang lên một tiếng vọng to lớn, đầy uy áp, và còn kèm theo….sát khí!

“Bọn khốn Tiên Nhân, chịu chết!!!”

Tên Tiên Nhân đó hoảng hốt ngước đầu lên trời la lớn:

“Ma Nhân các ngươi muốn chiến thì nhào vô, Tiên Nhân bọn ta lại sợ sao, hôm nay Tiên Nhân sẽ tru sát Ma Nhân, thế thiên hành đạo!”

Bỗng liền có một bóng đen bay tới, người này mặt hắc y, phía sau là một đội quân bịt mặt, toát ra đầy sát khi, ai mà yếu kém đứng trước sát khí này là đủ đế ngất xỉu rồi.

Bên tên Tiên Nhân thì liên tục xuất hiện những tên mặc bạch y, không có tre mặt, toàn là Nam Tuấn Mỹ Sắc, hai bên cùng hét lớn:

“Giết Tiên!”

“Giết Ma!”

“Keng, keng,keng, ah,ah,ah” Liên tục những tiếng kiếm sắt va chạm kêu lên, và những tiếng kêu rên của những người của hai bên phe ngã xuống.

Còn Vũ Tam thì…..

Hắn ôm xác đệ đệ vào lòng, khóc..khóc..khóc mạnh đến nỗi, hai mắt hắn rất đau, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau gì, hắn chỉ muốn khóc tiếp mà thôi, hắn lại khóc càng nhiều và càng khiến mắt hắn tỗn thương nhiều hơn nữa.

Bỗng phía trước Vũ Tam tối mù, hắn chỉ thấy một màu đen mà thôi, hoàn toàn là màu đen, hai mắt hắn đã……….MÙ!

——————

Tác giả: Huỳnh Lão Tà

Bộ Ma Đạo này viết chủ yếu là để Viết tặng cho Tông Môn Âm Ma Vực ( Vì tông này là Ma Đạo)

Có ý kiến gì bình luận cho mình biết nhé!

Xin cảm ơn!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN