Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 11: Thức tỉnh
Dịch giả: Cà Rốt
—————————————
Thơ đề tự của Cà Rốt
lão đạo cứ tưởng dễ xơi
ai dè Liễu Thạch là người ghớm ghê
một khi tỉnh khỏi cơn mê
sẽ tiễn họ Bạch đi về nơi xa
vẫn câu hỏi lớn đặt ra
đây là Hàn Lập hay là Khỉ cưng?
lão Vong mở chuyện ngập ngừng
làm bao đạo hữu tưng bừng dự ngôn
———————————————————-
Vẻ mặt Bạch Thạch chân nhân trở nên nghiêm nghị, lão có vẻ rất cẩn trọng khi dùng chất lỏng màu đen kia. Lão phất ống tay tạo thành một đoàn hắc quang bao trùm lên đám chất lỏng rồi đưa chúng tới khối băng màu đen.
Chất lỏng vừa chạm vào bề mặt khối băng liền lập tức thấm vô trong, khối băng màu đen vốn dĩ trong suốt lúc này đen kịt hơn, khó có thể nhìn thấy mặt thanh niên bên trong.
Trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng, lão đạo thu hồi hồ lô rồi khoanh chân ngồi xuống.
Chất lỏng kia được lão luyện chế từ hơn chục loại nguyên liệu quý hiếm, có tên là Hắc Thi Hủ Hồn Thủy, nó có khả năng xâm nhập vô thần thức của tu sĩ làm suy yếu thần hồn, đúng là vô cùng âm độc.
Hai tay Bạch Thạch chân nhân bấm niệm pháp quyết, những quang điểm màu đen bên trong khối băng như nhận được lệnh điều khiển, một bộ phận nhỏ bắt đầu từ từ xâm nhập vô đầu Liễu Thạch.
Ý định của lão là mỗi lần chỉ dẫn động một chút Hắc Thi Hủ Hồn Thủy, từ từ phế bỏ thần trí của thanh niên, làm như vậy sẽ hạn chế tối đa khả năng phản phệ, đảm bảo cẩn trọng không chút sơ hở.
Mấy quang điểm vừa chạm vào da đầu thanh niên liền lóe lên rồi chui ngay vào trong.
Không những thế, toàn bộ quang điểm bên trong khối băng bỗng dao động liên hồi, gần như chúng không còn nhận lệnh điều khiển nữa mà đang lao thẳng tới người thanh niên rồi chui hết vô trong.
“Không hay rồi!”
Lão đạo biến sắc, bấm niệm pháp quyết một cách điên cuồng như muốn điều khiển lại đám quang điểm kia, nhưng tất cả đã quá trễ.
Trong chớp mắt, toàn bộ đám Hắc Thi Hủ Hồn Thủy đã biến mất, tuy nhiên cơ thể thanh niên trong khối băng cũng không có gì thay đổi, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Chuyện quái gì vậy? Hắc Thi Hủ Hồn Thủy của ta đâu mất rồi?” Bạch Thạch chân nhân đứng bật dậy, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, đồng thời lão thả ra thần thức dò xét khắp người Liễu Thạch.
Tuy nhiên dù lão cố gắng đến mấy thì cũng không phát hiện ra bất kì điều gì bất thường.
Lão giả nhìn chằm chằm về phía Liễu Thạch, sau khi hít vô một hơi thật sâu, vẻ hoảng sợ trên mặt đã biến mất, lão chau mày lại.
“Trên người tên kia không hề có chút chấn động của pháp lực, chắc chắn không phải tu sĩ! Chẳng lẽ trước đây đã từng được phục dụng một loại thiên địa linh dược nào đó, hoặc có dị bảo hộ thân thì vừa rồi mới có thể khắc chế được Hắc Thi Hủ Hồn Thủy của ta…”
Những suy đoán xuất hiện liên tục trong đầu lão giả, ánh mắt lão nhìn về phía trước ngực ngay dưới cổ thanh niên, ở đó bỗng lờ mờ xuất hiện một quầng sáng màu xanh sẫm đang chớp chớp.
Lão đạo có vẻ phân vân, ý định giải thoát thanh niên khỏi khối băng mới xuất hiện trong đầu liền dằn ngay lại, dù sao pháp trận này đã được kích phát rồi, đâu thể bỏ ngang một cách dễ dàng như vậy.
Sau một hồi trầm ngâm, lão lật tay lấy ra một cái hồ lô màu xanh biếc rồi phất tay áo đánh ra một đạo pháp quyết, một đám ánh sáng xanh lóe lên trên miệng hồ lô, hơn chục con trùng màu xanh lá bay vèo ra.
Mỗi con trùng dài cỡ nửa xích, to bằng sợi tóc, vừa bay ra đã phát ra những tiếng kêu chi chi, chúng lập tức hóa thành từng đạo lục quang chui vào khối băng rồi nhắm thẳng tới đỉnh đầu thanh niên, định chui vô trong.
Những âm thanh “cọt kẹt” quái dị truyền ra từ trong khối băng.
Đám trùng màu xanh dù rất nỗ lực cũng không có cách nào chui vào đầu thanh niên.
Trên đầu Liễu Thạch dường như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó đang cản trở đám trùng, không cho chúng chui vô.
Bạch Thạch chân nhân biến sắc, lộ rõ vẻ hoài nghi.
“Hừ! Ta không tin là không thể đối phó với một tên đần như ngươi.” Sau một hồi trầm mặc, trên mặt lão lộ rõ vẻ tàn ác điên cuồng.
Lão phất tay áo thu hồi đám trùng vô trong hồ lô, sau đó khẽ cắn răng, miệng tụng lẩm bẩm.
Một đạo ánh sáng xám từ trên người lão bay lên trên đỉnh đầu rồi biến thành một cây quạt nhỏ màu xám, cây quạt đang to ra không ngừng.
Phía trên cây quạt có khắc chi chít nhiều tầng phù văn cấm chế, mới nhìn vô hoa cả mắt, tuy nhiên đám phù văn lúc này không hề phát ra chút ánh sáng nào.
Bạch Thạch chân nhân cắn lưỡi, phun ra một ngụm máu vào cây quạt, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo hắc quang lập tức chui vào trong cây quạt xám, mặt cây quạt liền sáng rực lên, những phù văn bắt đầu phát sáng tạo thành một quầng sương mù màu xám.
Âm thanh “vù vù” phát ra, cây quạt biến to ra thành cỡ gần trượng, từng đạo ánh sáng lóe lên tạo thành những hư ảnh khô lâu bay vụt ra, tổng cộng có bảy, tám cái, mỗi cỗ khô lâu đều mang tới cảm giác ớn lạnh, chúng ầm ầm đánh thẳng về phía Liễu Thạch ở trong khối băng.
Những thanh âm của bách quỷ dạ hành lập tức vang vọng khắp mật thất.
Hai mắt Bạch Thạch chân nhân lúc này đã xuất hiện đầy những tia máu, lão nhìn chằm chằm vào mấy hư ảnh khô lâu kia.
Đúng lúc này, xuất hiện một cảnh khủng khiếp:
Ngay thời điểm đám khô lâu chuẩn bị đâm vào bề mặt khối băng, cái bóng của thanh niên in trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện những gợn sóng lăn tăn thật quỷ dị, ngay sau đó một cái gì đó màu đen kịt bay ra, sau khi xoay tít một vòng trên không nó hóa thành một cái đầu lâu ác quỷ vô cùng dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, phía đỉnh đầu có hai cái sừng.
Cái đầu lâu ác quỷ to cỡ cái chậu rửa mặt, miệng nó phát ra những tiếng cười quái dị không ngừng, hai ngọn lửa xanh trong mắt chớp động liên hồi, sau khi liếc qua đám khô lâu một cái, nó há miệng phun ra một đoàn ngân quang.
“Phốc…Phốc!”
Đám hư ảnh khô lâu dường như gặp đúng khắc tinh, chúng không thể né tránh đám ngân quang đang lóe lên, tất thảy bị cuốn vào bên trong đám ngân quang rồi chui cả vào miệng của đầu lâu ác quỷ kia.
Đầu lâu ác quỷ sau khi xử lí xong chuyện thì chép chép cái miệng đầy răng manh lởm chởm, có vẻ nó vẫn chưa đã thèm, hai ngọn lửa xanh trong mắt lóe lên một cái rồi nó bỗng xoay mình, phun ra một đám vụ khí màu xanh đen xuống phía dưới rồi từ từ biến mất dạng.
Đám vụ khí màu xanh đen bay tới đầu thanh niên rồi lẳng lặng chui sạch vào bên trong.
Mọi diễn biến xảy ra vô cùng nhanh, Bạch Thạch chân nhân còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã xong.
“Chuyện này…?”
Lão tự thấy từ khi Kết đan tới giờ, kiến thức cũng tương đối rộng, vậy mà khi chứng kiến sự việc quái dị trước mắt thì cũng chỉ biết trợn mắt há mồm, chẳng hiểu mô tê chi hết.
Đúng lúc này, những tiếng “tạch…tạch” liên tục vang lên.
Bề mặt khối băng màu đen bỗng xuất hiện hàng loạt vết nứt, hai mí mắt của thanh niên cao lớn ở trong khối băng bỗng giật giật rồi hắn từ từ mở mắt ra.
Hai mắt hắn đã trong hơn rất nhiều chứ không mờ đục như trước.
Sau khi quét ánh mắt một vòng, hắn khẽ chau mày rồi lắc nhẹ hai vai.
“Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên.
Cả khối băng nổ tung từ trong ra ngoài tạo thành một cơn mưa những mảnh băng vụn màu đen, rơi xuống mặt đất ầm ầm.
Thanh niên cao lớn ngẩng đầu nhìn lão đạo, ánh mắt hắn lóe lên như đang định nói điều gì đó, nhưng đột nhiên sau đó, hai mắt hắn lại bị mờ đục, hai tay ôm đầu hét lên một tiếng thê thảm.
Trong cơ thể hắn truyền ra những thanh âm lốp rốp của xương cốt, chân tay phình to ra, trong nháy mắt cả người đã phình ra gấp mấy lần, trên da nổi lên những vảy lân màu vàng to cỡ đồng tiền, trên cổ, má…cũng đều xuất hiện đám vảy.
Đám vảy như làm bằng vàng ròng, phát ra hàn quang lạnh lẽo, nhìn liếc qua đã thấy vô cùng cứng rắn, khó có thể phá vỡ.
Bạch Thạch chân nhân lúc này trợn mắt há hốc mồm, trong đầu thầm nghĩ dù chuyện gì mới xảy ra thì cũng là chuyện không ổn, sự tình đã vượt khỏi tầm khống chế của lão.
Sau khi trấn tĩnh lại, vẻ mặt của lão lại hóa thành vẻ tàn ác, lão cắn lưỡi phun ra một ngụm máu tươi chụi vào trong cây quạt.
Hào quang lại tỏa ra từ bề mặt cây quạt màu xám, đám phù văn lúc này chuyển động như những vật sống, sau những chấn động liên tiếp, nó bất ngờ hóa thành một con rết màu xám dài năm, sáu trượng.
Lão đạo vỗ vào Túi trữ vật ở bên hông, bảy, tám quả cầu đen nhánh bay vụt ra, trên mặt cầu tỏa ra hắc khí lượn lờ, tỏa ra một mùi xú uế, không hiểu đó là vật gì.
Con rết màu xám kêu lên tê tê tỏ vẻ vui sướng, cái miệng to há ra, đớp trọn mấy quả cầu nuốt vô bụng, bộ giáp xác bên ngoài của nó lập tức xuất hiện từng mảng màu đen lan nhanh rộng ra nhanh chóng, trong nháy mắt cả người nó đã biến thành đen bóng, cứ như là được đúc bằng vàng đen vậy, mỗi bộ phận cơ thể đều sáng loáng, có vẻ rất dữ.
Con rết kêu to với vẻ hưng phấn, đôi mắt nó phát ra ánh sáng đỏ rực, cơ thể to lớn khẽ đi lại trong sơn động, một chân nó như lưỡi liềm chém thử vào vách núi, kết quả là vách núi cứng rắn như vậy mà bị chém dễ dàng như chém đậu hũ, tạo thành từng rãnh sâu hoắm. Xung quanh vết chém hóa thành máu đen kịt, phát ra một mùi xú uế, đương nhiên là có kịch độc ở chân.
“Lên! Giết hắn đi!”
Bạch Thạch chân nhân chỉ tay về thanh niên cao lớn là Liễu Thạch đang đứng trước mặt, miệng quát lên một tiếng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!