Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2) - Chương 8: Bạch Thạch chân nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)


Chương 8: Bạch Thạch chân nhân


Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

(Đề tự của ca vuongtuphuong)

Thất tiểu thư hết lòng xin lão đạo

Bạch chân nhân thi pháp trị Thạch đầu

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Tây Sương phòng Dư phủ chợt vang lên mấy tiếng bước chân. Trong hành lang gấp khúc màu đỏ son dẫn tới biệt viện, có ba người đang chậm rãi đi đến. Đi đầu là hai người, đó là một lão đạo già nua mặc đạo bào màu xám, đầu đội Liên hoa quan. Người còn lại là một nữ tử vận cung trang màu vàng nhạt, phong thái hiên ngang hào hùng không thua nam tử. Phía sau hai người là một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn, tay xách một hộ cơm ba tầng sơn son.

Chỉ thấy lão đạo chắp tay đi, lông mi trắng khẽ chau, gương mặt dường như đang không vui, đôi mắt tuy nhìn thẳng phía trước, song tâm tư lại không biết ở nơi nào rồi. Nữ tử mặc cung trang bên kia xem ra tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Mặc dù vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng vẫn rất cân xứng, tóc đen búi cao, ngũ quan thanh lệ, mày kiếm khí khái, đôi mắt sáng tựa sao, làm cho người gặp một lần đều khó mà quên được. Nàng điểm thêm chút phấn son, làm gương mặt vốn trắng nõn không tỳ vết đỏ ửng lên, nhìn càng thêm động lòng người.

“Bạch Thạch chân nhân, thật xấu hổ, lại quấy rầy việc luyện đan của ngài rồi.” Nữ tử vừa đi vừa xụ mặt nói.

“Xem một chút cũng không sao cả. Chỉ là lão đạo hơi tò mò, tại sao Thất tiểu thư lại nhờ lão đạo xem bệnh cho một phàm nhân ngu ngốc vậy?” Lão đạo nghe thế thì không nghĩ chuyện khác nữa, lạnh nhạt hỏi.

“Chân nhân không biết đó thôi, hôm qua người này….”

Nữ tử cung trang khẽ cười, kể lại qua loa chuyện gặp Liễu Thạch chặn ngựa cứu người hôm qua.

Lão đạo vừa nghe vừa xoa xoa tay. Khi nghe tới đoạn Liễu Thạch chỉ dựa vào sức lực một tay đã có thể cản lại Thanh Phong Mã đang điên cuồng xông tới, hàng mi trắng hơi chớp.

“Nếu người này đã có ân với tiểu thư, vậy lão đạo xem một chút cũng được.” Lão đạo nghe xong, buông hai bàn tay xuống, lạnh nhạt nói

Nữ tử cung trang nghe thế chỉ cười khẽ, hơi khom người thi lễ với lão đạo kia.

Nha hoàn theo sau thấy vậy, tay cầm hộp cơm chặt hơn, rất quy củ theo sau hai người, không phát ra một tiếng động nào cả.

Bên trong Tây Sương phòng, Liễu Nhạc Nhi đã ăn mặc chỉnh tề, đang nói chuyện với Liễu Thạch, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Nhạc Nhi muội muội, tiểu thư nhà ta dẫn tiên sư tới gặp hai người.” Nha hoàn kia không chờ tiểu thư nhắc nhở, đã bước tới trước gõ nhẹ vào cửa, thấp giọng nói.

Liễu Nhạc Nhi đứng dậy, không vội vã mở cửa mà nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư nhà các ngươi là?”

“Nhạc Nhi muội muội, là ta.”

Nghe âm thanh quen thuộc vang lên ngoài cửa, Liễu Nhạc Nhi trợn trừng hai mắt, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc. Nàng hơi chần chừ một lát, song vẫn bước tới mở cửa phòng ra.

Khi hai cánh cửa vừa mở ra, nàng đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của vị thuốc, và thấy ba người đang đứng ngoài cửa. Nàng nhìn về phía lão đạo, thầm xác nhận vị thuốc quả thật xuất phát từ người này rồi mới nhìn sang nha hoàn bên cạnh, thấy cô ấy chính là người mà nàng gặp hôm qua, Tiểu Vũ, nha hoàn thân cận của Dư Thất công tử. Cuối cùng nàng mới nhìn sang nữ tử vận cung trang vàng nhạt, gương mặt vốn ngạc nhiên thì nay càng kinh hãi hơn.

“Ngươi là… Thất công tử!” Liễu Nhạc Nhi che miệng kêu lên.

“Là ta. Nhạc Nhi muội muội có thể gọi ta là Thất tiểu thư, hoặc là Thất tỷ tỷ cũng được.” Nử tử cung trang thấy vẻ kinh ngạc của thiếu nữ thì cười nói.

“Trách không được hôm qua ta còn cảm thấy Thất công tử hơi…” Liễu Nhạc Nhi nghe vậy cũng cười.

“Hơi gì?” Lông mày Dư Thất khẽ nhướng hỏi.

“Hơi…. không giống đàn ông.” Liễu Nhạc Nhi nghĩ một lát mới uyển chuyển đáp.

“Khi hành tẩu bên ngoài, mặc nam trang sẽ tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết. Vài năm nữa Nhạc Nhi muội lớn hơn sẽ hiểu.” Nữ tử cung trang vừa nhìn gương mặt xinh đẹp của Liễu Nhạc Nhi vừa nói.

Liễu Nhạc Nhi nghe vậy, tuy cảm giác không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, dẫn ba người vào trong phòng.

“Nhạc Nhi muội muội, vị này chính là tiên sư mà ta đã nói với muội, Bạch Thạch chân nhân. Chân nhân, đây là Liễu Nhạc Nhi, bên kia là Liễu Thạch, huynh trưởng của nàng.” Thất tiểu thư hơi ngiêng mình, vừa nhường chỗ cho lão vừa đạo nói.

“Bái kiến tiên sư đại nhân.” Liễu Nhạc Nhi vốn đã đoán được vài phần, nhưng nghe thế vẫn không khỏi giật minh, vội vàng cúi đầu, khom người thi lễ, không dám nhìn thẳng vào mặt lão đạo kia.

Liễu Thạch vẫn ngồi bên mép giường, gương mặt vô cảm nhìn mấy người vừa tới, hoàn toàn không thèm nhúc nhích.

Bạch Thạch chân nhân liếc qua Liễu Nhạc Nhi một cái, sau đó mới nhìn sang Liễu Thạch. Lão bước từ từ tới gần hắn, ngồi xuống một bên, sau đó lại nhìn bên kia, xem xét kỹ càng từ trên xuống dưới, cuối cùng mới nhìn về mi tâm Liễu Thạch.

Lát sau, hai mắt lão đạo khép lại, nâng bàn tay lên, hai ngón tay đột nhiên phóng tới mi tâm Liễu Thạch.

“A a a a….” Liễu Nhạc Nhi thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, không nhịn được hô lớn một tiếng.

Hai ngón tay lão dạo cứng lại, lão quay người, không vui liếc Liễu Nhạc Nhi một cái.

“Nhạc Nhi muội muội, đừng ngạc nhiên, chân nhân chỉ đang kiểm tra giúp ca ca ngươi thôi.” Thất tiểu thư vội vàng kéo tay Liễu Nhạc Nhi nói.

“Thực xin lỗi, tiên sư đại nhân, ta không cố ý…” Liễu Nhạc Nhi tự biết sai, vội vàng xin lỗi.

Lão đạo nghe vậy mới đỡ giận, tiếp tục nâng tay chỉ hướng mi tâm Liễu Thạch.

Theo hướng hai ngón tay chỉ, nơi mi tâm Liễu Thạch chợt hiện ra một quang mang màu xanh. Từng vòng từng vòng gợn sóng hình tròn lan ra, tựa như mặt nước bị cục đá bay xuống.

Một lát sau, lão đạo khẽ “Ồ” một tiếng, thu lại hai ngón tay rồi mới mở mắt.

“Thế nào vậy? Thạch Đầu ca ca có thể chữa khỏi không?” Liễu Nhạc Nhi vội vã hỏi.

Bạch Thạch chân nhân chỉ lườm nàng một cái, không thèm nói gì nữa. Dư Thất bước lên, kéo kéo tay Liễu Nhạc Nhi, đồng thời nhắc nàng đừng nóng lòng.

Tuy rằng Liễu Nhạc Nhi không hề truy vấn, nhưng ánh mắt vẫn để trên thân Liễu Thạch.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Liễu Nhạc Nhi. Liễu Thạch mới nhìn lại, nuốt nốt chỗ bánh ngọt, cười khẽ.

Bạch Thạch chân nhân chỉ trầm ngâm một lát, bàn tay vừa lật đã lấy ra một mặt kính bằng đồng xanh cũ kỹ.

“Đi.”

Lão quát khẽ một tiếng, ánh sáng trên mặt kính lóe lên, bồng bềnh trôi nổi trong căn phòng, bay tới đỉnh đầu Liễu Thạch mới dừng lại.

Lúc này Bạch Thạch chân nhân mới khẽ niệm chú, ngón tay vẽ vào hư không, tựa như đang vẽ một đạo phù văn bí ẩn.

Một lát sau, lão mới dừng lại, ngón tay chỉ vào một chỗ khác.

Mặt kính bay lên trời, rung chuyển mạnh mẽ, dường như bên trong ánh sáng xanh đã xảy ra biến hóa làm mặt gương càng trơn bóng hơn.

Liễu Nhạc Nhi khẩn trương nhìn vào mặt kính, chỉ thấy ánh sáng xanh bên trong hơi biến hóa một chút, còn lại vẫn rất mờ, hoàn toàn không thấy rõ thứ gì bên trong.

Lúc này, dường như Liễu Thạch cảm thấy không thích bị mặt kích che trên đỉnh đầu, bèn giơ tay lên xua nhẹ, tuy chưa quét phải mặt kính, cũng có thể làm cho ánh sáng xanh trong đó chập chờn muốn tắt. không gian càng hỗn độn hơn.

“Không thể! Đây là…”

Bạch Thạch chân nhân thấy thế, sắc mặt đại biến, tập tức vung tay về phía tấm gương cổ. Tấm gương mau chóng bay về, chui vào tay áo lão, trong phút chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Liễu Nhạc Nhi thấy cảnh này, gương mặt nhỏ nhắn lập tức tỏ ra nét ân cần.

“Chân nhân đã nhìn ra điều gì rồi? Có thể trị hết hay không?” Thất tiểu thư hỏi.

“Ngũ ngũ chi sổ, chưa chắc đã không thể, chỉ có điều…” Bạch Thạch chân nhân thay đổi sắc mặt một lúc rồi do dự đáp.

“Cầu tiên sư đại nhân cố gắng chữa trị cho huynh trưởng ta.” Liễu Nhạc Nhi vui vẻ, vội mở miệng cầu xin.

“Nếu chân nhân đã có cách, vậy xin chân nhân hãy chữa trị cho Liễu Thạch huynh, phí tổn ta sẽ chịu.” Thất tiểu thư cũng nói.

Liễu Nhạc Nhi nghe thế, cảm kích nhìn Dư Thất một cái.

“Nếu như Thất tiểu thư đã mở miệng, vậy lão đạo chỉ còn cách cố gắng hết sức. Có điều ta phải nói trước, thần hồn của người này không biết tại sao lại bị phong bế, nếu muốn mạnh mẽ cởi ra tất sẽ có nguy hiểm. Phải lập trận pháp Hoán Linh thì may ra mới có thể trị hết được. Lão đạo còn cần ở với hắn trong tĩnh thất, toàn lực làm mới được.” Bạch Thạch chân nhân nhìn thanh niên cao lớn hồi lâu mới như quyết định điều gì, chậm rãi nói.

“Thế khi tiên sư trị liệu, Nhạc Nhi có thể đứng bên cạnh không?” Liễu Nhạc Nhi hơi do dự rồi khẽ hỏi.

“Ngươi đứng đó làm chi? Vướng chân vướng tay. Sao? Tiểu oa nhi ngươi không tin lão đạo ư?” Bạch Thạch chân nhân đột nhiên cao giọng hỏi.

Liễu Nhạc Nhi giật mình, vội vàng khoát tay: “Không phải không phải, Nhạc Nhi chỉ muốn ở cạnh huynh trưởng, Nhạc Nhi chỉ đứng một bên nhìn thôi, cam đoan sẽ không làm phiền ngài đâu.”

“Tùy ngươi. Trận pháp Hoán Linh này có chỗ không binh thường, cần chuẩn bị vài thứ, lão đạo đi về trước vậy.” Bạch Thạch chân nhân nhìn Dư Thất nói.

“Làm phiền chân nhân.” Thất tiểu thư khom minh thi lễ.

Liễu Nhạc Nhi cũng vội vàng khom người thi lễ với Bạch Thạch chân nhân. Có điều chưa chờ nàng đứng dậy, lão đạo đã sóm rời đi rồi.

Sau khi lão đi, nữ tử cung trang chỉ an ủi Liễu Nhạc Nhi không cần lo lắng máy câu, an tâm ở lại rồi cũng đi ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN