Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên
Kinh sợ
Đại hán quát lên một tiếng đồng thời vung mạnh hai tay.
Bắn ra hai đạo hào quang một đen một vàng nghênh đón ngọn núi lớn màu đen, đó chính là một cây quải trượng màu đen có hắc quang bao bọc bên ngoài, cùng một đại ấn màu vàng trên mặt ngoài có vô số phù văn uốn lượn.
Hai kiện pháp bảo này phát ra dao động linh lực kinh người, rõ ràng là thủ đoạn ẩn giấu của gã.
Hai tay Huyền y đại hán liên tục bấm niệm pháp quyết. Gã không do dự quát lên một tiếng.
Oanh! Oanh! Hai tiếng nổ cực mạnh phát ra!
Hai quầng sáng khổng lồ một đen một vàng bất ngờ bùng lên, ánh lửa sáng bốc lên cuồn cuộn từ phía dưới, chống lại thế rơi của ngọn núi lớn màu đen, khiến nó khựng lại đôi chút.
Nhân cơ hội đó, đại hán vội vàng phi thân lui lại phía sau.
Thế nhưng hai luồng quang diễm cũng chỉ chống cự được trong nháy mắt giúp đại hán khó khăn lắm mới bay ra xa được khoảng vài chục trượng, hắc quang bên trên ngon núi lượn lờ, lập tức đè bẹp hai luồng quang diễm kia, rồi nện xuống mặt đất, bốc lên một mảng bụi đất.
Huyền Y đại hán lồm cồm bò ra từ trong đám bụi. Chỉ là lúc này gã không còn nhanh nhẹn như trước nữa, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, nửa người dẫm máu, cánh tay trái mềm oặt, rũ xuống bên thân.
Tuy vừa rồi gã đã tránh né rất nhanh nhưng tốc độ của cự sơn còn nhanh hơn nhiều. Trong một sát na, nửa người của gã vẫn bị sượt qua một chút, tạo thành thương thế không nhẹ.
Phốc!
Đại hán áo đen phun ra một ngụm máu tươi, thân thể liền ngã ra đất, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi nhưng gã vẫn cắn răng cố phất một tay lên, lấy ra một tấm phù lục màu trắng. Bề mặt phù lục có vẽ phù văn chằng chịt, thoạt nhìn vô cùng phức tạp, hơn nữa nó còn tỏa ra dao động không gian mãnh liệt.
Huyền y đại hán lẩm bẩm niệm chú, cố gắng ngưng tụ chút pháp lực còn sót lại nhằm nhanh chóng kích phát tấm phù lục.
Chỉ có điều, ngay lúc này, trên đỉnh đầu hắn lại chợt tối sầm lại, một tiếng xé gió gào thét vang lên bên tai gã, lại là một ngọn núi lớn khác bay vụt đến nện xuống, tốc độ còn nhanh hơn cả ba ngọn núi lúc trước.
Sắc mặt Huyền y đại hán biến đổi kịch liệt. Muốn kích phát tấm phù lục này, gã vẫn cần thêm một ít thời gian.
Tay phải vội vàng bấm kết một pháp quyết quỷ dị, hắc quang trên người đại hán tăng vọt, nhanh chóng ngưng tụ thành một pháp trận màu đen.
Đồng thời bên trong pháp trận phát ra từng đợt ba động. Năm đầu cự quỷ vốn đang đờ đẫn giữa không trung, lúc này đồng loạt xuất hiện chung quanh, bảo vệ đại hán ở giữa.
Giờ phút này huyết quang trong mắt năm con Cự Quỷ đều tăng. Bọn chúng đồng loạt rống lên một tiếng. Mười đạo cự trảo đồng loạt bắn ra hắc mang về phía ngọn núi màu đen đang rơi xuống.
Phanh phanh phanh!
Những hắc mang kia vừa đụng vào ngọn núi khổng lồ, lập tức đứt đoạn thế nhưng tốc độ rơi của cự sơn cũng vì thế mà chậm lại một chút, chỉ có điều là trong chốc lát lại tiếp tục hung hăng nện xuống.
Ngũ quỷ nhất tề kêu to một tiếng, hắc khí bên ngoài thân thể bốc lên cuồn cuộn, thân thể phồng lên, hiện ra cơ bắp rắn chắc như là nham thạch, đặc biệt là hai tay và hai chân.
Mười cánh tay thô to cùng lúc vươn ra, hung hãn không sợ chết đỡ lấy ngọn núi khổng lồ màu đen.
Nhưng mà mười cánh tay vừa chạm vào ngọn núi lập tức vỡ vụn dưới sức ép khổng lồ kia thế nhưng ngũ quỷ vẫn tiếp tục gào thét, dùng thân thể chống lại ngọn núi khổng lồ màu đen, không chịu lui lại chút nào.
Cự sơn màu đen hung hăng nện lên thân mình của Ngũ Quỷ, liên tiếp phát ra những âm thanh nghiền nát, huyết nhục văng tung tóe.
Ngọn núi khổng lồ rốt cũng phải ngừng lại.
Nửa thân trên của Ngũ Quỷ đã bị nghiền nát vụn, nhưng mà phần thân còn lại vẫn đứng vững vàng thẳng tắp, chân cúng cắm sâu vào sa mạc giống như năm cây cột to lớn nâng đỡ một ngọn núi khổng lồ.
Huyền Y đại hán ở phía dưới thở ra một hơi nhẹ nhàng, pháp lực còn sót lại trong cơ thể tiếp tục tuôn ra, rót vào tấm phù lục màu trắng.
Thấy tấm phù lục chậm rãi hiện lên một tầng ánh sáng màu trắng, sắc mặt gã cuồng hỉ.
Nhưng mà đúng lúc này, một âm thanh cực lớn vang lên.
Ngọn núi khổng lồ cuối cùng từ trên trời giáng xuống, đè lên ngọn núi thứ tư lúc trước.
Một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ đột nhiên đè ép xuống, thân thể tàn phế của Ngũ Quỷ lập tức nổ tung, hóa thành bột mịn.
Huyền Y đại hán chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị xiết chặt khiến gã không cách nào nhúc nhích được nữa.
Hai ngọn núi khổng lồ ầm ầm hạ xuống, đè lên người gã.
Đại hán không kịp kêu lên tiếng nào, thân thể lập tức bị nghiền thành thịt nát.
“Vèo” một tiếng.
Dưới chân ngọn núi khổng lồ đang bốc lên cát bụi mịt mù, bỗng bắn ra một đạo kim quang, chớp lóe lên một cái, rồi bắn nhanh về phía xa, bay đi.
Hai mắt Hàn Lập chăm chú, nhìn thấy rõ một người tí hon màu vàng cao chừng ba tấc, khuôn mặt giống y hệt Huyền y đại hán, chỉ có điều là búi tóc trên đầu thì rối tung, lộ vẻ vô cùng hoảng sợ, hai tay ôm chặt một cái vòng tay trữ vật màu bạc, bay vội về phía Tây.
Đúng là Nguyên Anh của Huyền y đại hán.
“Đi!”
Hàn Lập hời hợt vung tay lên, tung ra một trảo vào hư không, một đạo hắc quang lóe lên bay ra khỏi tay hắn, đuổi theo phương hướng chạy trốn của Nguyên Anh của đối phương.
Cách đó không xa, Cổ Vận Nguyệt đang thi pháp khó khăn lắm mới ổn định được Linh Nguyệt phi chu, vừa đúng lúc ngẩng đầu lên trông về phía này, chỉ nghe thấy một âm thanh bén nhọn như mũi tên xé gió vang lên, ánh mắt không kịp nhìn ra quỹ đạo bay của tia hắc quang kia.
Sau một khắc, từ phía chân trời xa xa, vang lên một tiếng nổ “Đùng đùng”, Nguyên anh của gã đại hán đã bị nổ thành một quầng kim quang.
Rồi một vật đen xì to cỡ bằng bàn tay rơi xuống phía dưới, nhìn kĩ thì ra chỉ là một khối Thiết Tinh bình thường.
Còn về phần vòng trữ vật của gã đại hán thì bị Hàn Lập vẫy tay thu về, nhẹ nhàng rơi trên lòng bàn tay hắn, sau đó thân hình hắn chớp động mấy cái, đem năm ngọn núi thu nhỏ rồi thu lại. Tiếp đó mới tung người nhảy một cái về phía Linh Nguyệt phi chu.
Cổ Vận Nguyệt ngơ ngác nhìn Hàn Lập, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Lúc trước, trong lúc bối rối nàng còn chưa kịp suy nghĩ ra lai lịch của Huyền Y đại hán kia. Thế nhưng sau đó hồi tưởng lại dựa vào công pháp và bí thuật của đối phương, nàng đã nhận ra thân phận của gã này. Người này là một trưởng lão Hóa Thần sơ kỳ của Thiên Quỷ Tông, tên là “Lục Nhai”, với sở trường là khu quỷ thuật. Nghe nói hơn mười năm trước, gã từng đấu pháp với hai tu sĩ đồng giai đến từ Cảnh Nguyên Quan mà không rơi vào thế hạ phong, một trận thành danh từ đó.
Một tu sĩ Hòa Thần kỳ tiếng lắm lừng lẫy như thế, vậy mà trước mặt Hàn Lập liền bị hắn phẩy tay mấy cái hóa kiếp trong phút chốc, việc này thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Rốt cuộc, bây giờ nàng đã biết thực lực bản thân so với Hàn Lập thì đúng là một trời một vực, có thể tưởng tượng nàng cảm thấy sợ hãi đến độ nào.
“Hàn…Hàn đạo hữu, ngươi thật sự chỉ là Nguyên Anh tu sĩ sao?”, Cổ Vận Nguyệt cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, cười khổ một tiếng hỏi, nhưng vẻ kính sợ trên khuôn mặt thì ai cũng có thể nhìn ra.
“Hàn mỗ có phải Nguyên Anh tu sĩ hay không, không lẽ đạo hữu không nhận ra được sao?” Hàn Lập từ chối cho ý kiến, hỏi lại một câu.
“Thiếp thân dĩ nhiễn nhận ra khí tức cùng tu vi của Hàn huynh thế nhưng thực lực của đạo hữu quả thật mạnh mẽ đến mức không thể tin nổi. Cho dù là trưởng lão Hoá Thần kỳ của bổn tông chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có thể diệt sát tu sĩ cùng giai như vậy một cách đơn giản như vậy.” Cổ Vận Nguyệt thở dài cảm thán.
“Chẳng qua thân thể của ta có chút mạnh mẽ mà thôi, sao dám đánh đồng với cường giả của Lãnh Diễm Tông.” Hàn Lập lắc đầu, không nói thêm gì nữa mà nhìn xuống Liễu Nhạc Nhi cùng Dư Mộng Hàn đang nằm hôn mê trên phi chu, tay áo run lên, một cỗ thanh khí chứa Linh quang mờ mịt phóng ra, đảo qua trên người nhị nữ.
Cả hai khẽ “Ưm” một tiếng, hai mắt từ từ mở ra, rốt cục cũng tỉnh lại, chẳng qua vẫn còn có chút mê mang.
Liễu Nhạc Nhi dù sao cũng đã đạt tới Trúc Cơ, vừa nghĩ tới điều gì đó, lập tức cả kinh ngồi thẳng người dậy.
“Thạch đầu ca ca! Vừa rồi…”
“Yên tâm, không sao rồi, chúng ta có thể tiếp tục lên đường.” Hàn Lập ôn hoà nói, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
…
“Phong chủ, theo như tin tức mà Cổ sư điệt truyền lại, vị tán tu Hàn Lập này tuyệt đối không phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường. Không nghĩ tới chuyến xuất môn lần này của Cổ sư điệt lại mang tới thu hoạch ngoài ý muốn.”
Trong một toà đại điện ở ngọn núi nào đó thuộc địa phận Lãnh Diễm Tông, một đại hán tướng mạo thô kệch bẩm lại với trung niên đạo sĩ trước mặt.
Vị đạo sĩ trung niên mặt trắng không râu, đầu đội khăn trùm của văn sĩ, trên người mặc một chiếc áo đạo sĩ màu xanh, trong tay cầm một cuộn sách cổ xanh biếc, thoạt nhìn tựa như một văn sĩ nho nhã.
“Có thể dựa vào lực lượng thân thể vượt cấp đánh chết tu sĩ Hoá Thần sơ kỳ, xem ra quả thật là một luyện thể tu sĩ cao giai” Nam tử mặc đạo bào gật đầu.
“Hắc hắc, bất luận như thế nào, việc Thiên Quỷ Tông tự nhiên lại mất đi một tên trưởng lão cấp Hoá Thần thật khiến người ta hả hê. Ta cảm thấy rất có hứng thú với vị tán tu này đấy.” Đại hán thô kệch bật cười hăng hắc, sắc mặt lộ rõ vẻ khoái chí.
Trung niên đạo sĩ nghe vậy cũng lộ ra vài phần vui vẻ, nói: ”Đã như vậy, đến lúc đó ngươi tự mình tiếp đãi hắn đi. Nên làm như thế nào, ngươi hẳn rõ hơn ai hết.”
“Vâng” Đại hán tràn đầy thoả mãn đáp lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!