Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên
Nghiền ép
Lão già lưng còng nghe vậy lập tức nhướng mày. Động tác cũng dừng lại đôi chút thế nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Cổ Vận Nguyệt.
Trong lúc đó, thanh niên mặt ngựa lật tay lấy ra một thanh Chủy thủ màu đen, rạch mạnh một nhát lên cánh tay.
Máu tươi tuôn ra ồ ạt hóa thành sương máu nồng đậm dung nhập vào trong Bách Quỷ Đồ.
Họa quyển màu đen tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, xung quanh xuất hiện từng trận âm phong. Tiếng quỷ khóc sói tru ghê rợn nổi lên, khiến kẻ khác sợ đến khóc thét.
Rống rống!
Hai đầu Quỷ vật dữ tợn thình lình nhảy ra từ họa quyển Bách Quỷ. Hơn nữa, kích thước của chúng còn nhanh chóng tăng lên, đạt đến bốn năm trượng hơn.
Hai đầu Quỷ vật này có nửa trên giống với Viên Hầu, với bộ lông ngắn màu lục, răng nanh trong miệng trắng như tuyết, nhô hẳn ra ngoài. Đôi tay viên hầu tráng kiện, mười ngón mọc dài đỏ quạch như máu.
Nửa dưới của chúng bị một cỗ sương mù đen kịt bao phủ, tựa như không có thân thể.
Âm phong xung quanh họa quyển càng tăng lên, hắc khí cuồn cuộn. Tiếp đó một đầu Quỷ vật hung lệ từ đó bay ra.
Trong chớp mắt đã có hơn trăm đầu Quỷ vật xuất hiện.
Phân nửa trong số chúng chỉ có tu vi Trúc Cơ, thế nhưng trong đó cũng có năm sáu đầu Quỷ vật hình thể to lớn hơn, tản ra khí tức đạt đến cảnh giới Kết Đan.
“Giết!” Thanh niên mặt ngựa vừa nhe răng cười vừa chỉ vào đám người Cổ Vận Nguyệt.
Hống hống hống!
Hơn trăm đầu Quỷ vật nhào đến Linh Nguyệt phi chu, khí thế quả thật đáng sợ.
Cổ Vận Nguyệt đại biến sắc mặt. Nàng thu lại khăn gấm về tay sau đó vỗ lên túi trữ vật bên hông. Bốn đạo bạch quang từ đó bay ra, rơi xuống chung quanh. Chỉ thấy một đám bạch ngọc Khôi Lỗi hình người cao hơn một trượng, mặc áo giáp, cầm trong tay cờ trắng rộng thùng thình, bề mặt lập loè linh quang.
Đại kỳ trong tay bốn bộ Khôi Lỗi đung đưa một chút. Thân thể Khôi Lỗi phát ra bạch quang sáng lạn, nhanh chóng tụ lại một chỗ, hình thành một pháp trận trắng toát, bao phủ Linh Nguyệt phi chu vào trong.
Pháp trận vừa thành hình cũng là lúc trăm đầu Quỷ vật đánh tới, vây kín pháp trận vào giữa.
Rống rống!
Đám Quỷ vật hung tợn gào to từng trận, tay bắt miệng cắn, dốc sức liều mạng công kích pháp trận.
Nhất là vài đầu quỷ vật Kết Đan, không ngừng phun ra từng đạo lục quang, oanh kích bề mặt pháp trận khiến nó run rẩy kịch liệt.
Cổ Vận Nguyệt vội vàng bấm niệm pháp quyết. Từng đạo bạch quang rơi xuống người bốn bộ Khôi Lỗi. Pháp trận lúc này mới dần dần ổn định trở lại.
Thanh niên mặt ngựa thân ảnh nhún người bay vụt đến bên cạnh pháp trận, trong miệng niệm quyết, trên người lần nữa hiện ra mảng lớn bạch sắc hỏa diễm, hình thành một biển lửa rộng vài chục trượng.
Gã vung tay chụp vào khoảng không. Bạch sắc hỏa diễm lập tức tách ra một khối nhỏ, ngưng tụ thành hai thanh trường mâu bằng lửa dài chừng vài trượng.
Thanh niên mặt ngựa vung cánh tay lên. Trường mâu bằng lửa lập tức phóng nhanh như điện, phát ra tiếng rít chói tai, hung hăng đâm vào pháp trận bạch sắc.
“Ầm ầm” hai tiếng vang lớn!
Trường mâu bằng lửa vỡ vụn. Có điều bạch sắc pháp trận cũng hứng chịu công kích nặng nề khiến Cổ Vận Nguyệt đang đứng bên trong cũng bị ảnh hưởng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Thanh niên mặt ngựa không ngừng cười lạnh. Từng thanh trường mâu từ tay phóng ra, liên tục oanh kích bề mặt pháp trận.
Pháp trận vốn dĩ rộng chừng bảy tám trượng. Lúc này, hào quang nhanh chóng tối đi rồi thu nhỏ lại, không lâu lắm đã thu lại chưa đầy ba trượng.
Sắc mặt Cổ Vận Nguyệt càng thêm tái nhợt, vầng trán lấm tấm mồ hôi, thân thể run lên nhè nhẹ.
Bầu trời bên trên pháp trận, lão giả lưng còng chứng kiến thần sắc của Cổ Vận Nguyệt liền cười ha hả đồng thời vỗ lên túi trữ vật bên hông. Mười hai đạo hắc quang từ đó bắn ra, chính là mười hai chuôi cốt xoa.
Cốt xoa đón gió biến lớn, mặt ngoài xoẹt xoẹt dâng lên hỏa diễm đen kịt, tản mát ra một luồng khí tức u lãnh thấu xương bay vụt xuống, đâm tới pháp trận.
Trước khi bọn họ đến đây, Tề Huyên đã có dặn dò. Nếu ai có thể hạ sát Cổ Vận Nguyệt, xem như lập được đại công.
Lúc này, Cổ Vận Nguyệt đã là nỏ mạnh hết đà, lão già lưng còng lập tức ra tay đoạt công.
Thanh niên mặt ngựa âm thầm giận dữ, có điều đối phương có tu vi cao hơn nên gã chỉ có thể nén giận.
Cổ Vận Nguyệt nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia tuyệt vọng.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một đạo nhân ảnh từ bên trên Linh chu phóng lên trời, nhoáng một cái, trực tiếp xuyên qua pháp trận bạch sắc, sừng sững giữa không trung, chính là Hàn Lập.
Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng trái nhoáng phải một cái, bỗng nhiên huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh, sau đó hợp lại làm một với tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Mười hai chuôi cốt xoa cứ vậy biến mất một cách quỷ dị.
Lão giả lưng còng buộc phải nhìn lại sau đó lập tức biến sắc.
Hàn Lập từ từ mở hai tay ra. Mười hai chuôi cốt xoa thình lình đều nằm ở đó. Tay hắn chà xát vào nhau, ngọn lửa bên trên mười hai miếng cốt xoa đồng loạt tán loạn, để lộ bản thể.
Hắn nhìn những mười hai chuôi cốt xoa, phất tay thu lấy, từ đầu đến cuối mặt không biểu tình, tựa như làm một việc nhỏ bình thường không có ý nghĩa.
“Ngươi, ngươi. . .” Lão giả lưng còng chỉ tay về phía Hàn Lập, giọng nói run rẩy.
Đám Quỷ vật ngửi được khí tức Nhân loại trên người họ Hàn, lập tức bỏ qua pháp trận bạch sắc lập tức gào thét hưng phấn, chuyển sang tấn công hắn.
“Ồn ào quá!”
Hàn Lập nhíu mày, thân hình lần nữa nhoáng một cái, hóa thành bóng xanh mơ hồ xông thẳng vào bầy Quỷ vật.
Những nơi mà hắn đi qua, đám Quỷ vật kia tựa như bọt nước, lập tức nổ vụn, thịt nát xương tan.
Trong chớp mắt, gần trăm đầu Quỷ vật đã như lá vàng bị gió thu cuốn lấy, bỏ xác tại chỗ.
Thanh niên mặt ngựa trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc quan sát cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Bóng người nhoáng lên, Hàn Lập đã xuất hiện trước mặt gã, hơn nữa còn tung ra một quyền.
“Oanh” một tiếng!
Thanh niên mặt ngựa ngay đến hét thảm cũng không kịp, thân thể đã bị đánh vỡ, tàn thi vương vãi. Ngay đến Nguyên Anh cũng không có cơ hội trốn thoát.
“Không ổn!”
Lão giả lưng còng thấy vậy hoảng hốt, vội vàng vung mạnh tay áo. Vô số phi châm màu xanh lá hiện ra, số lượng ước chừng mấy trăm. Mỗi cây đều có dài hơn thước, thân trâm dấy lên ngọn lửa màu xanh lục.
Châm nhỏ đầy trời hướng lao vút về phía Hàn Lập tựa mưa bay, phát ra âm thanh xèo xèo dày đặc.
Trong lúc đó, thân thể lão già lưng còng toát ra Lục diễm cuồn cuộn. Lão xoay người phi độn về phía xa xa, ngay cả cự tháp màu vàng cũng bị bỏ lại.
Hàn Lập thấy vậy vẫn đứng y nguyên tại chỗ cũ, chỉ há miệng ra thình lình hít sâu một hơi.
Ầm ầm!
Một cỗ hấp lực to lớn đột nhiên xuất hiện tại hư không trước người hắn. Không khí trong phạm vi mười trượng như bị hút ngược, không gian ông ông tác hưởng không thôi.
Phi châm bắn xuống lập tức bị hấp lực cuốn đi, tựa như gió thu quét lá rụng đều chui vào trong miệng Hàn Lập.
Miệng hắn nhấm nháp, tạo nên từng tràng răng rắc, đầu hơi ngửa ra trực tiếp nuốt xuống.
Cổ Vận Nguyệt nhìn thấy cảnh này liền há hốc mồm, sững sờ ngây ngốc.
Trên phi chu cách đó không xa, Dư Mộng Hàn và Liễu Nhạc Nhi chỉ kịp thấy bầu trời trước mắt một hồi hỗn loạn, căn bản không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra mà hai gã cùng hung cực ác ban nãy đã một chết một chạy, vì vậy không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này, Hàn Lập nhìn thoáng qua lưng còng lão giả đã biến thành lục quang đi xa, thần sắc lạnh nhạt. Cánh tay chợt lóe lên kim quang nhàn nhạt, tung ra một quyền.
Tiếng xé gió vừa vang lên!
Hư không sau lưng lão già lưng còng lóe lên. Một đạo quyền ảnh màu vàng lớn cỡ đầu người xộc đến với tốc độ nhanh gấp mấy lần độn tốc của lão.
“A!”
Lão già lưng còng biến sắc, thân thể run lên. Ngoài thân hiện ra một mảnh hắc quang, nhưng sau một khắc đã bị quyền ảnh màu vàng nện mạnh một cái.
Oanh!
Quỷ Hỏa Màu xanh lá nổ văng tung tóe nhưng không có chút máu thịt nào, chỉ có một đống xương trắng rơi rụng lả tả.
Cùng lúc đó, tại một chỗ cách nơi đây ngoài mấy chục dặm, mảng lớn hắc quang thình lình xuất hiện, bên trong lảo đảo bay ra một bóng người, chính là lão già lưng còng.
Lão mặt hớt hải quay lại nhìn về phía sau một cái sau đó há mồm phun ra một đạo lục quang, hóa thành lục diễm cuồn cuộn bao trùm thân thể, biến mất tại phía chân trời trong chớp mắt.
Hàn Lập đã sớm khuếch tán thần thức bao bọc phạm vi mấy chục dặm, tự nhiên biết rõ mọi chuyện. Khi hắn đang cười hắc hắc định ra tay tiếp thì chợt cúi đầu nhìn thoáng qua thanh quang trên người mình. Rõ ràng nó đã tối đi một ít so với lúc trước.
Họ Hàn nhướng mày, lập tức bỏ qua ý định tiếp tục đuổi giết. Thay vào đó, hắn phất tay phát ra một luồng thanh quang, thu lấy túi trữ vật của thanh niên mặt ngựa rồi xoay người bay về Linh Nguyệt phi chu.
Liên tục chiến đấu, tuy rằng chủ yếu dựa vào sức mạnh thân thể thế nhưng vẫn khiến Pháp lực của hắn hao hụt không ít.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!