Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên - Ngươi Chết Ta Sống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên


Ngươi Chết Ta Sống



“Kim Đồng, ngươi thế nào rồi?”

Trong lòng Hàn Lập căng thẳng, vội vàng thông qua tâm thần liên hệ hỏi, nhưng lại không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại.

Trong mắt hắn loé lên lam mang, vội vàng nhìn về hướng Phệ Kim Tiên ở phía xa, liền phát hiện nó đã trở xuống mặt đất, thân ảnh bao phủ trong bụi đất mờ mịt đầy trời cùng sát khí cuồn cuộn, không cách nào thấy rõ.

Lúc này, Giải Đạo Nhân đã tránh xa trước đó cũng hóa thành một đạo kim quang phi độn tới bên cạnh Hàn Lập.

“Giải đạo hữu, Kim Đồng bên kia hình như xảy ra chuyện gì đó, ta phải xuống xem một chút, ngươi ở chỗ này thay ta hộ pháp Ma Quang nhé.” Trong lòng Hàn Lập cảm thấy không ổn, mở miệng nói ra.

“Tốt, ngươi đi đi.” Giải Đạo Nhân liếc qua Ma Quang ở trong sát khí, gật đầu nói.

Quanh thân Hàn Lập loé lên thanh quang, thân hình cấp tốc lướt xuống, tiếp tục xông vào trong vực sâu đã hoàn toàn bị phá hủy thành than.

Thân hình hắn lần theo một tia khí tức như có như không, chớp động liên tiếp giữa loạn thạch, rất nhanh tìm được thân hình khổng lồ của kim sắc giáp trùng trong vực sâu.

Nhưng ngay sau đó, lông mày hắn nhăn lại một chút.

Giờ phút này Phệ Kim Tiên Thái Ất đang nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, bên ngoài thân lóe lên một tầng tinh quang như tinh thể, trừ nó ra thì cũng không phát hiện tung tích Kim Đồng.

Nếu không phải còn có một ít liên hệ tâm thần yếu ớt, hắn cho rằng Kim Đồng đã gặp bất trắc.

Lấy lại bình tĩnh, Hàn Lập lập tức thúc giục thần thức đảo qua người kim sắc giáp trùng, phát hiện mặc dù sinh cơ nó bị không ít tổn thương, nhưng vẫn tràn đầy, nhất là thần thức chấn động mãnh liệt dị thường.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra, hơn phân nửa là Phệ Kim Tiên này thấy Kim Đồng sắp cắn đứt tâm mạch mình, không thể không xông vào thức hải Kim Đồng, ý đồ thôn phệ thần hồn nàng.

Trên thực tế cũng chính là như thế.

Trong thức hải Kim Đồng đang có mây gió cuồn cuộn không ngừng xoay tròn, hai kim sắc giáp trùng một lớn một nhỏ đang cắn xé nhau kịch liệt.

Trong đó Phệ Kim Trùng lớn hơn, mặc dù hình thể chiếm ưu thế, nhưng quang mang trên thân lại có chút ảm đạm, hiển nhiên là bị thương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Còn giáp trùng nhỏ hơn kia thì kim quang toàn thân tươi sáng, lại có ưu thế sân nhà, ngược lại chém giết càng thêm hung mãnh.

Giữa bọn chúng không nói lời nào hoặc là ý niệm trao đổi nào, giờ phút này chỉ ôm một ý niệm trong đầu:

Ngươi không chết thì ta vong!

“Xùy. . .”

“Hí. . .”

“Ầm”

Trận trận thanh âm xé rách không ngừng vang lên, trên thân Phệ Kim Trùng một lớn một nhỏ không ngừng có bộ vị bị đối phương thôn phệ, lại không thấy vết máu chảy ra, chỉ có từng tầng quang mang mông lung như sương mù tản ra.

Chỉ thấy thần hồn Phệ Kim Tiên Thái Ất vọt tới trước, thần hồn Kim Đồng tránh ra, thân thể không kịp ngừng lại, liền bị Kim Đồng cắn một cái vào lông cánh, kéo xé xuống.

Nhưng vào lúc này, thân hình Phệ Kim Tiên đột nhiên quay lại, không để ý bản thân bị cắn đứt lông cánh, chợt cắn về phía đầu Kim Đồng.

Kim Đồng tránh không kịp, mắt thấy là sẽ bị cắn trúng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo tinh quang trắng như tuyết đột nhiên từ hư không phía trên thức hải xuất hiện, như một đạo lôi quang màu trắng, rơi xuống đánh lên đầu Phệ Kim Tiên Thái Ất, làm cho nó ngã xuống.

Bị đạo tinh quang màu trắng kia lóe lên, thần hồn Kim Đồng cũng cảm thấy một trận đau đớn bén nhọn, cơ hồ mém không chịu được.

Nhưng dù sao nơi đây cũng chính là thức hải của nàng, lực lượng thần thức bản nguyên ở đây, nàng cắn răng cố nhịn đau, lập tức lướt về phía thần hồn Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh, cắn vào đầu lâu nó.

Bên ngoài cơ thể Phệ Kim Tiên, sắc mặt Hàn Lập hơi tái ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt điều tức.

Vừa rồi đúng là hắn cảm giác được Kim Đồng gặp nguy hiểm, lúc này mới vận dụng luyện thần thuật, cưỡng ép một tia thần niệm tinh tơ chui vào trong thức hải Kim Đồng, mới cứu được nàng một mạng.

. . .

Buổi trưa ngày thứ hai.

Một tiếng “Két” thanh thúy vang lên làm Hàn Lập giật mình tỉnh lại.

Hắn nhìn thoáng qua Ma Quang và Giải Đạo Nhân ngồi xếp bằng cách đó không xa, lại nhìn thể xác Phệ Kim Tiên Thái Ất, phát hiện tầng tinh quang bao phủ bên ngoài thân nó vậy mà đã vỡ vụn, sinh cơ khổng lồ ẩn chứa trong đó cũng bắt đầu trôi qua với một tốc độ cực nhanh.

Ngay sau đó, thân ảnh Kim Đồng từ vết thương trên thân Phệ Kim Tiên bay ra.

Hàn Lập thấy thế, mỉm cười, đang muốn mở miệng hỏi, liền nghe Kim Đồng mặt không đổi sắc mở miệng nói ra:

“Làm phiền đại thúc hộ pháp cho ta một chút.”

Lông mày Hàn Lập nhăn lại một chút không dễ phát hiện, im lặng gật đầu nhẹ.

Hắn cùng Giải Đạo Nhân và Ma Quang, cả ba người đều lùi ra hơn mười dặm bên ngoài, mỗi người chiếm cứ một phương vị, mỗi góc có tác dụng tương hỗ nhau, vây Kim Đồng và thân thể Phệ Kim Tiên vào trung tâm.

Kim Đồng từ xa nhìn ba người một chút, lúc này trên thân sáng lên kim quang, thân thể bay lơ lửng lên không trung, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hai cái tay nhỏ của nàng vung lên, mảng lớn kim sắc hào quang từ trên người nàng chen chúc ra, lượn lờ giữa không trung, cuồn cuộn lưu chuyển kịch liệt, tạo thành một dòng suối kim sắc, không hề đứt đoạn, trong chớp mắt biến lớn lên mấy trăm trượng.

Vô số phù văn màu vàng ở trong đó chớp động, tản mát ra từng đợt chấn động lực lượng pháp tắc mãnh liệt, ẩn chứa trong đó một loại khí tức xao động nào đó.

Thân thể tàn phế của kim sắc giáp trùng bị vòng xoáy cuốn lên, chậm rãi chui vào trong đó.

Kim Đồng đột nhiên mở hai mắt ra, kim quang trên thân đột nhiên nồng đậm lên, phun ra bốn phương tám hướng từng đạo quang diễm kim sắc như thực chất.

Sau một khắc, trong phương viên vạn dặm, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn hội tụ về dòng suối kim sắc, mặt đất phụ cận cũng đột nhiên vỡ ra, từng đạo linh lực mắt thường có thể thấy được từ đó phun ra ngoài, đó là linh khí trong linh mạch dưới mặt đất phụ cận, cùng hội tụ về dòng suối kim sắc.

Trong nháy mắt, trên không dòng suối kim sắc hiện ra mảng lớn ngũ sắc linh vân, che kín cả bầu trời, từng đạo ngũ sắc hồ quang điện cuồn cuộn bên trong linh vân, như ẩn như hiện.

Bên trong dòng suối kim sắc, thân thể Kim Đồng dần dần bị kim quang chung quanh bao phủ, thân ảnh dần dần mơ hồ, tựa hồ dung nhập vào trong kim quang, nhưng có thể cảm ứng rõ ràng khí tức trên người nàng đang liên tục không ngừng tăng lên.

Hàn Lập đứng đằng xa giữa không trung, lật tay lấy ra hai viên đan dược ăn vào, yên lặng nhìn hết thảy trước mắt.

Ma Quang đứng chắp tay, cũng im lặng, ánh mắt hơi chớp động, không biết suy nghĩ cái gì.

Giải Đạo Nhân thì dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ dạng không liên quan đến mình.

“Lão đại lại muốn tiến cấp a!” Tỳ Hưu không biết xuất hiện bên cạnh Hàn Lập khi nào, ngửa đầu lên nhìn cảnh tượng giữa không trung, trong mắt phản chiếu ra kim quang sáng rực, tràn đầy vẻ hâm mộ.

Dòng suối kim sắc xoay tròn càng lúc càng nhanh, thân ảnh to lớn của kim sắc giáp trùng chậm rãi bị hút vào trong đó.

Ầm ầm!

Dòng suối kim sắc bỗng nhiên phóng đại, ở trung tâm hiện ra một quang đoàn kim sắc bắt mắt vô cùng, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, chung quanh càng có vô số phù văn màu vàng to nhỏ chớp động, phát ra trận trận thanh âm Phạm âm.

Vào thời khắc này, trong trung tâm vòng xoáy, mặt ngoài quang đoàn kim sắc đột nhiên bất ổn, thỉnh thoảng bay lên một cái túi khí lớn, liên tục lắc lư không thôi.

Đồng thời một trận tiếng gầm từ bên trong truyền ra, đúng là thanh âm do Kim Đồng phát ra, phảng phất như đang xao động, lại có chút bộ dạng thống khổ.

Hàn Lập nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng.

Bên trong dòng suối kim sắc, kim ảnh chớp động, mơ hồ hiện ra một hư ảnh kim sắc giáp trùng cự đại, chính là đầu Phệ Kim Tiên mới bị giết chết, giống như đang du tẩu lao nhanh trong vòng xoáy, đi lại gào thét, hung thần ác sát, thỉnh thoảng nhìn quang đoàn kim sắc ở trung tâm vòng xoáy gào thét không thôi.

“Mặc dù Kim Đồng diệt nguyên thần Phệ Kim Tiên kia, nhưng bên trong thi thể nó vẫn lưu lại oán niệm hỗn tạp, có chút ít không thuộc về bản thân nó . . . Muốn triệt để hấp thu đầu Phệ Kim Tiên kia, trước mắt cần chiến thắng cơn oán niệm này mới được, không biết nàng có thể làm được hay không.” Lúc này Ma Quang đột nhiên mở miệng nói.

Gã vừa nói xong, một tiếng gào to lớn đột nhiên từ trong quang đoàn kim sắc truyền ra, tiếp theo một cột sáng kim sắc thô to từ bên trong phun ra, sau đó quang mang tản ra, hóa thành một hư ảnh kim sắc giáp trùng to lớn, đúng là Kim Đồng.

Một tiếng sét đùng đoàng vang lên, hư ảnh Kim Đồng đại phóng kim quang, khí thế hùng hổ lao nhanh về hướng đầu kim sắc giáp trùng kia.

Hư ảnh kim sắc giáp trùng kia cũng không cam chịu yếu thế, thả người nghênh đón Kim Đồng.

Cả hai bỗng nhiên lại chém giết nhau, kim quang xen lẫn cuồn cuộn kịch liệt, bộc phát ra từng đợt nổ vang.

Kim Đồng biến thành hư ảnh giáp trùng có hình thể nhỏ hơn, giờ phút này rơi vào hạ phong, không ngừng bị bức lui.

“Hỏng bét, lão đại tựa hồ rơi xuống hạ phong, chủ nhân. . .” Tỳ Hưu thấy cảnh này, lo lắng nói.

“Trận chiến này, chúng ta không giúp được.” Hàn Lập lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh.

Hắn vừa dứt lời, một tiếng vang thật lớn từ phía trước truyền đến, trên thân hư ảnh giáp trùng Phệ Kim Tiên đại phóng kim quang, đụng Kim Đồng một cái văng ra xa.

Trong miệng hư ảnh giáp trùng lớn phát ra một tiếng gào thét hưng phấn, thân hình to lớn bay nhào tới đuổi theo không bỏ, hai chân trước to lớn hung hăng chém xuống, lực đạo trầm trọng hết sức mạnh mẽ, xem ra muốn chém Kim Đồng thành ba đoạn.

Vào thời khắc này, thân hình Kim Đồng lảo đảo lui lại chợt ổn định, đồng thời thân thể chợt uốn éo, hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng xuyên qua chân trước giáp trùng to lớn, lóe lên xuất hiện sau lưng nó.

Kim sắc giáp trùng lớn khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị xiết chặt, bị Kim Đồng từ phía sau gắt gao ôm lấy, không thể động đậy.

Hai chân trước Kim Đồng vung lên, giao nhau chém về phía đầu kim sắc giáp trùng lớn.

“Keng” một tiếng!

Kim sắc giáp trùng mặc dù không cách nào quay người nghênh địch, nhưng trong tình thế cấp bách giơ hai chân trước dựng thẳng lên hai bên đầu, đỡ được một kích của Kim Đồng.

Bốn cái chân trước giao nhau, ngay chỗ va chạm tia lửa bắn tung toé, vang rền tiếng chi chi.

Trong mắt Kim Đồng lộ ra vẻ điên cuồng, chợt ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng xuyên thủng mây xanh, trước người bỗng nhiên đại phóng kim quang, hai cái chân trước càng hiện ra kim quang vô cùng chói mắt.

“Loảng xoảng ”

Chân trước Kim Đồng chặt đứt chân trước kim sắc giáp trùng, sau đó xẹt qua đầu nó.

Cái đầu của kim sắc giáp trùng bỗng nhiên bay lên trời, sau đó thân thể khổng lồ chớp động kịch liệt hai lần, vỡ ra ầm ầm, hóa thành mảng lớn kim quang phiêu tán.

Giờ phút này hư ảnh do Kim Đồng biến thành chợt há lớn miệng, hít vào một hơi.

Kim quang do kim sắc giáp trùng biến thành bỗng nhiên bay vụt về, hóa thành một dòng suối kim sắc, chui vào trong miệng hư ảnh do Kim Đồng biến thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN