Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên - Sơ Lâm Nguyên Hoang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên


Sơ Lâm Nguyên Hoang



“Vị đại nhân vừa nãy là ai? Thật là uy phong!” Gã hầu trẻ tuổi vừa cao vừa gầy nhìn về phía đỉnh ngọn núi sắc vàng khổng lồ kia, hưng phấn hỏi.

“Tôn huynh ngươi vừa mới được điều đến Lăng Hư Cung, vì vậy không biết cũng phải. Vị đại nhân kia chính là Từ Vân Bình, Từ đại nhân, đệ tử thứ năm của Lăng Hư Tiên Tôn đại nhân.” Gã hầu mặt vuông lớn tuổi hơn đứng bên cạnh đáp lại.

“Tu vi Từ đại nhân càng ngày càng lợi hại hơn rồi.” Một gã hầu mày rậm mắt to khẽ nói.

“Lúc trước ta có nghe Từ đại nhân vẫn luôn bế quan khổ tu, muốn đột phá bình cảnh Thái Ất trung kỳ. Giờ ngài xuất quan, hẳn là đã thuận lợi đột phá, có điều cảnh giới dường như chưa củng cố hoàn toàn, không thì không để linh áp thoát ra ngoài thế này đâu.” Gã hầu mặt vuông lại nói.

“Nghe nói Từ đại nhân chỉ vừa bái làm môn hạ của Lăng Hư Tiên Tôn đại nhân mấy chục vạn năm, vậy mà đã tu luyện đến cảnh giới Thái Ất trung kỳ, nếu chúng ta có được một phần trăm tư chất của ngài, cũng sẽ không bị vây ở cảnh giới này nhiều năm như vậy.” Gã hầu mày rậm thở dài nói.

“Từ đại nhân chính là tu sĩ hạ giới phi thăng lên, tiềm lực bậc này không phải ai cũng mơ tới, trong mấy đại đệ tử của Lăng Hư Tiên Tôn đại nhân cũng là bậc nhất, há để mấy người chúng ta so sánh sao.” Gã hầu mặt vuông tự giễu một tiếng.

Mấy người ba hoa khoác lác vài câu, lại tiếp tục công việc.

Vệt cầu vồng bạch sắc hạ xuống tiền điện trên đỉnh núi khổng lồ, độn quang thu lại, hóa thành một thanh niên khoác kim bào.

Ngũ quan người này khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt dừng ở nơi nào cũng hiện ra khí thế sắc bén.

Hai bên đại điện là hàng kim giáp vệ sĩ đứng im, cầm đao, trượng, kiếm, da dẻ ánh lên vầng sáng kim khí.

“Sư tôn có ở bên trong không?” Thanh niên áo bào hỏi một kim giáp vệ sĩ.

“Tiên Tôn đại nhân đang ở trong đó.” Kim giáp vệ sĩ trả lời.

Thanh niên gật đầu nhẹ, cất bước đi vào đại môn, rẽ qua mấy hành lang, đi vào trong thiên điện.

Trong đại điện trống trơn, chỉ có một cái đài cao màu bạc, phía trên đặt một cái ghế ngồi màu vàng.

Một gã nam tử trung niên mặc áo bào tím khoanh chân ngồi trên đấy, người này có màu da ngăm đen, mặt vuông mũi rộng, tạo cảm giác uy nghiêm vô cùng.

Giờ phút này hai mắt nam tử nhắm nghiền, toàn thân tản mát ra tầng tầng hào quang sắc tím, phạm vi mấy trượng quanh người đều được làn sương mù tím nhàn nhạt bao lấy.

Một lực lượng quỷ dị bao trùm khắp đại điện, làn sương tím nhẹ nhàng lay động theo hơi thở của người này, không gian trong đại điện cũng chấn động ầm ầm không ngừng, hết thảy mọi thứ trong đại điện đều bị khống chế.

Thanh niên kim bào nhìn tình huống của vị nam tử trung niên kia, trên mặt lộ ra nét chần chừ, lát sau cắn răng nói khẽ: “Đệ tử Từ Vân Bình, bái kiến sư tôn đại nhân.”

Con mắt nam tử trung niên nhẹ run một cái, mở ra, hai đạo lôi điện như tinh mang từ đó bắn ra, nhìn về phía thanh niên kim bào.

Sắc mặt thanh niên kim bào thoắt cái trắng bệch, thân thể không tự chủ được run rẩy.

“Là Vân Bình à, có chuyện gì thế?” Tinh quang trong mắt trung niên nam tử nhanh chóng tiêu tán, khí tức trên thân cũng thu lại, hỏi.

“Khởi bẩm sư tôn, đệ tử nhận được tin tức Bắc Hàn Tiên Cung truyền tới, Cung chủ Tiêu Tấn Hàn dẫn đầu môn hạ thăm dò Minh Hàn Tiên Phủ, kết quả tổn thất vô cùng nghiêm trọng, gần như toàn quân bị diệt. Tiêu Tấn Hàn cùng mấy tên Kim Tiên trưởng lão đều vẫn lạc trong đó.” Trong lòng kim bào thanh niên buông lỏng, nhanh chóng bẩm báo.

“Ồ, lại có chuyện này à, ta nhớ Tiêu Tấn Hàn là Kim Tiên đỉnh phong cơ mà, có tra được hắn vẫn lạc thế nào không?” Thần sắc trung niên nam tử không chút biến đổi chậm rãi hỏi.

“Sau khi đệ tử nhận được tin tức liền tra xét khắp nơi, nhưng người Tiên Cung từ trong Minh Hàn Tiên Cung còn sống đi ra ngoài lại quá ít, hơn nữa cũng không rõ tình huống cụ thể. Tuy vậy trước nay Tiêu Tấn Hàn vẫn luôn có ý đồ thống nhất Bắc Hàn Tiên Vực, xung đột gay gắt với mấy thế lực lớn khác của Bắc Hàn Tiên Vực, việc hắn vẫn lạc hẳn là có liên quan với mấy thế lực lớn kia.” Kim bào thanh niên ngừng một chút, lại nói thêm.

“Chuyện của Tiêu Tấn Hàn lúc trước ta cũng có nghe qua, làm việc vội vàng hấp tấp, có điều mấy tông môn kia cũng ăn gan hùm mật gấu cả ư, ngay cả chủ nhân Tiên Cung được Thiên Đình phái xuống cũng dám ra tay. Phân phó xuống dưới, lập tức phái người tiến vào Bắc Hàn Tiên Vực, triệt để điều tra việc này, nếu đúng như vậy, tru sát toàn bộ kẻ nhúng tay vào. Uy nghiêm Thiên Đình tuyệt không để cho kẻ nào mạo phạm!” Nam tử trung niên nghe xong, trong mắt xẹt qua lãnh ý, trầm giọng nói.

“Vâng! Đệ tử đã phái người đi trước đến Bắc Hàn Tiên Vực điều tra việc này, chắc chắn sẽ có kết quả nhanh thôi ạ.” Kim bào thanh niên chắp tay nói.

“Ừ, cần phải điều tra manh mối chuyện này.” Trung niên nam tử trầm giọng nói.

“Đệ tử biết rõ. Bất quá sư tôn, con còn một tin tức muốn bẩm báo với người.” Kim bào thanh niên đáp ứng, lại nói thêm.

“Còn có chuyện gì?” Trung niên nam tử hỏi.

“Lần này Minh Hàn Tiên Cung mở ra, nghe nói tiên ngục Công Thâu tiên sứ lần theo dấu vết của một tên tặc tử Luân Hồi Điện, cũng tiến nhập vào trong, kết quả Công Thâu tiên sứ có lẽ đã vẫn lạc ở trong rồi.” Kim bào thanh niên chần chờ một chút, đáp.

Công Thâu? Chẳng lẽ là Công Thâu Cửu của Công Thâu thế gia?” Trung niên nam tử nghe xong, chân mày khẽ giật giật.

“Đúng là người này.” Kim bào thanh niên nói.

“Tuy rằng thực lực Công Thâu Cửu trong đám tiên sứ tuần tra cũng không xuất sắc lắm, nhưng dù sao cũng là một gã Thái Ất ngọc tiên, chỗ Bắc Hàn Tiên Vực ấy không thể có người giết nổi hắn. Là người Luân Hồi Điện làm?” Trung niên nam tử đứng lên hỏi.

“Việc này vẫn chưa rõ, nếu Luân Hồi Điện phái người ở Thái Ất cảnh tiến vào Bắc Hàn Tiên Vực, chúng ta không thể không biết, người có muốn đệ tử phái người điều tra chuyện này?” Kim bào thanh niên lắc đầu nói.

“Không cần, Tiên Ngục hành sự vẫn luôn độc đoán chuyên quyền, người của chúng chết rồi, tự chúng sẽ đi điều tra, không cần chúng ta nhúng tay vào.” Trung niên nam tử khoát tay áo, nói ra.

“Vâng.” Kim bào thanh niên đáp.

“Việc này ngươi xử lý rất tốt. Bắc Hàn Tiên Vực dưới quyền cai quản của ta, tuyệt không dung thứ, người đi sắp xếp, mau chóng để ý chọn lựa Cung chủ mới cho Bắc Hàn Tiên Vực.” Trung niên nam tử trầm ngâm một chút liền phân phó.

“Vâng.” Kim bào thanh niên lần nữa đáp lại, bước nhanh ra ngoài.

“Bắc Hàn Tiên Vực. . . Bắc Hàn Tiên Vực. . .” Trung niên nam tử đi đi lại lại trong đại điện, lẩm bẩm trong miệng.

Sau một lát, gã chợt đứng lại, hào quang màu tím trên thân lóe lên, bóng hình trong đại điện biến mất không thấy gì nữa.

Phía tây nam cách xa đại dương của Thượng A Đại Lục là một Đại lục to lớn hơn nữa, tên là Lâm Hoang Đại Lục.

Ở phía đông đại lục này là dãy đồi núi nhấp nhô trùng điệp, chính giữa rừng rậm xum xuê dày đặc, chướng khí hoành hành, ít có thành quách.

Đi mười mấy vạn dặm từ bờ Đông Hải hướng vào trong là sườn đồi cao chót vót hơn ngàn trượng, kéo dài mấy trăm vạn dặm, vắt ngang về hướng nam bắc ở phía đông Đại Lục.

Rõ ràng là một khối Đại Lục hoàn hảo, lại như bị trời xanh hạ một đao vạch làm hai đoạn, bên kia sườn đồi, phía trên là ốc đảo mênh mông xanh biêng biếc, ở dưới lại là bãi cát vàng cuồn cuộn vạn dặm.

Ở trên sườn đồi cách biệt lưỡng giới ấy là vạn lý trường thành sừng sững như hắc long nằm đấy, cứ cách vạn dặm lại có một cửa ải trấn giữ, bên trong dày đặc cấm chế, còn xây dựng rất nhiều trận đài phóng hoả.

Cho dù cửa ải hiểm yếu không ngớt, lại có vô số trận đài phóng hoả, nhưng chỉ có vẻn vẹn một tòa thành: Nguyên Hoang Thành.

Gần chập tối, mặt trời màu vỏ quýt phía chân trời đã rớt xuống đầu tường thành, mang theo tia sáng ấm áp theo đường chân trời kéo dài tới, chiếu rọi hắc quang trên tường thành, khiến mỏm núi đá đen lạnh nổi lên một tầng hào quang nhu hòa.

Phía Tây tường thành, vạn dặm biển cát phía dưới sườn đồi ngàn trượng, dưới ánh hoàng hôn hiện lên quang mang kim sắc ảm đạm, ngoại trừ gió nhẹ lướt qua mang theo hạt bụi li ti, không nhìn ra bất kì động tĩnh nào khác.

Tương phản với nó, bên kia tường thành, lại là tòa thành trì diện tích gần nghìn dặm lẳng lặng đứng yên, ở trong ngõ ngách dọc ngang, phủ uyển san sát, dẫu bầu trời chưa tối hẳn, đèn đuốc đã chiếu sáng khắp vùng.

Bởi vì diện tích thành trì thật sự quá lớn, trong thành ngoại trừ phần nội thành được quy hoạch trật tự hơn, ngoại thành tựa hồ chỉ xuôi theo tuyến đường chính nguyên bản trong thành mà thôi, tùy ý kiến tạo khuyếch trương về phía đông như cái quạt xòe, không có kết cấu gì.

Lúc này, ở trong cổ đạo lát gạch xanh đi thông ra ngoài thành, có hai người một cao một thấp, chậm rãi đi về phía trước, đồng hành tản bộ.

Một tiểu cô nương nho nhỏ mặc áo ngắn nền đỏ viền vàng vui vẻ, tầm khoảng 8-9 tuổi, vô cùng khả ái, trên tay cầm ba cây hồ lô đường, láu lỉnh theo sát bên cạnh nam tử cao lớn kia.

Nam tử cao lớn đang mặc trường bào màu xanh, khí tức trên người nội liễm, hai mắt sáng ngời có thần.

Nam tử này chính là Hàn Lập.

Mà bé gái mặc áo đỏ cứ đi một bước là bím tóc nhỏ trên đầu lại lắc lư tới ba lượt, ngoài Kim Đồng thì còn ai.

Lúc trước Giao Tam đưa cho hắn lộ tuyến tới trạm thứ nhất kia, giống hệt vị trí Hô Ngôn đạo nhân nhắc tới, chính là Nguyên Hoang Thành, sau khi Hàn Lập tính toán đến nơi này, lại thăm dò thêm chút ít tin tức, rồi quyết định hành trình ở Man Hoang Giới vực nên an bài thế nào.

“Đại thúc, mình ngươi áp chế cảnh giới không được à, cần gì phải bảo ta áp chế cảnh giới nữa vậy?” Kim Đồng vừa thưởng thức đường hồ lô trong miệng, vừa có chút không hiểu hỏi.

“Ngươi là Kim Tiên cảnh Hậu Kỳ, khí tức dồi dào, đi trong đám người hiển lộ rõ ràng, dễ làm người khác chú ý.” Ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía biên giới thành trì ở phía xa, đáp.

“Đó không phải gặp dịp để ăn à? Tốt nhất là đưa tới đây mấy tên Kim Tiên to gan khiêu khích, bổn tiên nữ vừa vặn thu thập hết thảy bọn chúng, thế là lại tích lũy được một đống lớn pháp bảo làm đồ ăn vặt rồi, mới nãy ta thấy ăn không đủ no.” Kim Đồng nghe xong, vui vẻ nói.

“Việc cấp bách chúng ta cần làm bây giờ là rời khỏi Bắc Hàn Tiên Vực, ngươi đừng sinh chuyện nữa. Bằng không ngươi biến thành giới chỉ trên tay ta, đừng biến thành hình người nữa.” Hàn Lập dừng bước lại, thần sắc nghiêm túc dặn dò.

“Không chịu! Biết rồi, biết rồi, ta chỉ nói giỡn một chút thôi…” Kim Đồng gật gù đắc ý nói nhỏ.

Trong khi nói chuyện, hai người cũng đã đi dọc theo cổ đạo gạch xanh kia, ra bên ngoài Nguyên Hoang Thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN