Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Giới Thiên
Tam Đại Công Pháp
Hàn Lập đem ngọc giản ghi lại “Thủy Diễn Tứ Thời Quyết” dán lên trán, hai mắt nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, giống như lão tăng nhập định.
Lúc đầu, lông mày hắn nhíu lại, dường như gặp phải chỗ khó hiểu, nhưng rất nhanh lại giãn ra như đã tìm được câu trả lời. Nhưng lát sau tình cảnh tương tự lại xuất hiện, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thời gian trôi qua, hai hàng lông mày Hàn Lập bây giờ nhíu chặt, mãi không thấy giãn ra, hắn đang gặp phải một nan đề chưa thể thông suốt được, hai bên thái dương mồ hôi lấm tấm.
Lần nghiên cứu công pháp nàuy tiêu tốn của hắn ba ngày ba đêm liên tục.
Hàn Lập mở mắt, sau lưng mồ hôi ướt đẫm, trong con ngươi tơ máu giăng đầy, tuy thời gian không dài nhưng khiên hắn tiêu hao tâm trí cực lớn.
“Sao có thể như vậy được…” Hắn bỏ ngọc giản màu xanh lam xuống, lẩm bẩm nói.
Bộ công pháp “Thủy Diễn Tứ Thời Quyết” này gồm có bảy tầng.
Thời điểm ban đầu khi mới tu luyện cần cô đọng một kiện pháp bảo tương tự Chân Ngôn Bảo Luân, nó được gọi là “Quang Âm Tịnh Bình”, có thể thông qua việc hấp thu tinh hoa thiên địa nhật quyệt để ngưng tụ ra Quang Âm Thủy Tích.
Khi tu luyện đến tầng thứ tư thì có khả năng tinh luyện Quang Âm Thủy Tích thành Quang Âm Chi Tơ có chứa lực lượng Thời Gian Pháp Tắc.
Thật sự Hàn Lập cũng không lạ gì loại Quang Âm Chi Tơ này, sớm đã thấy qua từ khi còn ở Linh Giới. Đó là lúc đối đầu với Tu La Thù, Quang Âm Chi Tơ được vinh danh là Cửu Thiên Kỳ Trân, chỉ có thể sản sinh ra từ trong Quang Âm Chi Hà, có tác dụng kéo dài thọ nguyên của phàm nhân hoặc tu sỹ, cũng có tác dụng trì hoãn thiên kiếp của các tu sỹ cấp cao.
Từ những gì công pháp miêu tả lại thì Quang Âm Chi Tơ được tinh luyện ra bằng công pháp “Thủy Diễn Tứ Thời Quyết” ẩn chứa Thời Gian Chi Lực càng tinh thuần, công hiệu mạnh hơn rõ ràng, nó thậm chí có thể giúp tu sỹ Chân Tiên Cảnh trì hoãn thời gian gặp phải tam suy.
Nhưng để luyện chế được Quang Âm Tịnh Bình cũng giống như Chân Ngôn Bảo Luân, cần vật có ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc và rất nhiều kỳ trân dị bảo khác. Việc này đã làm khó không biết bao nhiêu tu sỹ muốn tu luyện công pháp này, cũng chính là lí do khiến tu sỹ Thương Lưu Cung gần như không mấy ai tu luyện.
Công pháp này khác với Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, tu luyện không tập trung vào việc cô đọng tiên khiếu nâng cao tu vi mà chủ yếu gia tăng tốc độ ngưng tụ Quang Âm Thủy Tích.
Nghe nói lúc lượng Quang Âm Thủy Tích tích lũy thành sông sẽ thi triển được những thần thông không thể tưởng tượng nổi. Nhưng tốc độ ngưng tụ cũng quá chậm chạp, khi mới tu luyện thì cô đọng một giọt Quang Âm Thủy Tích mất cả trăm năm, muốn nước chảy thành sông cũng không biết cần hao phí bao nhiêu thời gian nữa. Cho dù là tu sỹ Kim Tiên Cảnh cũng không có khả năng làm được.
So sánh với Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, Hàn Lập thấy công dụng và uy lực Thủy Diễn Tứ Thời Quyết kém hơn một chút, nhưng bản thân cũng có chỗ độc đáo.
Hiện tại hắn mới chỉ xem qua mấy lượt, cũng chưa bắt tay vào tu luyện như Chân Ngôn Hóa Luân Kinh nên trình độ lí giải đương nhiên có hạn.
Hàn Lập hít sâu một hơi, tạm đè nén những nghi vấn trong lòng, mở Huyễn Thần Bảo Điển ra xem.
Mật thất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh giở sách vang lên mà thôi.
Chẳng mấy chốc, đã qua hơn một ngày.
Hàn Lập chậm rãi khép lại quyển thư tịch màu vàng kia, vuốt vuốt mi tâm có chút nhức mỏi, miệng nhếch lên cười khẽ.
Huyễn Thần Bảo Điển nếu so với hai bộ công pháp thời gian kia càng thêm độc đáo, mặc dù có danh xưng là Thời Gian công pháp nhưng trên thực tế nó giống với một bản luyện khí bảo điển hơn.
Sở dĩ Hàn Lập cảm thấy như vậy bởi vì nếu tu luyện công pháp này đến một trình độ nhất định liền có thể thông qua phân giải đồ vật ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc tinh luyện ra Huyễn Thần Sa.
Mà lấy nguyên liệu chính là Huyễn Thần Sa này rồi thông qua phương thức đặc thù luyện chế liền có thể tạo nên một không gian cỡ nhỏ độc lập, được gọi là Huyễn Thần Sa Cảnh. Ví dụ như một cái Huyễn Thần Sa Hộp hay Huyễn Thần Sa Bình chẳng hạn.
Mà trong không gian của hộp hay bình này, tốc độ thời gian luân chuyển sẽ có sự thay đổi khác biệt.
“Nếu Huyễn Thần Sa đủ nhiều, phải chăng…” Trong lòng Hàn Lập bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ, lông mày cũng nhảy lên một cái.
Sau một lát, thần sắc của hắn rất nhanh khôi phục như thường, tự giễu cười nói:”Không nói đến việc thật sự có làm được hay không, nhưng nhiều Huyễn Thần Sa như vậy, tìm đâu ra? Đồ vật ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc….Đâu dễ có như vậy?”
Nói xong hắn nhìn về hai chiếc ngọc giản và quyển cổ tịch, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Ba bộ công pháp này đều tu luyện Thời Gian Pháp Tắc nhưng có khá nhiều chỗ khác biệt, ngoài trừ Chân Ngôn Hóa Luân Kinh có thể sử dụng làm công pháp chủ tu ra còn hai bộ kia đều thiên về bảo vật có chứa Thời Gian Pháp Tắc hơn.
Ngoài ra Hàn Lập có cảm giác giữa ba loại công pháp này có một mối liên hệ vi diệu nào đó.
Đương nhiên đều có liên quan đến Thời Gian Pháp Tắc nên có mối liên hệ cũng không phải là chuyện gì lạ, nhưng Hàn Lập càng nghiên cứu càng phát hiện sự việc không chỉ đơn giản như vậy, chẳng qua hắn muốn tìm ra manh mối thì lại không thu hoạch được chút gì.
…
Thời gian trôi nhanh, đã qua hơn mười ngày.
Trong mật thất, Hàn Lập đứng thẳng người, trên tay cầm một bản cổ thư và một viên ngọc giản, trên mặt lộ nụ cười khổ.
Mấy ngày hôm nay khổ sở suy nghĩ, cuối cùng vẫn không tiến triển được gì.
“Thôi, cứ mãi nghĩ về mấy việc nhỏ này chỉ sợ sẽ hình thành khúc mắc trong lòng, ảnh hưởng đến việc tu hành.” Hắn thở dài một tiếng rồi lật tay thu cả hai vào.
Thời Gian Pháp Tắc đã là một trong Tam Đại Pháp Tắc Chí Tôn của Tiên Giới, công pháp liên hệ không đơn giản như các loại công pháp bình thường, mà đã không rõ ràng thì hắn cũng không có ý định tùy tiện tu luyện hai loại công pháp mới này.
Hơn nữa tình cảnh hiện tại cũng không yên ổn, không có nhiều thời gian như vậy.
Nghĩ thấu đáo hết mọi việc, hắn lại khoanh chân ngồi xuống, phất tay lấy ra một viên đan dược trong suốt như ngọc uống vào.
Đây là Tuyết Phách Đan, đan dược cấp bậc Kim Tiên lấy được từ tay Tiêu Tấn Hàn, có công hiệu cố bản bồi nguyên, nâng cao tu vi, thích hợp với cảnh giới bây giờ của hắn.
Một lát sau, thần sắc Hàn Lập bình tĩnh trợ lại, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Hắn lấy ngọc giản tuyết trắng có khắc đường vân màu vàng dán vào mi tâm.
Đây chính là miếng ngọc giản ghi lại tầng năm công pháp “Chân Ngôn Hóa Luân Kinh”
Lập tức tầng tầng gợn sóng màu vàng trên ngọc giản hiện ra tạo thành một vùng quang mang nhu hòa bao phủ Hàn Lập vào trong.
So với tầng bốn lúc trước tối nghĩa khó hiểu, tầng năm có vẻ dễ dàng hơn, Hàn Lập ghi nhớ tất cả khẩu quyết rồi thu ngọc giản vào.
Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, sau lưng kim quang lóe lên, Chân Ngôn Bảo Luân chậm rãi hiện ra, lơ lửng trên không trung.
Bởi vì có trận pháp cấm chế ngăn cách nên ba động do Chân Ngôn Bảo Luân tạo ra không thể tỏa ra ngoài, nhưng Kim Đồng và Tiểu Bạch do có liên hệ đặc biệt với Hàn Lập nên cũng nhận ra một chút, hai đứa đều nhìn vào trong.
Trên Chân Ngôn Bảo Luân, từng đoàn từng đoàn đạo văn sáng chói, như những mặt trời màu vàng chiếu sáng rạng rỡ.
Nhập định tu hành, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã hết ba tháng.
Trong thời gian này Ám Tinh hạp cốc ngày càng náo nhiệt, ngoài những bộ lạc lớn nhất còn có thêm phân nửa các bộ lạc vừa và nhỏ di chuyển đến U Thần Tộc.
Trên dưới U Thần Tộc vô cùng bận rộn, Nặc Y Phàm ban đầu mỗi tháng tới hai lần, về sau biết Hàn Lập bế quan tu luyện cũng không tới làm phiền nữa, dường như mọi người đều quên đi nơi này còn có một gã Nhân Tộc.
Một ngày nọ, trong động phủ trên vách núi, Kim Đồng và Tỳ Hưu mở to mắt hiếu kỳ nhìn vào màn sáng cấm chế trước mật thất.
Nửa canh giờ trước, Hàn Lập ăn vào một quả trái cây bên ngoài có những chấm nhỏ màu vàng dày đặc, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng càng sáng lên rõ ràng.
Tại vị trí bắp đùi hắn, một vòng xoáy màu vàng nhỏ đột nhiên xuất hiện, xung quanh kim quang dày đặc tầng tầng lớp lớp ngưng tụ lại chui vào trong vòng xoáy, đây chính là tiên khiếu thứ sáu mươi mốt mà hắn đả thông.
Tiêu khiếu xuất hiện, trên Chân Ngôn bảo Luân cũng thêm hai đoàn Thời Gian Đạo Văn.
Một lát sau ba động xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, Hàn Lập chậm rãi mở mắt, nhưng cũng không quá vui sướng phấn khích, thậm chí còn hơi u sầu.
“Ăn vào một quả có chứa Thời Gian Pháp Tắc mới miễn cưỡng mở thêm một Tiên Khiếu, nếu muốn tu luyện tới cảnh giới Thái Ất, không biết còn phải hao phí bao nhiêu tài nguyên nữa.” Hắn nhịn không được cười khổ nói.
Nhưng hắn mới dứt lời bình nhỏ trước ngực chợt phát ánh sáng xanh rồi tự động bay lên.
Hàn Lập nhíu mày, vội nhìn sang Chân Ngôn Bảo Luân lập tức ngạc nhiên phát hiện trên đó có mười một sợi tơ màu vàng quấn quanh, chính là Thời Gian Chi Tơ.
Quả trái cây này hắn lấy được từ Công Thâu Cửu, đến nay vẫn chưa rõ là loại nào, vậy mà không ngờ giúp hắn ngưng tụ thêm một sợi Thời Gian Chi Tơ, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng nhìn hành động này của Chưởng Thiên Bình, dường như hắn lại sắp xuyên không.
Quả nhiên một trận âm thanh “Ầm ầm” vang lên, bình nhỏ đã biến lớn như cối xay, từ trong tuôn ra một đạo lục quang to lớn đánh vào cấm chế mật thất, xé rách hư không ngưng tụ thành tinh bích kỳ dị kia.
Kim Đồng với Tiểu Bạch bị tinh bích và cấm chế ngăn trở, không thể nhìn rõ tình cảnh bên trong, đành miễn cưỡng lui về ngồi bên cạnh bàn đá.
Hàn Lập nhìn vòng xoáy màu lục dần dần hình thành trong tinh bích, hai mắt chậm rãi khép lại.
Ngay sau đó một cỗ hấp lực kỳ lạ mà mạnh mẽ đột nhiên sinh ra, bao phủ thân thể hắn, thần hồn hắn như ngựa hoang đứt cương ly thể lóe lên rồi tiến vào trong vòng xoáy tinh bích.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!