Phản Diện Siêu Cấp - Chương 5: Địch nhân cả đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Phản Diện Siêu Cấp


Chương 5: Địch nhân cả đời


“Ngươi, ngươi làm gì vậy! Đừng, đừng tới đây!”

“Sao, làm sao có thể!”

Mấy thiếu niên hoảng sợ kêu lên, mà Trần Khuynh Địch thì xoa nắm đấm, cười tà đi về phía bọn hắn.

“Yên tâm, bản thiếu gia luôn công bằng công chính, đối xử như nhau.”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”

Không đợi các thiếu niên nói thêm cái gì, Trần Khuynh Địch liền trực tiếp kéo cổ bọn hắn, ném từng người vào trong hồ nước.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, hắn mới phủi tay đi về phía cô bé, nhẹ nhàng dắt tay nhỏ của nàng, nói: “Được rồi cô bé, ca ca đã giúp em giải quyết hết phiền toái.”

“Cảm ơn ca ca!” Cô bé dùng ánh mắt sáng nhìn hắn, cảm giác được sùng bái khiến cho Trần Khuynh Địch lập tức cảm thấy thoải mái.

“Ca ca, tu vi của anh thật cao a, giống như cha. Chẳng lẽ anh cũng có tu vi cảnh giới Hậu Thiên Đăng Phong Tạo Cực?”

“Ha ha, ca ca mạnh hơn cảnh giới Hậu Thiên gì đó nhiều!”

“Ô oa!”

“Đúng rồi cô bé, nhà em ở đâu? Nhìn em như vậy, hẳn cũng là thiên kim của thế gia, ca ca sẽ đưa em về.”

“Ừm!”

“Đúng rồi, em vẫn chưa trả lời vấn đề vừa nãy của anh. Vì sao em lại bị người ta bắt nạt a?”

Cô bé cay đắng lắc lắc đầu, nói: “Lúc đầu em định đi mua một chút linh dược để tu luyện, nhưng nửa đường bị bọn hắn cản lại. Bọn hắn muốn cướp tiền của em, dùng tiền của em để tu luyện, em không cho bọn hắn, bọn hắn bèn đánh em.”

“Hừ! Cướp tiền của một cô bé, thật đúng là không biết xấu hổ.” Trần Khuynh Địch đầy căm phẫn nói.

Đột nhiên, nhìn cô bé bên cạnh, Trần Khuynh Địch hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, cô bé, em có biết ở trong Lạc Viêm Thành này có Dương gia nào hay không?”

“Dương gia? Biết a! Em chính là đệ tử Dương gia!”

“Ha ha ha, trùng hợp như vậy sao.” Trần Khuynh Địch vừa cười vừa nói, không ngờ đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, có được chẳng phí chút công phu, vốn còn muốn hỏi thăm người đi đường xem Dương gia ở đâu, thế này thì không cần phải tìm. Quả nhiên làm việc tốt sẽ được báo đáp mà, hệ thống gì đó còn muốn biến mình thành trùm phản diện, sao có thể để cho nó toại nguyện!

Đi qua mấy con phố, Trần Khuynh Địch đã dắt cô bé đi tới trước cửa đại viện. Hai con sư tử đá đứng vững vàng ở hai bên cửa, nhìn qua rất uy vũ bất phàm, rất có hương vị của thế gia đại tộc. Đương nhiên thì ở trong mắt Trần Khuynh Địch xuất thân từ Thuần Dương Cung, toà phủ đệ này chỉ có thể nói là bình thường.

“Được rồi đại ca ca, đã đến nhà em.”

“Ừ, vậy em vào trước đi.”

“Ừm…ca ca!” Đột nhiên, cô bé lớn tiếng gọi.

“Làm sao vậy?”

“Kỳ thực, bởi vì tu vi của em không thể đạt đến tiêu chuẩn trong trận khảo thí gia tộc hôm nay, cho nên em rất thương tâm…nhưng may mà có ca ca, bây giờ em đã hơi tỉnh lại!”

“Cố lên a, không nên tùy tiện từ bỏ!”

“Em hiểu được! Trời không tuyệt đường người, em sẽ cố gắng! Cảm ơn ca ca!”

“Ừ?” Trần Khuynh Địch đột nhiên nhíu mày, không biết vì sao hắn lại chợt cảm thấy không đúng.

Mắt thấy cô bé đã dùng một bước nhảy vào đại viện Dương gia, nàng đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, vội vàng quay người, la lớn với Trần Khuynh Địch: “Đúng rồi ca ca! Em quên nói tên của mình cho anh!”

“Hả?” Đúng đúng, mình còn không biết danh tự của cô bé đây.

“Em tên là Dương Xuân! Ngày mai em sẽ còn đi đến hồ nước! Tạm biệt ca ca!”

“…”

Vừa dứt lời, cô bé liền chui thẳng vào đại viện Dương gia, chỉ để lại Trần Khuynh Địch đứng một mình tại chỗ, bên tai còn quanh quẩn âm thanh của cô bé.

Em tên là Dương Xuân, Dương Xuân, Dương Xuân, Xuân…

“???” Trần Khuynh Địch ngay lập tức lẻn vào ý thức, xem lại thông báo của hệ thống một lần, xác nhận danh tự của vị nhân vật chính, địch nhân cả đời của mình —— Dương Xuân.

“Đây là trùng hợp phải không?” Trong nháy mắt, sắc mặt của Trần Khuynh Địch liền biến thành trắng bệch.

Mục tiêu ban đầu của hắn là kiên quyết không gặp gỡ vị nhân vật chính kia, cho dù là có hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, kỳ thực thì hắn cũng định hoàn thành nhiệm vụ trong bóng tối, ví dụ như trộm bảo vật gia truyền ra…

Nhưng gặp quỷ rồi, cô bé vừa mới trò chuyện hơn nửa ngày với hắn, thế mà lại là nhân vật chính mà hệ thống nhận định, chính là địch nhân cả đời của hắn trong tương lai, là tên gia hỏa sẽ xử lý hắn vào mười năm sau?!

“Đúng là quá hố người!”

“Bảo sao ta thấy cô bé kia thuận mắt! Thì ra là do hệ thống tác quái a!”

“Con m* nó!”

“Bây giờ mình ù ù cạc cạc quen biết nhân vật chính, hơn nữa sau đó hệ thống còn muốn mình cướp đoạt bảo vật gia truyền của Dương gia, còn đề nghị mình diệt Dương gia. Căn cứ theo tình tiết của kịch bản, khẳng định là chuyện mình lấy được bảo vật gia truyền sẽ bị nhân vật chính biết, sau đó nhân vật chính sẽ cho rằng trước đó mình giao lưu với nàng, đều là diễn trò để lừa gạt tình cảm, từ đó về sau sẽ ôm chấp niệm to lớn với mình, nhất định phải tìm được mình đòi một lời giải thích.”

“Mà theo thời gian trôi qua, bí mật về bảo vật gia truyền cũng dần dần lộ ra ánh sáng, nhân vật chính cũng dần dần phát hiện thật ra mình chính là trùm phản diện siêu cấp. Thế là vì đoạt lại bảo vật gia truyền, nhân vật chính hẹn mình quyết chiến tại Phi Thiên Nhai, cuối cùng mình tiếc nuối thua cuộc, bị nhân vật chính dùng một kiếm xuyên qua lồng ngực, chết thảm tại chỗ…nếu phát triển theo cái kịch bản này, vậy chẳng phải là sẽ xong con ong hay sao?”

Đứng tại cửa chính Dương gia, sắc mặt của Trần Khuynh Địch lúc thì đen lúc thì trắng, cực kỳ khó coi.

“Vậy phải làm sao bây giờ, vốn còn định lẻn vào vào cướp đồ rồi chuồn êm, bây giờ thì không thể làm thế, diệt môn xét nhà gì đó thì càng không thể làm, phải làm sao đây…”

Trần Khuynh Địch suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Chỉ có thể lấy vật đổi vật, tuy nói là bảo vật gia truyền, nhưng nói như thế nào mình cũng là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung. Dựa vào thân phận của mình, lấy vật đổi vật mà nói, chắc là vẫn có thể đổi được bảo vật gia truyền đó.”

“Việc này không nên chậm trễ!” Xưa nay Trần Khuynh Địch là người nghĩ liền làm, lập tức hóa thành một bóng mờ lẻn vào đại viện Dương gia. Với tu vi của hắn, không có ai trong cái tiểu gia tộc này có thể phát hiện ra được.

Mà vào giờ phút này, trong đại viện Dương gia, tộc trưởng của Dương gia —— Dương Chiến đang tiếp đãi hai vị khách nhân.

Thân phận của hai vị khách này rất khó lường, một vị là tôn tử của thế giao Dương Chiến, thanh niên này rất có thiên phú, còn một vị là trưởng lão của Thiên Lan Kiếm Tông —— là tông môn đệ nhất Viêm Hán Quốc, cũng có tu vi cảnh giới Hậu Thiên Đăng Phong Tạo Cực như Dương Chiến. Chẳng qua là Thiên Lan Kiếm Tông có cao nhân Tiên Thiên tọa trấn, Dương gia không thể so sánh được.

“Không biết là La thế điệt và Bạch trưởng lão tới Dương gia ta là có chuyện gì?”

Bạch trưởng lão đến từ Thiên Lan Kiếm Tông vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói: “Dương tộc trưởng nói quá lời rồi. Chẳng qua, lần này lão phu dẫn Hạo nhi tới, đúng là có chuyện muốn nhờ.”

“Còn xin Dương thúc thúc thành toàn.” La Hạo —— thanh niên bên cạnh Bạch trưởng lão cũng chắp tay nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN