Phản Diện Siêu Cấp - Chương 7: Bí sách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Phản Diện Siêu Cấp


Chương 7: Bí sách


Dương Chiến lật sách ra, ở bên trong toàn là giấy trắng, không hề có một chữ nào.

“Đáng tiếc là thiên phú của ta không đủ, không thể hiểu thấu đáo bản bí sách này. Xuân nhi lại gặp phải biến cố, bây giờ mất hết tu vi, giống như phế nhân, haizzzz…”

“Thì ra là thế, đây chính là bảo vật gia truyền kia sao?”

“Người nào?!” Âm thanh đột nhiên vang lên dọa cho Dương Chiến nổi da gà, nội lực hào hùng bạo phát ra trong nháy mắt, hóa thành một con thần sư vàng óng muốn xông khỏi mật thất. Nhưng chỉ trong một giây sau, lực lượng to lớn hơn rơi xuống, tràn ngập toàn bộ mật thất, trấn áp tất cả dị biến.

“Chân nhân Tiên Thiên?!”

“Đừng hiểu lầm, bản tọa không có ác ý.”

Quang ảnh lấp lóe trong mật thất, Dương Chiến chỉ thấy một thân ảnh không cao lớn lắm xuất hiện ở trước mặt, mà ở trên mặt của đối phương…là một chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không.

Thế này là thế nào a, cái mặt nạ này là đồ chơi gì?

Trần Khuynh Địch lúng túng ho khan hai tiếng, hắn cũng vừa mới phát hiện ra mình không thể dùng chân diện mục gặp người, cho nên mới mua bừa một cái mặt nạ ở trên đường. Chẳng qua, xem ra là có hiệu quả không tốt lắm.

“Vị tiền bối này, không biết ngài có chuyện gì?” Tuy bị mặt nạ Tôn Ngộ Không làm cho không hiểu ra sao, nhưng tu vi cảnh giới Tiên Thiên của đối phương lại là hàng thật giá thật, cho nên Dương Chiến cũng không dám lãnh đạm, vội vàng cung kính hỏi.

“Khụ khụ, bản tọa tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn giao dịch với ngươi mà thôi.”

“Giao dịch?”

“Không sai, mà đối tượng giao dịch chính là quyển sách ở trong tay của ngươi.” Trần Khuynh Địch chỉ vào quyển bí sách ở trong tay Dương Chiến nói.

Nghe vậy thì sắc mặt của Dương Chiến đột nhiên đại biến.

Nhìn thấy Dương Chiến nổi lòng cảnh giác, Trần Khuynh Địch vội vàng nói: “Đương nhiên, bản tọa sẽ không cướp. Ngươi muốn cái gì, muốn độc bá tòa Lạc Viêm Thành này? Hay là trăm vạn hoàng kim? Hoặc là bí tịch võ công, thần binh bảo vật? Ta sẽ dùng những thứ này để đổi lấy quyển sách ở trong tay của ngươi, như thế nào?”

“…”

Sau khi nghe thấy lời nói của Trần Khuynh Địch, Dương Chiến đầu tiên là sững sờ, sau khi suy tư một lát đột nhiên trở nên kích động.

“Vãn bối chỉ muốn nhờ một chuyện, không cần bí tịch võ công, cũng không cần thần binh hay tiền tài.”

“Hả?” Trần Khuynh Địch sững sờ, tên gia hỏa này dễ chịu như vậy?

Sau đó Dương Chiến liền quỳ xuống đất, cung kính nói: “Còn xin tiền bối hãy thu nhận nữ nhi của vãn bối, vãn bối không dám yêu cầu xa vời, chỉ hi vọng tiền bối có thể giáo dục nàng. Nữ nhi của ta có thiên tư phi phàm, chỉ là vào lúc tuổi còn nhỏ tao ngộ biến cố, nếu như tiền bối có thể khôi phục cho nữ nhi của ta, ta sẽ vô cùng cảm kích! Bí sách này cũng sẽ là của tiền bối!”

“…”

Thế này thì quá lúng túng.

Sắc mặt của Trần Khuynh Địch ở dưới mặt nạ Tôn Ngộ Không biến thành xanh xám, hắn trốn tránh vị nữ nhân vật chính kia còn chưa kịp, còn phải thu nàng làm đệ tử? Đây là thọ tinh bất lão ăn thạch tín, tự tìm đường chết hay sao?

“Chuyện này không được, đổi điều kiện giao dịch khác đi.”

“Không được…” Sắc mặt của Dương Chiến trắng nhợt, cả người lung lay một trận, thần sắc phấn chấn ban đầu lập tức trở nên thất lạc.

“Thật sự là không thể hay sao tiền bối? Nếu như tiền bối có thể cứu trợ nữ nhi của ta, không chỉ bản bí sách này, cho dù là tài phú của Dương gia, vãn bối cũng có thể dâng lên!”

“Không cần nói nữa, đổi một điều kiện khác đi.”

“Chuyện này…”

Dương Chiến uể oải cúi đầu, nhìn qua vô cùng thê lương, mái tóc hoa râm khiến cho Trần Khuynh Địch hơi động lòng, không biết vì sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến cha mẹ của mình trước khi xuyên việt.

Mặc dù hắn còn một đứa em trai, cha mẹ cũng không đến mức không có nơi nương tựa, nhưng không thấy hắn, bọn họ nhất định sẽ thương tâm gần chết a. Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.

“Ngươi cũng không cần phải lo lắng, nữ nhi của ngươi rất nhanh sẽ an ổn.”

Quỷ thần xui khiến, lúc Trần Khuynh Địch lấy lại tinh thần đã nói ra câu này.

“!!!” Dương Chiến đột nhiên ngẩng đầu, kích động nhìn Trần Khuynh Địch.

“Đứa bé kia tự có cơ duyên, không cần bản tọa quan tâm, cho nên ngươi không cần phải đề xuất yêu cầu vô vị như thế, vẫn nên ngẫm lại mình muốn cái gì đi.”

“Ta đây không phải là tự tư, mà là một loại thủ đoạn để đối phương giao dịch với ta.” Trần Khuynh Địch vừa ám chỉ đối với bản thân, nghĩ thầm.

“Xuân nhi tự có cơ duyên…” Dương Chiến thấp giọng thì thào, thần sắc thất lạc trước kia thoáng chốc liền trở nên khoa trương, dường như là trẻ ra mấy tuổi.

“Đa tạ đại ân của tiền bối!”

“Ờ, không có gì, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, ta…bản tọa không có thời gian…”

“Tiền bối không cần phải nói nữa!” Dương Chiến thề son sắt nói: “Xin tiền bối hãy thư thả mấy ngày, chỉ cần tận mắt thấy Xuân nhi khôi phục, vãn bối sẽ không cần bất kỳ vật gì, lập tức dùng hai tay dâng quyển bí sách này lên!”

“…”

Nói thật, nhìn quyển bí sách ở trong tay của Dương Chiến, Trần Khuynh Địch hận không thể cướp đoạt ngay tại chỗ.

Nhưng không được, tuyệt đối không được.

Nếu thật sự làm như vậy, hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hệ thống, sẽ thật sự đi trên con đường của nhân vật phản diện.

Hắn còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa đây.

“Cũng được, vậy thì bản tọa sẽ đợi thêm mấy ngày, chẳng qua hi vọng là ngươi không nuốt lời.”

“Tiền bối cao thượng!”

“Ba ngày sau, bản tọa sẽ đến tìm ngươi.”

Dù sao thì hệ thống cũng cho thời gian một tháng, nhân thời gian này, hắn còn có thể giải quyết chuyện ở bên Thuần Dương Cung.

Sau khi để lại câu nói cuối cùng, Trần Khuynh Địch liền trực tiếp rời khỏi mật thất Dương gia. Mà Dương Chiến thì đứng tại chỗ, lại gọi thêm mấy câu tiền bối để thăm dò, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi liệt trên ghế.

“Phù, cũng may, cũng may.” Nói thật, ban đầu Dương Chiến còn tưởng mình đã hết khí số.

“Vẫn còn may là không phải người bên kia, mà là một vị chân nhân Tiên Thiên có lai lịch bí ẩn. Tuy đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, nhìn qua hơi kỳ quái, nhưng nghe ngôn ngữ, hẳn là một nhân sĩ chính đạo. Nếu đổi thành người khác, nào có nói chuyện giao dịch với mình, trực tiếp xuất thủ cướp đoạt, nói không chừng còn giết người diệt khẩu.”

“Đáng tiếc là Xuân nhi vô duyên, nếu có thể bái vào môn hạ của vị tiền bối kia cũng không tệ…” Dương Chiến nâng quyển bí sách kia lên, thở dài thật sâu.

Quyển bí sách này cũng là do thê tử lưu lại, nghe nói ở trong đó có một bản tuyệt học của gia tộc thê tử. Lúc đầu hắn còn định đợi Xuân nhi lớn lên rồi sẽ giao cho nàng, sau đó lại nói ra chân tướng của mẫu thân đã chết. Nhưng bây giờ xem ra, phải dùng quyển bí sách này để đổi một tiền đồ tươi sáng cho Xuân nhi.

“Chẳng qua thì như vậy cũng được, mình tin tưởng là Ly nhi sẽ hiểu.” Dương Chiến lại đứng lên, bỏ bí sách vào vách tường, sau đó không kịp chờ đợi liền rời khỏi mật thất.

Hắn muốn đi gặp con gái của mình.

“Cuối cùng cũng đã có manh mối.” Đi trên đường cái, Trần Khuynh Địch nở một nụ cười buông lỏng. Tuy vẫn không lấy được bảo vật gia truyền đó, nhưng Dương Chiến đã hứa hẹn chỉ cần Dương Xuân có thể quật khởi thì sẽ tặng nó cho hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN