Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu


Chương 44


Hôm nay Nguyễn Hạ đã được đi mua sắm thỏa thích, Tống Đình Thâm là người đàn ông vô cùng thức thời, mỗi khi cô bảo nhân viên bán hàng tính tiền, anh rất tự giác đứng dậy đi đến quầy thanh toán quẹt thẻ, lông mày cũng không hề nhíu lại chút nào.

Ôi chao, người đàn ông này đúng thật là một người đàn ông cực phẩm.

Đây là một lời khen, cũng không có ý xấu, có tiền có nhan sắc lại có năng lực, vóc người cũng được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù bình thường ít nói nhưng suy nghĩ kĩ thì, cô tới đây trong khoảng thời gian lâu như vậy, anh cũng chưa từng khiến cô khó xử, coi như anh là người bạn cùng phòng, đó cũng là một điều tốt đó chứ.

Anh quẹt thẻ để cô mua nhiều đồ như thế, Nguyễn Hạ lập tức cũng có chút khách khí: “Nếu không thì, buổi chiều ăn ở bên ngoài đi, tôi dẫn anh và con đi ăn bữa tiệc lớn.”

Trên thực tế, mặc số dư còn lại trong thẻ của cô cũng còn nhiều, cho dù không được chia tài sản của Tống Đình Thâm, cô cũng coi như là một tiểu phú bà nhưng cô vẫn có chút xíu keo kiệt.

Đây chính là thói quen sinh hoạt hơn hai mươi năm trước kia của cô.

Với tính cách của Tống Đình Thâm, anh khẳng định sẽ không đồng ý dẫn Vượng Tử ăn cơm ở bên ngoài, dù sao cửa hàng bên ngoài người ta cũng chú trọng đến hương vị, chứ không có giống như ở nhà toàn thức ăn tốt cho sức khỏe.

Nào biết được, anh nhìn cô một cái, rồi nhẹ gật đầu: “Được.”

Nguyễn Hạ: “…”

Tốt thôi, dù sao cô bây giờ cũng đã có rất nhiều tiền, Tống Đình Thâm lại có ý như thế, cô có thể hẹp hòi với người khác nhưng cũng không thể hẹp hòi với hai cha con này được.

Vượng Tử đối với việc được ăn ở bên ngoài vô cùng vui vẻ, bỏ qua mọi sự mệt mỏi trước đó khi cùng Nguyễn Hạ đi mua sắm, ầm ĩ đòi nhất định phải đi ăn KFC hoặc Pizza Hut.

Nguyễn Hạ ném củ khoai này cho Tống Đình Thâm: “Ba của con đồng ý đi ăn thì chúng ta đi.”

Tống Đình Thâm làm sao có thể đồng ý dẫn con trai bảo bối đi ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe được.

Vượng Tử lại nhìn về phía Tống Đình Thâm, nhóc mập mạp chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu: “Ba, chúng ta đi ăn Pizza Hut đi, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn cũng đã được ăn món này!”

Tống Đình Thâm lúc này mới nhớ tới, Vượng Tử năm nay mới hơn ba tuổi nhưng dưới sự nghiêm khắc của anh, thật sự là cậu chưa từng được ăn Pizza Hut hay KFC, nếu nói là trẻ con vô cùng thích loại thức ăn này cũng không phải, có phải là ở nhà trẻ các bạn đã nói với cậu, là ba và mẹ cùng đi ăn, cho nên Vượng Tử mới yêu cầu như vậy?

Nghĩ tới đây, Tống Đình Thâm liền nói: “Vậy được rồi, đi ăn Pizza Hut thôi.”

Cùng với tiếng hô đầy hào hứng của Vượng Tử là Nguyễn Hạ đang ngẩn ra. Anh thế mà lại đáp ứng ư?

Bình thường dù là Vượng Tử hết sức yêu cầu, anh cũng sẽ không đồng ý để con trai ăn nhiều hơn một cốc kem nhưng bây giờ lại đồng ý ư?

Có lẽ là do ánh mắt vô cùng nghi hoặc của cô, Tống Đình Thâm cũng khó có thể giải thích: “Từ trước đến giờ cũng chưa từng dẫn con đi ăn thứ đó, có khả năng con cũng thèm, ăn ít chút là được rồi.”

Đây cũng thực là, hơn nữa hôm nay Tống Đình Thâm xác thực cũng khác trước kia nhiều lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Hạ cũng hiểu được.

Sở dĩ Tống Đình Thâm muốn cùng cô và Vượng Tử đi chơi, một mặt là vì Vượng Tử thỉnh cầu, một mặt có phải anh muốn ly hôn hay không, cho nên nhân cơ hội này, cho Vượng Tử một hồi ức tốt đẹp về một nhà ba người ở với nhau thật ấm áp?

Trong trung tâm thương mại có một tầng là chỗ kinh doanh đồ ăn, trong đó có Pizza Hut, cũng vừa đúng lúc ba người đi dạo cũng đã mệt mỏi, đi vào Pizza Hut, tìm một chỗ ngồi xuống.

Hôm này là ngày nghỉ thứ hai, rất nhiều cha mẹ đều sẽ dẫn con đến đây chơi, Pizza Hut và KFC là chỗ như vậy, chuyện làm ăn vẫn luôn rất tốt, nhất là những hôm như thế này.

cái này cũng muốn ăn, cái kia Vượng Tử cũng muốn ăn, tham ăn như vậy, cũng giống như lúc Nguyễn Hạ đi dạo mua sắm cái gì cũng muốn mua.

Mặc dù sức ăn của cậu tốt hơn cho với những đứa trẻ cùng tuổi nhưng dù sao trẻ con cũng không ăn được nhiều, cho dù như thế, Nguyễn Hạ vẫn đáp ứng đầy đủ yêu cầu của cậu, chỉ cần là cậu muốn ăn, cô đều gọi cho cậu một phần.

Tống Đình Thâm không thích ăn pizza, nên gọi một phần cơm rang.

Đồ ăn được mang ra, Vượng Tử mới oa một tiếng, giơ bàn tay mập mạp ra muốn cầm miếng pizza.

Hôm nay cậu rất vui, ngày mai mẹ sẽ đưa cậu đến nhà trẻ, cậu có thể nói với các bạn rằng, cậu cùng ba mẹ cũng đi ăn Pizza Hut nha.

Đến khi bọn họ về đến nhà thì cũng đã tám giờ tối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN