Phận Gái Đĩ
Ngoại truyện
Ngoại truyện: Phận Gái Đĩ
Tác giả: Nguyen Thu Huong
Cả phòng cấp cứu bao trùm tiếng khóc tang thương, ông Thành ôm chặt lấy bà Liên không cho bà làm liều. Bà Liên xót con gái một, ông làm bố còn xót gấp mười. Đáng lẽ ra ông không nên đồng ý với quyết định điên rồ và dại dột của con gái mình. Nhưng đến khi ông nhận ra thì đã là quá muộn, quá muộn rồi.
” Bác sĩ, chúng tôi xin anh, hãy cứu lấy con gái chúng tôi.” Bà Liên quỳ rạp dưới đất, nắm chặt tay vị bác sĩ, giọng nói lạc cả đi.
” Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Sức khoẻ cô ấy rất yếu, giữ được mạng của hai mẹ con đã là một kì tích rồi. Việc cô ấy hôn mê sâu, trở thành người thực vật trong thời gian bao lâu thì chúng tôi không thể nói trước được. Cô ấy có tỉnh lại được hay không còn phụ thuộc vào ý chí của cô ấy. Còn đứa bé, chúng tôi sẽ trực tiếp truyền chất dinh dưỡng để đứa bé vẫn có thể phát triển khoẻ mạnh. Đây đã là kì tích rồi.”
Vị bác sĩ nhìn bà Liên, chân thành nói.
Ông Thành gật đầu cảm ơn bác sĩ, ôm lấy bà Liên nói: ” Đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Rồi con bé sẽ tỉnh lại thôi. Bà đừng có đau buồn quá.”
” Ông bảo tôi không đau buồn làm sao được. Mọi chuyện ngày hôm nay đều do ông mà ra hết. Nếu không vì ông thì gia đình có đến mức bị như vậy không? Con Ly cũng không phải đi làm đĩ, không phải ra nông nỗi này ông biết chưa????” Bà Liên vừa nói vừa đấm đùm đụp vào người ông Thành.
Vì không muốn để cho vợ mình đau buồn thêm. Ngay hôm sau, ông Thành đưa cả gia đình sang Mỹ, ít ra y học bên Mỹ cũng phát triển hơn ở đây. Mẹ con cô cũng được chăm sóc tốt hơn.
” Kiều, cháu không đi với gia đình bác sao?”
” Cháu không đi cùng gia đình mình được. Cháu còn nhiều việc phải làm lắm ạ. Cái Ly có tiến triển bác nhắn cháu nhé.”
” Được, Ly nó tỉnh bác nhất định sẽ báo cho cháu đầu tiên.”
” Vâng, cháu cảm ơn bác.”
” Cháu nói với thằng Tùng. Đừng tìm cái Ly nữa, con bé nó cận kề cái chết cũng là vì thằng Tùng. Bác không muốn…..”
” Vâng, cháu hiểu rồi ạ. Bác đừng lo.”
” Cảm ơn cháu.”
Bà Liên và thằng Hưng vẫy tay Kiều rồi lên chuyên cơ riêng.
Kiều trở về phòng trọ cũng là lúc trời đã nhá nhem tối. Ánh mắt Kiều nheo nheo lại nhìn bóng dáng người đàn ông đang tựa người vào thành xe ô tô.
” Anh Tùng.”
Kiều vừa cất tiếng gọi, Tùng liền vứt điếu thiếu xuống dưới đất, mũi giày nhanh chóng day day cho đến khi tàn thuốc tắt hẳn.
” Anh đến lâu chưa?”
” Anh đến được một lúc rồi. Thấy nhà tắt đèn tối om. Em vừa đi đâu về à?”
” Vâng, em vừa đi ăn về. Mà anh đến có việc gì không?”
” Ừm….” Ánh mắt Tùng nhìn xunh quanh một lượt, do dự hỏi: ” Anh đến tìm Ly. Cô ấy không đi với em hả?”
” Sao giờ anh mới đến? Bố Ly đưa mẹ con nó đi rồi. Còn cụ thể đi đâu em cũng không rõ.”
Lời Kiều nói như sét đánh ngang tai anh. Trong lòng Tùng đột nhiên dấy lên một trận hoang mang, lo lắng, hơi thở anh đột nhiên trở nên gấp gáp, hai tay anh mất tự chủ mà vô thức nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của Kiều lắc mạnh:
” Đi…đi đâu? Gia đình cô ấy đi đâu.???”
” Anh Tùng, anh bỏ em ra đã. Anh làm em đau đấy.”
” Anh….anh xin lỗi…”
” Em cũng không rõ đi đâu. Gia đình nó đi cách đây hai hôm rồi.”
Hai tay Tùng buông thõng xuống, gương mặt ngây ra, loạng choạng lùi về phía sau vài bước:
” Không thể, sao cô ấy lại đi mà không từ biệt anh được. Không thể nào….không thể nào….”
Kiều nhìn anh nén tiếng thở dài: ” Muộn rồi, anh về nghỉ sớm đi.”
Tùng thất thần trở về nhà, anh vứt chiếc điện thoại đã tối đen màn hình xuống dưới đất. Anh gọi cô bao nhiêu cuộc, gọi cô đến mức điện thoại anh cũng phải sập nguồn. Thế nhưng, đáp lại anh là ” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
” Ly, em tàn nhẫn như vậy sao? Không cho anh nhìn thấy em, chẳng lẽ đến giọng nói của em, em cũng không muốn cho anh nghe. Tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Anh làm gì sai? Anh muốn gặp em mà, muốn liên lạc với em mà. Nhưng anh sợ, sợ mẹ anh sẽ gây khó dễ em, anh đành kiềm chế lại nỗi nhớ của mình mà không liên lạc với em.”
Một ngày,
Một tuần,
Một tháng,
Ba tháng,
Sáu tháng kể từ ngày cô rời đi. Anh vẫn mỗi ngày gọi đến số của cô đến khi điện thoại anh sập nguồn anh mới dừng lại. Mặc kệ cho bà An hết sức khuyên nhủ anh, anh mặc kệ. Thậm chí, ánh mắt anh mỗi lần nhìn mẹ anh có vài phần chán ghét.
” Tùng, con dừng lại đi. Suốt ngày rượu chè, từ sớm tới đêm khuya. Con nhìn xem có còn giống con người không?”
Khoé miệng Tùng nhếch lên, ánh mắt chán chường, mệt mỏi:
” Mẹ muốn con trở về như trước không?”
” Đương nhiên là muốn.”
Anh bật cười thành tiếng: ” Tìm Ly về cho con.”
Bà An nhìn con trai mình, chỉ vì một con đàn bà mà thân tàn ma dại, người không ra người. Bà An không nhịn được quát lớn:
” Con vì một con đĩ mà bỏ bê công việc, bỏ mặc công ty, bỏ mặc cơm áo gạo tiền của hàng trăm nhân viên như thế hả? Rồi còn đâu nữa một đứa con trai sống trách nhiệm với mẹ đây hả. Một con đàn bà lành đã đành, đây con vì một con đà nát, một con đĩ đấy, vậy mà con vẫn không tỉnh ngộ hả.”
” Mẹ không có quyền xúc phạm cô ấy.” Tùng chỉ tay vào mặt bà An gào lên rồi bỏ đi.
” Tùng, con đi đâu, con đứng lại đó cho mẹ.”
Mặc kệ tiếng bà An gọi phía sau, Tùng lái xe phóng thẳng đi. Nơi anh đến cũng chẳng phải nơi nào khác mà chính là quán Bar. Một mình anh ngồi trong góc tối, ánh mắt ngây dại nhìn vào khoảng không trước mặt. Mặc kệ cho nhạc đập, anh vẫn hết cốc này đến cốc khác.
Kiều đứng từ xa nhìn anh mà lòng đau như cắt. Suốt sáu tháng trời, Kiều vẫn lặng lẽ đứng phía sau anh, lặng lẽ quan sát anh rồi đến khi anh gục lại lặng lẽ đưa anh về.
Thằng Trọc đứng bên cạnh Kiều, hất mặt về phía anh đang gục dưới bàn nói:
” Yêu nó à???”
” Không phải việc của anh.” Kiều nhíu mày, khó chịu nói.
” Lại mà đưa nó về kìa.” Thằng Trọc nhún vai, bĩu môi nói tiếp.
Kiều ” Hừ” lạnh một tiếng, lại gần phía anh, nhìn anh gục đầu dưới bàn, Kiều không nhịn được mà vòng tay ôm lấy anh khóc. Cô không biết bản thân mình đã yêu anh từ lúc nào. Chỉ biết lúc nào cũng nghĩ đến anh. Dẫu biết rằng trong lòng anh chỉ có Ly, thế nhưng cô vẫn nguyện được lặng lẽ yêu anh.
Nhận thấy có hơi ấm, Tùng mở mắt nhìn Kiều, anh nở nụ cười đầy chua xót:
” Cô ấy…..đi thật rồi à????”
Kiều lau vội hai hàng nước mắt, thở hắt một tiếng, gật đầu nói:
” Vâng, đi thật rồi. Mình về thôi.”
” Không quay lại.????” Ánh mắt vô hồn của Tùng nhìn Kiều, khoé miệng vô thức nói.
” Đúng vậy, sẽ không quay lại.”
-the end-
Vậy là hết ngoại truyện. Truyện sẽ có phần 2 nhé mọi người. Cảm ơn mọi người đã theo dõi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!