Phận Gái Đĩ - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1002


Phận Gái Đĩ


Phần 2


Cô nhìn thấy mẹ mình ngồi quỳ dưới đất van xin người ta, trái tim cô nhói lên từng nhịp đau đớn. Cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ vừa bước ra, mẹ cô vội đứng bật dậy:

” Bác sĩ, cháu bé trong kia không sao chứ?”
” Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Gia đình có thể yên tâm.”

Nghe bác sĩ nói vậy, mẹ cô lúc này mới thở phào một tiếng. Giọng nói chanh chua từ người nhà bệnh nhân vang lên:

” Đừng nghĩ mọi chuyện thế là xong. Gia đình các người chuẩn bị tiền bồi thường và tiền viện phí dần đi.”

Sau khi gia đình nhà kia bỏ đi, cô cùng mẹ cô trở về nhà, vừa về đến nhà, mẹ cô lo lắng nói:

” Tổng tiền viện phí mổ đã lên đến 120 triệu, chưa tính tiền thuốc men rồi còn bồi thường nữa. Số tiền lớn như thế này phải làm sao hả con.?”

Trước câu hỏi của mẹ, cô chỉ biết im lặng thở dài, hai đầu ngón tay cứ bấu chặt vào nhau, cô cũng không biết phải làm thế nào mới có tiền trả nợ được.

Thằng Hưng ngồi trong buồng, nghe thấy hết cuộc trò chuyện của cô và mẹ. Nó ngồi bó gối trong một góc tối, không dám ra ngoài.

” Hưng, ra ngoài này chị bảo.”

Thằng Hưng nghe tiếng cô gọi, nó quyệt vội nước mắt, bẽn lẽn đi ra ngoài.

” Sao em lại đánh bạn như vậy?”
” Em không đánh nó, nó nói bố dại gái, bỏ mẹ con mình ở nhà. Rồi nó bảo mẹ cũng đi cặp bồ, em mới…mới giằng co với nó, nó ngã đập đầu vào mỏm đá trong sân trường. Em không đánh nó, chị Ly, chị phải tin em.”

Thằng Hưng vừa nói, nước mắt, nước mũi giàn giụa lem luốc hết cả gương mặt. Cô thở dài một tiếng, ôm lấy em mình. Hai hàng nước mắt cũng theo đó mà chảy dài hai bên má.

Cô ngửa mặt lên trời, cố gắng nén những tủi nhục vào trong lòng. Vốn là bị oan thế nhưng giờ em cô lại phải gánh tất cả hậu quả. Thằng Hưng nó mới chỉ 11 tuổi thôi, nó còn quá nhỏ để phải đối diện những chuyện như thế này.

Sáng hôm sau, mẹ cô lại tiếp tục vào viện thăm và xin nhà người ta. Nhưng một chút mặt mũi người ta cũng không cho, giữa hành lang bệnh viện, họ mặc sức nói những lời khiếm nhã xúc phạm mẹ cô.

Ly đứng một bên mà lòng quặn thắt, dù đã chạy vạy vay mượn khắp nơi, nhưng số tiền vẫn không đủ. Vì sao à? Vì họ nội nhà cô quay lưng với mẹ con cô, thậm chí họ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ cô. Họ ngoại vốn nghèo khó, mỗi người cũng chỉ góp được một chút, thế nhưng vẫn không đủ được số tiền viện phí và bồi thường.

” Con đưa mẹ về, việc xin họ để con đi xin giúp mẹ.”

Mẹ cô gật đầu, nhấc hai đầu gối đã tê dại cứng ngắc lên, loạng choạng cùng cô đi về nhà.

Tối đó, trời lại đổ mưa tầm tã, cô đứng dưới cửa nhà họ van xin. Kiên, chồng chị Lan và cũng là bố của đứa bé ấy đi ra bên ngoài.

Kiên nhìn hình ảnh cô trước mắt, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng bó sát vào da thịt, lộ rõ cả áo ngực màu đen bên trong.

Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Sau đó lạnh giọng nói:

” Cô đến đây làm gì? Vợ chồng tôi đã nói rõ rồi. Đủ tiền bồi thường và viện phí thì nhà tôi sẽ không gây khó dễ.”

Kiên vừa nói xong thì quay người đi vào nhà, nhưng vừa bước được 1 bước thì cô đã chạy lại nắm lấy cổ tay anh ta:

” Cháu xin chú, gia đình cháu thật sự rất khó khăn. Em cháu còn nhỏ dại, xin chú, giúp cho gia đình cháu lần này. Chú bảo cháu làm gì cũng được.”

Bước chân Kiên khựng lại, anh ta quay lại nhìn cô, ánh mắt loé lên một tia giảo hoạt:

” Nhà cháu có bao nhiêu tiền?”
” Còn thiếu 30 triệu nữa.”
” Cháu có bạn trai chưa?”
” Cháu chưa có.”

Kiên nghe cô nói vậy nở nụ cười nhàn nhạt, anh ta chậm rãi nói: ” Ngủ với chú, số tiền thiếu đó không phải lo. Em cháu cũng sẽ không phải đi trại cải tạo.”

Ly nghe thấy anh ta nói vậy, dưới làn mưa, gương mặt đã nhợt nhạt nay còn nhợt nhạt hơn nữa. Những ngón tay run rẩy cố nắm chặt lại. Cô còn chưa kịp trả lời, Kiên đã tiếp tục nói:

” Cháu có thời gian để suy nghĩ. 8h tối mai tại khách sạn Hoa Hồng.”

Kiên nói xong cười khẩy một cái rồi đi vào trong nhà, còn lại một mình Ly đứng dưới trời mưa. Cô cũng không rõ bản thân mình đã đi về như thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa thức giấc đã thấy bóng dáng u buồn của mẹ cô ngồi trước thềm nhà. Khoé mắt cô rưng rưng:

” Mẹ dậy sớm vậy?”
” Mẹ không ngủ được, nhà họ ra hạn trong hôm nay phải thanh toán đủ. Số tiền 30 triệu còn thiếu mẹ đã thử vay mượn khắp nơi nhưng không được. Thằng Hưng sẽ không bị bắt đi trại cải tạo đúng không con?”

Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, nghĩ lại những gì người đàn ông đó nói, sống mũi cô cay cay, cô ôm lấy mẹ mình, nghẹn ngào nói:

” Không, em con sẽ không phải đi trại cải tạo. Con đã xin được nhà họ rồi.”
” Con nói thật không?”
” Thật mẹ ạ. Mẹ có thể yên tâm được rồi.”

Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng cuối cùng cũng đã được trút bỏ. Thế nhưng, những chuỗi ngày đau khổ, tăm tối của cô bắt đầu từ đây.!!!!

Đúng 8 giờ tối tại khách sạn Hoa hồng,

” Cháu đến đúng giờ đấy.”

Ly không nói gì đi thẳng vào trong, Kiên quấn một chiếc khăn tắm ngang hông ngồi trên giường nhìn cô.

Cô nuốt nước miếng, run run đi lại gần, Kiên nhìn cô, giật mạnh tay cô ngồi lên trên đùi anh ta. Bị bất ngờ, cả người cô run lên vì sợ.

Những ngón tay đầy vết chai của Kiên chạm vào da thịt trơn mát của cô. Anh ta chạm vào đến đâu cả người cô gai lên đến đấy. Giọng nói anh ta thì thào bên tai cô:

” Đừng sợ, thả lỏng ra.”

Anh ta vừa nói vừa ngậm lấy vành tai cô làm cho cô sợ hãi. Ly giãy giụa đứng bật dậy.

” Cô không muốn cứu em trai cô nữa????”
” Tôi….tôi….tôi muốn.”
” Muốn thì lại đây.”

Kiên vừa nói vừa vẫy vẫy tay. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngón tay run rẩy nắm chặt lại bước từng bước chậm chạp lại gần.

Lúc này, anh ta không còn thái độ nhẹ nhàng như trước, anh ta gắt lên: ” Cởi đồ ra.”

Những ngón tay trắng ngần, run run đưa lên cởi từng chiếc cúc áo. Chiếc áo sơ mi trắng vừa rơi xuống dưới đất, để lộ ra một bầu ngực căng tròn, trắng ngần.

Tiếp đến là chiếc quần jean cũng được cô cởi bỏ, cởi đến đâu, nước mắt cô chảy dài đến đó. Nỗi tủi nhục này đều là do người bố của cô mang lại, đẩy mẹ con cô vào hoàn cảnh này, cũng là do ông ta mà ra. Cô sẽ nhớ mãi lần này, mãi mãi không bao giờ quên.!!!!

Kiên nhìn thân hình cô trước mắt, vòng nào ra vòng nấy, trắng ngần nuột nà, làm cho anh ta không kìm được nhảy đến ôm chầm lấy cô vào lòng.

Bàn tay đầy chai sạm chạy dọc cơ thể cô, không ngừng vuốt ve khắp nơi trên cơ thể. Chiếc áo ngực cùng với quần trong cũng được anh ta từ từ lột bỏ. Cả người cô trần như nhộng trước mặt anh ta. Cô e thẹn đưa tay lên che đi hai bầu ngực.

Kiên nhìn cô say đắm, anh ta kéo sát cô lạn áp sát với thân thể anh ta. Chiếc khăn tắm quấn ngang bụng đã tuột ra từ lúc nào. Cô chỉ cảm nhận được một vật vừa nóng vừa cứng áp sát vào hai bên đùi cô, làm cho cô không ngừng run rẩy.

Hạ thân nóng bỏng của anh ta từ từ tiến vào bên trong cô. Không có bất kì màn dạo đầu nào, cơ thể khô khốc của cô bị xé rách một cách tàn nhẫn. Cô đau lòng đến nỗi muốn khóc thét lên nhưng không còn đủ sức, nước mắt cứ men theo hai bên má từ từ chảy xuống.

Lần đầu tiên của cô bị chiếm đoạt là như vậy đấy!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN