Phận Gái Đĩ - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
982


Phận Gái Đĩ


Phần 31


Cô tức giận chửi thề một tiếng, hai tay nhỏ cuộn chặt lại thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói:

” Em nhìn thấy ông ta ở đâu?”

Thằng Hưng lắp bắp, khó khăn lắm mới nói thành một câu:

” Em…em…em thấy bố ở bệnh viện. Bố…bố đến gặp mẹ.”
” Ai cho em gọi ông ta là bố? Ông ta không xứng đáng.”

Thằng Hưng thấy cô gắt lên, một tia sợ hãi nhanh chóng xẹt qua mắt nó, nó lí nhí nói:

” Em xin lỗi.”
” Đừng bao giờ để chị nghe thấy em gọi ông ga là bố.”
” Vâng.”

Ly vừa nói xong thì bước xuống giường, cô đi thẳng ra phía cửa phòng bệnh. Kiều nhìn thấy cô nặng nề bước từng bước liền hỏi:

” Ly, mày định đi đâu?”
” Đừng đi theo tao. Để tao một mình.”

Kiều nghe cô nói vậy thì liền dừng lại, thở dài một tiếng rồi ngồi xuống giường. Ly một mạch đi đến phòng của mẹ cô. Bà Liên nhìn thấy cô thì cũng chợt giật mình.

” Con không nghỉ đi, sang đây làm gì?”
” Ông ta đâu?”
” Con hỏi ai?”
” Con hỏi ông ta đâu?”

Bà Liên thở dài một tiếng, mệt mỏi nói: ” Con biết rồi à?”

” Mẹ, ông ta đâu? Tại sao mẹ để cho ông ta đến gặp mẹ?”
” Ông ấy về rồi.”
” Mẹ đừng gặp lại ông ta nữa. Bọn con không có bố, ông ta không xứng đáng làm bố con. Mẹ có biết, những gì con đang chịu đựng đều là của ông ta đem lại? Vì ai mà con phải đi làm Đĩ, vì ai mà con phải gồng mình chịu đựng? Vì ai mà bố của đứa bé là ai con cũng không biết?”

Ly vừa nói vừa ôm lấy bà Liên khóc lớn. Cô gào lên khóc, tiếng khóc ai oán, uất ức, thương tâm khiến cho ai cũng phải xót xa. Bà Liên vừa khóc vừa nói:

” Mẹ biết, mẹ biết. Mẹ xin lỗi.”

——————

Sau khi rời khỏi bệnh viện, ông Thành trở về khách sạn. Ông cho gọi thư kí của mình dặn dò:

” Điều tra trong mấy năm qua, họ đã trải qua những gì.”
” Vâng.”

Ông Thành ngửa đầu ra ghế, tại sao vợ ông lại hận ông đến như vậy. Dù gì tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm, vậy mà lại hận ông đến vậy.

Rút cục là vì lí do gì.????

Thằng Hổ đang ngồi hút thuốc, thì một thằng chạy vào báo cáo:

” Anh Hổ, em tìm được rồi?”
” Ở đâu?”
” Một nhà kho cũ ở ngoại thành.”
” Dẫn tao đi.”

Thằng Hổ nhận được thông tin xong thì vội vàng rời đi. Từ hôm qua đến hôm nay, không nhận được thông tin gì của Thư, lòng nó nóng như lửa đốt.

Xe dừng trước cửa nhà kho cũ kĩ, một mùi ẩm mốc khóc chịu truyền đến khiến cho thằng Hổ buồn nôn.

” Mẹ kiếp, chỗ này tởm thật anh ạ. Oẹ…oẹ…”
” Im đi, ở đâu?”

Thằng đàn em thằng Hổ chỉ vào bên trong: ” Trong đó.”

Thằng Hổ bước nhanh về phía cửa, cánh cửa vừa được mở ra. Hình ảnh một người con gái khoả thân nằm co ro dưới nền đất lạnh. Làn da trắng bóc cũng trở nên thâm tím, tái nhợt lại. Nó hoảng hồn, bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng lay người con gái kia lại.

Gương mặt nhợt nhạt của Thư đập vào mắt nó. Lại cộng thêm hai vết thương sâu dài trên má, những vết máu trên gương mặt đã khô trông đến đáng sợ.

Thằng Hổ vội cởi áo mặc vào cho Thư rồi bế Thư đến thẳng bệnh viện. Nó nhìn Thư đang nằm trên giường bệnh. Do vết thương trên mặt rất sâu, lại cộng thêm không đưa đến bệnh viện kịp thời, nên không thể xử lý vết thương luôn được.

Nó nhìn Thư mà thương, thời điểm không liên lạc được với Thư, nó lo lắng đến mức ruột gan cũng cồn cào. Nhìn thấy Thư như thế này, nó hận, nó tự nhủ nhất định sẽ giúp Thư trả thù.

Thời điểm Thư tỉnh lại cũng là hai ngày sau, nó giật mình ngồi bật dậy. La hét ầm ĩ khiến cho y tá chạy vội vào:

” Mặt tôi, mặt tôi…”
” Cô bình tĩnh lại, đừng đụng vào mặt. Trên mặt cô có hai vế rạch rất sâu, mỗi bên mặt phải khâu đến 13 mũi. Cô đừng đụng vào kẻo nhiễm trùng.”

Thư nghe y tá nói thì tai như ù đi. Mặt nó nghệt ra, mắt mở lớn, miệng lắp bắp:

” Cô nói gì, tôi bị khâu tổng 26 mũi.????”
” Đúng vậy.”

Nghe y tá khẳng định chắc nịch, Thư ngẩn người vài giây, sau đó cười như điên dại khiến cho y tá sợ hãi. Thằng Hổ đúng lúc ấy vừa vặn mở cửa bước vào. Nó nhìn thấy Thư như vậy, liền chạy vào ôm lấy Thư:

” Em bình tĩnh lại đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
” Aaaaa. Anh buông tôi ra, buông tôi ra. Tại sao, tại sao???”
” Bình tĩnh, anh sẽ giúp em trả thù. Nhất định là vậy.”

Thư vòng tay ôm lấy thằng Hổ khóc lớn. Cả cuộc đời nó chưa bao giờ nó cảm thấy thảm hại như thế này. Chưa bao giờ nó thấy cuộc đời nó bỗng nhiên sụp đổ như thế này. Gương mặt xinh đẹp của nó cũng bị huỷ hoại. Ánh mắt nó hằn rõ những tia máu, nghiến răng nói:

” Ly, thù này tao nhất định sẽ trả mày. Thậm chí là gấp 10 lần thế này.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN