PHẬN GÁI - Phận Gái - Phần cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2342


PHẬN GÁI


Phận Gái - Phần cuối


Tôi trong cơn mê man vẫn nhớ như in người đâm mình chính là bố của con mình,một lần đối với tôi là đủ,lần này còn tàn nhẫn hơn ,con người đó quá máu lạnh,thế nên tôi chỉ cầu mong mọi sự bình an đến với con trai mình…

Chiến vừa lên chức anh ta gạt tay Dĩnh khi cô ta cầm tay anh ta
Chiến: cô tránh xa tôi ra ngay từ giây phút này
-anh định trở mặt vs em à,anh nên nhớ em cho anh được em sẽ lấy lại được
-cứ đến lấy lại nếu cô thích ,Helen chuẩn bị xe đi…

Chiến bế Thùy lên vội vã ra xe,Dĩnh hét ầm nhà lên
Dĩnh: anh lừa em ,Chiến,anh lừa em em hận anh …

Chiến trên xe lấy tay bịt vết thương trên bụng Thùy,Helen cố lái thật nhanh đến viện…tới viện Helen vội vã nói với Chiến
Helen: cô ấy nói khi đó là thật sao ạ
-tôi không rõ được thế nhưng tôi và cô ta chỉ 1 lần tại sao lại có con được
-đứa trẻ đó đang nằm ở viện này,cậu có cần xác nhận
-đưa tôi qua đó xem sao

Chiến qua phòng trẻ em y tá chỉ đây là con của Thùy,nhìn thằng bé anh ta lảo đảo
Helen: thằng bé nhóm máu AB- giống nhóm máu của tôi và cậu,không lẽ…
Hiền: các người là ai vậy (nhìn Tôm giống hệt Chiến Hiền vội vã đứng dậy) anh có phải bố gấu không vậy,thằng bé giờ đang rất cần máu để làm phẫu thuật…
Chiến: mau làm luôn đi
Bác sỹ: cậu nhóm máu gì
-Tôi máu AB-
Helen: Tôi có thể cho thằng bé,sức khỏe cậu còn lo nhiều việc tôi sợ cậu k có sức
-đáng là gì,máu của cô giữ lấy khi tôi cần tôi sẽ báo,cô qua xem Thùy sao rồi ,tôi đâm nông nhưng sợ vẫn có nguy hiểm
Helen: khó cho cậu rồi…

Hình ảnh Thùy trong phòng cấp cứu ,Chiến đang được nằm lấy máu ra bên ngoài còn Tôm được đẩy vào phẫu thuật…Chiến nằm nhìn lên ánh đèn anh ta thở dài rồi lấy một tay che mắt nhắm lại như thể hiện trong lòng đang rối bời…

Tôi mở mắt thấy em gái ngồi ngay cạnh…
Hiền: chị tỉnh rồi à
-Tôm đâu em,em ra đay thì Tôm đâu
-chị yên tâm bố nó đang bế rồi
-bố nó
-vâng anh ý cho nó máu thằng bé đang dc nằm ở phòng tốt nhất rồi…
-vậy là tốt rồi,chị mệt mỏi quá
-chị nghỉ đi vẫn còn đang yếu
-chị vẫn lo em đưa Tôm dến cho chị đi
-bố nó bế chị còn lo gì,có bố nào ăn thịt con đâu chị cứ lo xa…
-chị biết vậy thế nhưng…chị thấy sợ anh ta (tôi nghĩ anh ta còn đâm mình như vậy thì làm hại con k gì là không thể)…

Helen gõ cửa…
Helen: cô tỉnh rồi sao,cơ thể cảm thấy thế nào?
-tôi thấy ổn rồi
-sẽ nhanh khỏe lại thôi,cố lên,cô có trách cậu ấy không
-trách hay không trách cũng đâu thay đổi được gì,anh ta vẫn sống cuộc sống của anh ta còn tôi vẫn sống cuộc sống của tôi…
-giờ Tôm đã biết bố của nó là ai rồi thì tôi nghĩ cô nên để cậu ấy nuôi thằng bé,nó là con trai
-nhưng nó là do tôi sinh ra mà,tôi không thể xa con mình được…
-cô nên suy nghĩ đi đó là lời đề nghị của cậu Chiến,tất nhiên cô sẽ có khoản tiền xứng đáng..
-anh ta luôn dùng tiền để giải quyết việc nhỉ,tôi chọn con không chọn tiền…

Helen chuyển lời của Thùy cho Chiến
Helen: cô ấy nói vậy đấy cô ấy chọn con không chọn tiền
-cũng khó dù sao cô ta cũng vất vả sinh ra nó (chiến nhìn Tôm nằm trên giường) tạm thời để mẹ con cô ấy về Việt Nam khi tôi nhậm chức xong sẽ giải quyết tiếp
-còn cô Dĩnh cậu tính sao
-nhốt cô ta vào phòng kín,sau đó làm giấy báo cô ta bị tâm thần và đưa vào trại thương điên
-cậu Chiến như vậy có quá không dù sao cô ta cũng yêu cậu thật lòng
-tôi k bh chấp nhận tình yêu từ con của kẻ thù…

Tôi và Tôm trở về Việt Nam trở về căn hộ của anh ta,hằng ngày có bác sỹ đến trực tiếp thăm khám cho thằng bé,hôm nay tôi hẹn Thư ra bên ngoài
Thư: bố nó giàu vậy sao
-uk có tiền
-thế nhưng mày tính sao khi anh ta nói trả con,không yêu nhau thì làm sao mà chung sống được,anh ta cũng đâu đề nghị gì từ mày,tất cả chỉ là thoảng qua
-đúng tất cả chỉ là thoảng qua thế nhưng tao chỉ nghĩ cho con,thằng bé mới 1 tuổi nếu như tao bỏ con lại cho anh ta,tao lại ác vs con quá rồi
-tao biết thế nhưng tao không còn cách nào khác,tao chỉ cần con mình
-này con mụ P tú bà mất tích nhanh nhỉ
-bị bắt rồi à
-không biết nhưng mất tích từ 1 năm trước rồi,chắc bị bắt rồi,tao ăn ngon ngủ yên hơn mỗi khi về nhà,à thiệp cưới của tao mời mày nhé
-ơ bỏ cuộc chơi à
-uk chơi chán rồi cũng đến lúc ngừng chứ…anh ấy yêu tao thật lòng
-chúc mừng mày đã tìm thấy người yêu mày thật lòng
-mày cũng sẽ tìm thấy,chúng ta đều đau khổ trong tình yêu quá nhiều rồi…
-tao không hy vọng chỉ mong bố mẹ con cái khỏe mạnh bình an là vui rồi…

Tôi trở về nhà cùng chiếc thiệp cưới trên tay,chị giúp việc cười nhẹ
“cô có khách đấy”
-ai vậy chị
-mẹ cậu Chiến…
Tôi vội vã vao trong nhà thì thấy một phụ nữ trung niên đang bế Tôm cười nói
“cháu chào cô”
-chào cháu,ngồi đi cứ thoải mái khi nói chuyện là được
-dạ cô…
-cô nghe chiến nó nói qua rồi,cháu cũng đã vất vả sinh ra Tôm nên việc tách hai mẹ con là điều rất khó và cũng k nên ,thế nhưng cuộc sống của con trai cô rất phức tạp,ý cô là nó có nhiều cái khác với thực tế cuộc sống,cô hy vọng cháu có thể ở lại đây mà chăm sóc Tôm cho đến khi thằng bé 3 tuổi thật sự không còn cách nào khác…
-cháu có thể đưa thằng bé về Bắc để tiện cho cháu đi làm,khi nào thằng bé 3 tuổi cứng cáp cháu sẽ trả nó về cho bố của nó
-cháu có muốn con cháu có điều kiện tốt nhất không,nếu cháu đi làm thì ai chăm thằng bé,không ai chăm con tốt bằng mẹ nhất là khi thằng bé lại ôm đau nữa…
-cháu còn con gái ngoài đó nữa
-con gái cháu lớn rồi,cô biết hết,cháu cũng có thể tuần về thăm con 1 lần cô không ý kiến…
-vâng cháu sẽ suy nghĩ
-Chiến nó sắp kết hôn rồi nên cô nghĩ chuyện này nên giải quyết nhanh gọn…
-anh ta có vợ rồi chứ ạ
-đó là kết hôn vì mục đích,lần này nó kết hôn với người nó yêu,cô gái mà nó dùng cả đời mình để yêu…
-vâng

Tôi thật sự thấy sốc khi thấy tin anh ta chuẩn bị kết hôn,vết thương trên bụng vẫn đau nhói,tôi chẳng hiểu sao thấy lòng rất buồn …cả đêm nằm ôm con tôi nghĩ về tất cả mọi chuyện..tiếng cạch cửa phòng,tôi bật dậy thấy Chiến bước vào phòng…
Chiến: cô ngủ rồi à
-tôi chưa
-chúng ta đi làm vài ly đi..

Tôi và anh ta đèo nhau trên chiếc xe máy của tôi,đi qua cây cầu anh ta nói lơn ” tôi thấy thật sự thoải mái”
-anh nói to vậy
-ngại gì …(đỗ vào 1 quán ven đường chúng tôi gọi nửa con gà và ít đồ trần) tôi vừa xuống sân bay chợt nhớ tới món này luôn
-nếu anh thích tôi có thể làm cho anh ăn
-thật à
-tôi đâu nói đùa,đơn giản mà (tôi chợt nghĩ tới việc anh ta chuẩn bị kết hôn)…tôi nói đùa thôi
-sao ngập ngừng thế,cô quyết định ở lại chứ
-chắc vậy con vẫn nhỏ nên chờ thằng bé 3 tuổi rồi đi,mà vợ sắp cưới của anh biết chưa
-sắp cưới…có lẽ hủy
-ô sao vậy
-Cô ấy nói k muốn lấy tôi rồi
-Tại sợ anh lăng nhăng chứ sao,như anh chẳng nói thích tôi còn gì,ai cũng nói vậy thì hỏng rồi
-Ai nói là việc tôi nói thích cô là đùa,tôi thích thật đấy chứ,nhất là đôi mắt của cô rất giống cô ấy….

Tôi thấy khó hiểu trước lời của Chiến,chúng tôi đi bộ nói chuyện cả đêm về những việc xa xưa từ thời đi học
Chiến: năm 10 tuổi bố tôi chết,cả nhà tôi bị dồn đến mức phải đi ăn xin,tôi hận kẻ đã sát hại bố mình suốt 20 năm và tôi cuối cùng cũng đã giải quyết được hắn,tôi chà đạp lên người mà hắn yêu thương nhất…có lẽ trên đời này chỉ việc chà đạp lên người mà kẻ địch yêu thương nhất mới là kẻ chiến thắng
-vậy anh có cảm thấy mình chiến thắng không
-không,tôi vẫn thấy cô đơn,rất cô đơn

Chiến tựa vào vai tôi rồi ôm lấy tai tôi
Chiến: gió lạnh đấy
Tôi thấy anh ta rất đáng thương,ngay hôm sau tôi hỏi Helen
Helen: đúng thế cô gái đó từ chối kết hôn với cậu ấy
-tại sao vậy
-cô ấy bị Dĩnh làm mù mắt thế nên cô ấy đang là người khuyết tật (tôi chợt nhớ tới chuyện anh ta nói rất thích đôi mắt mình)

Phải chăng lần đầu gặp anh ta luôn nhìn vào mắt mình để nhớ tới cô gái đó..tôi thật sự thấy hoang mang…
-vậy cô ấy mặc cảm sao ạ
-phải cô ấy nói vs cậu Chiên sẽ k kết hôn và k nhận giác mạc của bất cứ ai
-cô ấy hẳn là rất yêu anh ta
-cô cũng vậy mà ,cô đang thích cậu chiến rồi đấy
-k có đâu chúng tôi ít gặp nhau k có nghĩa
-ít gặp k có nghĩa là k nảy sinh tình cảm,cô có lẽ đã thích cậu ấy từ lâu rồi mà chẳng dám nói ra…à có bưu phẩm của bên Sing gửi cho cô đây…
-em ….(đang suy nghĩ về tình cảm của mình)…chị đọc hộ em ,em kb tiếng
-ok…

Tại Hà Nội,Huy đang ngủ với vợ mới thì bỗng hét lên ,máu chảy đầy phía dưới quần anh ta…mẹ Huy chạy vào bật đèn thì thấy cô vợ mới tay cầm kéo cắt của quý của con trai bà ta…
Huy: mày…mày điên rồi
Vợ H: tao chấp nhận đi tù,cuộc đời mày lấy ai rồi cũng bị đâm như 1 con chó mà thôi,thằng lừa đảo…
MẸ H: đưa cái đó cho mẹ (ý của quý)
Vợ H: Mày ngang nhiên nhắn tin cho đưa khác là lấy tao vì tiền nhà tao à…
H: Đưa cái đó đây,mẹ mau lấy đi …
Mẹ H nhẩy vào giằng co vs vợ Huy cô ta ném cái đó ra ngoài sân,mấy con chó lao vào giằng xé miếng thịt đó
Huy: không….

Tôi nghe như tiếng sét đánh khi Helen đọc bức thư
Helen: cô bị bệnh ung thư máu giai đoạn cuối rồi chỉ còn khoảng 3 tháng ,cô nên qua đó xạ trị…trời đây là thư báo bệnh của viện ,cô Thùy mau cpi đồ,để tôi báo cho cậu C
-Không đừng,tôi định cuối tuần đi khám vì thấy tóc rụng nhiều và hay chảy máu mũi ban đem nữa,cơ thể cũng thấy khó chịu,đó là số rồi
Helen: kìa còn nước còn tát..
-tôi k muốn là gánh nặng cho gia đình hay cho bất cứ ai (tôi bật khóc)…
Chiến mở cửa bước vào tôi gạt vội nước mắt
Chiến: cho con đi thủy cung chơi đi,tôi đang rảnh
Tôi: uk được..

Chiến lao vào bế con rồi chúng tôi lại giống như những gia đình bình thường khác,không đi xế hộp,chỉ chở nhau trên chiếc xe máy cũ ,ăn những món ăn bình dân…Chiến tay nắm tay con,tay cầm tay tôi
Chiến: thế mới giống gia đình chứ nhỉ
Tôi suýt bật khóc khi nghe thấy anh ta nói vậy,tôi chỉ cười gật…khi ăn kem ,kem dây trên má tôi anh ta lấy tay vuốt nhẹ…
Chiến: cô ăn còn bừa hơn con đấy…
-anh cũng thế này
-đâu tôi có dính à
-uk đây này (tôi đùa rồi Chiến cầm tay)
-Cô đừng đi đâu cả ở lại bên tôi đi,chúng ta cùng cố gắng xây đắp tình cảm,bên ngoài tôi là ai k cần biết chỉ cần biết tôi ở nhà là bố của con cô là đc rồi,dc k

Tôi gật rồi ôm cổ Chiến bật khóc
Chiến: gì mà cảm động thế à,tôi nói tôi thích cô mà (Tôi lấy tay cắn lên miệng để kìm nén nỗi đau)

Điện thoại từ nhà reo lên nói nhà Huy muốn đón nhím về nuôi
Tôi: k dc mẹ con k cho phép
MẸ: Nghe nói nó bị vợ cắt chỗ ý rồi nên k có con được,bây giờ mới đòi lại con Nhím
-con sẽ về ngay (tôi cúp máy rồi bảo Chiến)anh đi cùng tôi về nhà đc k
-sao thế
-ck cũ tôi đòi lại con gái
-được tôi sẽ lo…
Tôi cùng chiến trở về quê
MẸ H: bây giờ con cháu nhà tôi lại k dc mang về à,làng nước ra mà xem này
Mẹ Thùy: nhà bà có đoái hoài gì đâu khi bh có chuyện lại đòi lấy lại cháu,đừng hòng,bà chờ ra tòa đi…
Huy hét lên
Huy: mẹ vào đón con Nhím con xem nhà nó ai dám làm gì (bố thùy cầm cuốc ra thì bố Huy đẩy)
Bố H: CHáu nhà tao tao đón về
Mẹ H vào lôi nhím xềnh xệch…”đi về vs bà ,bà mua sữa xịn cho con”…
Tôi về đến nơi thấy tôi mẹ H buông tay nhím
Tôi: các người có quyền gì mà đòi con tôi về(tôi ôm nhím)con tôi để tôi nuôi là đủ k cần đến các người…
Mẹ H: Mày còn có đứa con nữa rồi thì mày quan tâm gì đén con Nhím
Me Tôi: bố mày say nên trót kể với thím mày rồi bà ý đi buôn ầm lên…
Tôi: tôi nuôi con nhím được
Huy: mày lấy gì ra nuôi nó hả…
Chiến miệng ngậm thuốc đi vào thở vào mặt Huy
Chiến: tao thiếu gì tiền (nhìn Chiến đi cùng đám người nhà Huy e ngại)tao nuôi con bé thật tốt ,chắc chắn với mày luôn,còn nhà mày bước chân đến cửa nhà vợ tao lần nữa,tao cho cả nhà mày đi xe lăn luôn
Huy: mẹ…mẹ về thôi (ấp úng)…
Nghe thấy Chiến nói vậy tôi thấy từ ” vợ ” nghe sao mà xa vời quá,..
Tôi đặt lên bàn 2 cuốn sổ tiết kiệm mà Chiến chuẩn bị
Chiến: cô cầm lấy đưa cho bố mẹ,đợt cứu Tôm tôi biết tốn kém,em gái cô nói hết rồi
-trong này có bao nhiêu vậy
-cô đừng xem,hãy nghĩ đến trả ơn bố mẹ mình…

Bố mẹ thấy sổ tiết kiệm giật mình
Bố: sao ở đâu lại có vậy con
-anh ấy là bố Tôm,anh ấy rất giàu có nên bố mẹ đừng lo
Mẹ: con định kết hôn lần nữa sao
-không mẹ ạ ,con có chuyện phải đi 1 năm ,bố mẹ cho con ôm Nhím 1 cái …
Nhím: mẹ lại đi à mẹ
-nhím học giỏi k con
-con toàn được điểm 10 thôi mà chẳng thấy mẹ về (tôi khóc lớn)
-nhím có muốn đi với mẹ không
-không con ở với ông bà cơ,mẹ cứ đi đi con sẽ ngoan ở nhà chờ mẹ về
Tôi: bố mẹ đừng tiết kiem giờ con lấy được chồng giàu rồi con sẽ lo được cho bố mẹ …

Tôi ôm hôn con rồi lấy chiếc áo của con mang đi trên đường vừa ôm áo vừa khóc
Chiến: cứ như gái được gả đi lấy ck vậy,cô thích thì ngày nào cũng về thăm con chỉ sợ k có sức thôi
-đúng vậy tôi chỉ sợ không có sức thôi…

Trở về nhà Chiến nằm ôm tôi trong phòng
Chiến: ngủ đi,mai tôi đi sing rồi trở về tôi sẽ nói cho cô nghe cái này
-cái gì
-bí mật nhé …
Chiến và tôi cứ lặng thầm ôm nhau nằm trên giường,chẳng ai nói điều gì nhưng tôi biết tôi có tình cảm với anh ta…nửa đêm máu ở mũi tôi chảy ướt đẫm gối,tôi vội dậy vứt gối vào máy giặt rồi ngồi ủ rũ ở góc phòng…

Sáng hôm sau ,tôi hỏi Helen địa chỉ của người mà Chiến yêu,Helen đưa cho tôi rồi nói nhỏ
Helen: cô nên đi điều trị cang sớm càng tốt
-chị cứ giữ kín cho em ,em sẽ tự nói vs anh ấy…
Chiến: tôi đi đây,ở nhà đi spa làm đẹp đi…trông cô xanh lắm
-được tôi phải tiêu tiền của anh
-tốt,tôi thích câu này…

Tôi tìm đến địa chỉ cô gái đó đang ở 1 trường dậy trẻ khuyết tật,hỏi mọi người chỉ cho tôi đến lớp học…cô gái mặc chiếc váy hồng đang dậy học sinh nói năng nhỏ nhẹ,gương mặt xinh xắn chỉ tiếc đôi mắt không thấy ánh sáng…
ly cafe đặt lên bàn cô gái tên Nhi đó cười
-Cô đừng đùa
-tôi k đùa đâu,tôi hy vọng cô nuôi con của tôi như chính con đẻ mình
-anh Chiến biết việc này chưa
-anh ấy không biết,tôi cũng k nói
-tôi không thể nhận giác mạc của cô được
-vì người mình yêu tôi làm được,tôi cũng k sống dc lâu nữa thế cô cũng hãy vì anh Chiến,anh ấy chờ cô lâu lắm rồi
-Tôi thật sự k muốn
-tôi sắp chết rồi,đây là cơ hội của cô…
5 hôm sau tôi nhập viện và viết một bức thư rất dài để lại cho Chiến,tôi cũng gọi cho mẹ Chiến nói nhờ chăm sóc Tôm vì phải đi xa …
Ánh đèn chiếu vào mắt tôi,tôi rơi nước mắt và thấy bình yên khi nhớ đến nụ cười của Chiến,nhớ đến bố mẹ đang ôm Nhím vẫy chào mình….tạm biệt tất cả…

Chiến xuống sân bay gọi mãi cho Thùy không được…lục tung nhà thấy bức Thư ” Chào anh chàng trai mang máu nuôi con tim của em biết rung động,em là cô gái hằng ngày đạp xe bán bánh trên các con phố,chưa từng nghĩ đến ngày mình gặp và sinh con cho người giàu có như anh,em theo bạn sang một đất nước mới,tìm cuộc sống mới,anh nuôi con cho tốt nhé,ổn định em sẽ gọi về cho con”….
Helen: cô ấy đang có chuyện buồn có lẽ chỉ đi đâu đó
-Thùy kp người tự ý bỏ con đi,chắc chắn có chuyện gì đấy
-cô ấy (dt của Chiến reo lên)
Nhi:em chấp nhận lời cầu hôn của anh bây giờ nó có hiệu lực không,mắt em đã sáng rồi…

Chiến buông thõng điện thoại ngồi sụp xuống ghế
Helen: có chuyện gì vậy
-cô ấy đã ra đi rồi thì tôi k còn lưu luyến gì nữa
-cô Thùy đang ốm mà cậu chiến
-cô ta từ bỏ tôi trước ,tôi định cầu hôn cô ta vậy mà …chuẩn bị đi tôi sẽ cưới Nhi
-kìa cậu chiến cậu chờ cô Thùy về rồi nói rõ xem sao
-tôi chưa bh chờ đợi bất kì ai,nhất là đàn bà…
Sự tức giận của Chiến khi nghĩ Thùy bỏ đi..lễ cưới của Nhi và Chiến diễn ra trong sự chúc mừng của mọi người,chú rể mặt không chút vui vẻ…
Nhi: em mắt sáng anh không vui à
-Nhi này anh xin lỗi em nhưng anh nghĩ là anh đang có quyết đinh lúc nóng giận,anh xin lỗi em
-anh không còn yêu em,em biết
-tại sao em biết
-ánh mắt anh nói lên điều đó
-anh xin lỗi
Chiến giật chiếc nơ trên cổ rồi bỏ ra khỏi lễ đường…Helen vội vàng nói cho chiến ” Cô Thùy bị ung thư máu có khi nào cô ấy bỏ đi k,cô ấy nói gì trong thư”
-sao cô k nói sớm,cô ấy nói tìm cuộc sống mới nên tôi….tìm cô ấy đi…
2 tháng trôi qua Chiến râu ria ngồi ở góc phòng khi không tìm thấy Thùy…
Helen: cậu chiến tôi nghe nói hnay bạn cô ấy cưới có khi nào cô áy đến đó k
-chuẩn bị xe
Chiến lái xe đến lễ cưới ,giữa đám cỏ,giữa tiếng vỗ tay ,Chiến thấy Thùy đang chống gậy đầu đội mũ dường như tóc đã rụng hết…mọi người chen nhau lên chúc mừng gậy của Thùy rơi xuống Chiến nhặt lên đặt vào tay Thùy…nhưng Thùy vô giác cười cám ơn
Thùy: cám ơn nhé (Thư chạy tới đỡ Thùy)
Thư: tao đã nói đứng gần tao mà
-được rồi giờ đang gần đây này…

Chiến như chết lặng tiến tới ngồi cạnh Thùy để xem cô dâu chú rể trao nhẫn…thấy Thùy cứ cười như k có gì xảy ,Helen đi tới nói vào taI CHIẾN
hELEN: Cô ấy hiến mắt cho cô Nhi…cô Nhi vừa nói với tôi

Thùy: cô dâu chú rể hôm nay đẹp lắm đúng không
Chiến: chúng ta nói chuyện đi (Thùy giật mình khi thấy giọng chiến)
Chiến vừa đứng lên thì Thùy ngất xuống nền cỏ…
Ngồi cạnh Thùy trong bệnh viện Chiến thấy tay đầy vết tiêm,anh ta cúi đầu ôm lấy bàn tay….
Chiến: em sẽ ổn thôi
Tôi mở mắt sờ tay lên đầu Chiến
-em thấy em sắp không trụ được rồi
-sẽ được anh đang chuẩn bị đưa em ra nc ngoài chữa trị
-quá muộn rồi,anh kết hôn chưa
-chưa
-sao vậy ,Nhi vẫn k đồng ý cưới anh à
-là anh k muốn cưới cô ấy nữa
-vậy là sao
-em hiến mắt cho cô ấy để làm gì
-để khi em chết đi cô ấy có thể nhìn anh thay cả em nữa ,sẽ chăm sóc con của chúng ta nữa
-tôi sẽ cứu em cứ yên tâm ,xe đến rồi (Chiến cõng Thùy trên lưng đi qua khuôn viên viện)
-em k trụ được nữa,em xấu lắm không
-xấu chính vì thế phải khỏe để đi spa làm đẹp
-anh ngày nào đó hãy buông bỏ thù hận để làm một doanh nhân bình thường…
-cái đó tính sau đi
-chiến này anh có thích em k
-có tôi có thích em
Tôi cười rồi sờ lên má Chiến ” thi thoảng thay em chăm sóc cho Nhím nhé”
-chúng ta cung chăm sóc…
-em k thể nữa rồi,cám ơn anh đã đến bên em tựa như một cơn gió thoảng qua dù ngắn ngủi nhưng đủ
-đúng vậy đâu phải yêu lâu là yêu đậm sâu
-em cũng thích anh…

Lời Thùy nói cuối cùng rồi buông thõng tay…Chiến đi chậm lại…
Chiến: nếu em mệt rồi thì cứ ngủ đi,cô gái của tôi…

3 tháng sau em gái của Thùy được nhận được số tài sản khổng lồ với điều kiện nuôi nhím,Cu Tôm được gửi đến cho bà nội…trong căn phòng chung cư cao cấp đó 1 người đàn ông tên Chiến tự tiêm thuốc tự sát….

Helen nhìn len bầu trời khi thả chim bồ câu ” Cậu chiến giờ cậu và cô ấy nhất định sẽ ở bên nhau”…

Phận gái nếu lấy được người mình yêu thì đó là điều tuyệt vời nhất,nếu lấy được người đàn ông chung tình thì lại càng hoàn hảo hơn..thế nhưng để lấy được người đàn ông chết vì mình thì dù có làm phận gái chịu muôn vàn đau thương cũng chấp nhận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN