Phản Hồi Sau Hôn Nhân - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
518


Phản Hồi Sau Hôn Nhân


Chương 12


Vì Lý Thanh Tễ không phản đối nên cô đương nhiên sẽ không từ chối lòng tốt của bạn bè anh.

Cô gái ngồi bên cạnh là Tưởng Hiểu Văn, có mái tóc ngắn gọn gàng, dáng vẻ ngay thẳng, vô cùng nhiệt tình.

Từ miệng cô ấy biết được, cô ấy và Lý Thanh Tễ là bạn học cấp ba, tuy rằng trước đây không quá thân nhưng hai năm gần đây cô ấy thường chơi cùng mấy người Lục Phong và Trần Quý Minh, cho nên cũng thường xuyên gặp Lý Thanh Tễ.

Giang Nại cũng đứng lên theo Tưởng Hiểu Văn, trong lúc lơ đãng xoay người lại, chợt thấy Lý Thanh Tễ vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn đám bạn ồn ào. Anh không tham gia nhưng cũng không tách biệt.

“Giang Nại! Giang Nại, lại đây!” Tưởng Hiểu Văn gọi cô, Giang Nại không nhìn Lý Thanh Tễ nữa, xoay người đi theo Tưởng Hiểu Văn.

Sau nghi thức sinh nhật, mọi người tiếp tục ăn uống vui chơi.

“Đúng vậy.” Tưởng Hiểu Văn nói: “Có điều cậu ấy rất lạnh lùng, ngoài mặt trong có vẻ khách sáo lịch sự, nhưng thật ra nếu tiếp xúc rồi sẽ có cảm giác rất xa cách, thời đi học không biết có bao nhiêu nữ sinh đã bị cậu ấy làm đau lòng. Này Giang Nại, sau khi kết hôn với cậu ấy rồi cô có cảm giác gì, lúc ở nhà cậu ấy sẽ thế nào?”

Tưởng Hiểu Văn uống hơi nhiều rượu, đã có chút say.

Giang Nại không uống nhiều như Tưởng Hiểu Văn, chỉ cảm thấy có chút choáng váng, nghe vậy, cô do dự một chút rồi nói: “Bình thường anh ấy… rất tốt.”

Cô nói đều là sự thật, tuy rằng bọn họ không có quá nhiều tình cảm nhưng Lý Thanh Tễ thật sự là một ‘người chồng’ xứng chức.

“Rất tốt là tốt thế nào? Chẳng lẽ, sau khi kết hôn Lý Thanh Tễ cũng làm những chuyện lãng mạn?”

“Sẽ không.”

Cô không thể nói ra những lời trái lương tâm như vậy.

Tưởng Hiểu Văn vỗ vỗ vai cô: “Cũng đúng, Lý Thanh Tễ sao có thể lãng mạn được. Nhưng mà sở hữu được khuôn mặt đó rồi, có không lãng mạn cũng xứng đáng!”

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhìn sang.

Đúng lúc này, ầm một tiếng, bong bóng trên nóc nhà từng cái nổ tung, vô số mảnh giấy màu đỏ tán loạn rơi xuống.

Giang Nại sững người một lúc, giơ tay bắt lấy hai mảnh.

Mảnh giấy rơi vào lòng bàn tay, cô vô thức nhìn về phía Lý Thanh Tễ lần nữa, mơ hồ nhìn thấy anh khẽ mỉm cười, giống như là vì hành động ngây thơ của cô.

Giang Nại lập tức có chút ngại ngùng, buông mảnh giấy trong tay ra.

Âm nhạc trong quán bar càng lúc càng dồn dập, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng phải cao giọng một chút, nhưng điều này không ảnh hưởng đến phong độ của Tưởng Hiểu Văn, cô ấy kéo Giang Nại ra nói chuyện, nói một lúc lại đến chuyện thời đi học.

“Cô không biết lúc học cấp ba Lý Thanh Tễ được yêu thích thế nào đâu, tôi không hề nói quá, hai phần ba nữ sinh trường bọn tôi đều thích cậu ấy, ngăn bàn của cậu ấy lúc nào cũng nhét đầy thư tình…. À! Sau mỗi giờ học luôn có người chạy đến lớp cậu ấy chặn đường, lớp bọn tôi xem náo nhiệt riết cũng thành quen.”

Lý Thanh Tễ vốn đang định ngồi xuống, nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn cô.

Giang Nại bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, bèn quay đầu sang bên kia: “Lát nữa tôi có thể tự về.”

“Tôi nghĩ là về mặt pháp luật thì tôi vẫn cần có trách nhiệm với em.” Lý Thanh Tễ nói.

Giang Nại sửng sốt.

Lý Thanh Tễ lại nói: “Hay là em đã quên, tôi với em là quan hệ vợ chồng?”

Giang Nại: “…Tôi không quên.”

“Vậy là được rồi.” Lý Thanh Tễ ngồi xuống ghế sô pha, thấp giọng nói: “Ngủ tiếp một lúc đi, truyền xong tôi đưa em về.”

“Vậy sao?”

Giang Nại bật cười.

Tưởng Hiểu Văn nói: “Khụ, giám sát chặt chẽ một chút đó.”

Giang Nại khó hiểu.

Tưởng Hiểu Văn nheo mắt: “Tuy rằng không dễ tiếp xúc, nhưng cũng có không ít cô gái muốn đến gần, cô phải giám sát chặt chẽ một chút.”

Giang Nại thoáng khựng lại, nhìn về phía Lý Thanh Tễ.

Người nọ đang đứng phía trước, nói chuyện cùng bạn bè đến chào hỏi.

Sau khi tìm được quy luật, cuối cùng cũng không thua liên tục nữa, bắt đầu có xu hướng lật ngược tình thế, lúc cô cảm thấy hóa ra trò chơi lại vui như vậy thì đột nhiên có người vỗ vai cô.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, không biết Lý Thanh Tễ đã đứng phía sau cô từ lúc nào, anh đang từ trên cao nhìn xuống cô.

Giang Nại ngẩng đầu lên, quên quay đầu lại, tiếng nhạc dồn dập đập vào màng nhĩ và trái tim cô, khiến cô có chút choáng váng.

Trong lúc mơ mơ màng màng không hiểu sao cô đã nghĩ, cuộc đời Lý Thanh Tễ có thể có được gương mặt này, quả thật rất đáng giá.

“Thật sự vẫn ổn?”

“Tôi vẫn ổn mà…”

Lý Thanh Tễ: “Được, vậy tôi qua bên kia một chút, có mấy người bạn bên đó, em ở đây đợi tôi một lát, có chuyện gì thì nhờ người khác đến tìm tôi.”

Giang Nại gật đầu: “Tôi biết rồi, anh đi đi.”

Lý Thanh Tễ xoay người rời đi.

Giang Nại cũng ngồi thẳng dậy, một lúc sau, cô đưa tay sờ sau gáy, cảm thấy đau nhức…

Niềm vui và sự hưng phấn trong quán bar vẫn đang tiếp tục, Lục Phong chạy khắp nơi không ngừng nghỉ, cũng không còn biết mình đã mở bao nhiêu chai rượu ngon.

Một lúc sau, Tưởng Hiểu Văn cũng không uống nổi nữa, cô ấy dựa nửa người vào vai Giang Nại, thỉnh thoảng ngâm nga theo ca sĩ trên sân khấu mấy câu.

“Còn có thể là ai, Tưởng Hiểu Văn đó, nhưng mà cô ấy gục ngã rồi, cũng đưa đi luôn rồi.”

Lý Thanh Tễ nhíu mày: “Tôi cũng đưa cô ấy về trước.”

Lục Phong: “Được.”

Lý Thanh Tễ cúi đầu nhìn người trước mặt: “Còn có thể đi không?”

Giang Nại gật đầu: “Có thể…”

“Được, vậy chúng ta về nhà thôi.”

Giang Nại quay đầu nhìn anh nói: “Thật ra… anh có thể tìm người đưa tôi về.”

Lý Thanh Tễ: “Sao cơ?”

“Giang Nại, cô vừa mới về nước, nếu như nhàm chán có thể gọi chúng tôi cùng ra ngoài chơi, sau này mọi người đều là bạn bè.” Tưởng Hiểu Văn nói.

Giang Nại mỉm cười: “Vâng, cám ơn.”

“Không cần khách sáo với bọn tôi, nào, cụng ly một cái.”

“Được.”

Không bao lâu sau, bánh kem của Lục Phong đã được đẩy lên, DJ còn đặc biệt đổi một bài hát chúc mừng sinh nhật, mọi người trên khán đài đều đứng dậy chúc mừng anh ta.

Giang Nại cảm thấy đầu có chút nặng nề, cô nhìn thời gian, tìm kiếm bóng dáng của Lý Thanh Tễ.

“Hả? Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

Lý Thanh Tễ cảm thấy vẻ mặt của cô có chút không đúng, một tay chống lên thành ghế sô pha, cúi người xuống nhìn cô: “Em uống say rồi à?”

Giang Nại vội vàng lắc đầu: “Đâu có.”

Ánh mắt Lý Thanh Tễ bất động vài giây, giống như không thể xác định được lời cô nói có phải là thật hay không.

Giang Nại gần về đến nơi mới nhớ đến việc gọi lại cho Diêu Kỳ. Một tiếng trước Diêu Kỳ trở về phòng phát hiện không thấy Giang Nại đâu, hỏi lễ tân mới biết cô bị đau dạ dày nên đi trước.

“Em chắc chắn em không sao chứ? Cũng tại chị chơi quá hăng nên không xem điện thoại.”

“Em thật sự không sao, bây giờ đã truyền nước xong rồi, đang chuẩn bị về.”

Diêu Kỳ: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, lễ tân nói là sếp đưa em đi?”

Giang Nại liếc nhìn Lý Thanh Tễ ở bên cạnh: “Ồ…. đúng vậy.”

Đèn trong quán bar vốn đã mờ tối, anh lại đứng ngược sáng, đường nét khuôn mặt càng trở nên sắc bén, đôi mắt sâu thăm thẳm như muốn trực tiếp hút người ta vào trong đó.

“Tìm Lý Thanh Tễ sao?” Tưởng Hiểu Văn lớn tiếng nói.

Giang Nại: “Phải.”

Tưởng Hiểu Văn tựa lưng vào sô pha nhìn ra ngoài, một lúc sau mới nói: “Bên kia!”

Giang Nại nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên tìm thấy Lý Thanh Tễ ở một góc quầy bar cách đó không xa.

Bên cạnh anh còn có một người cô gái.

Ánh sáng cùng khoảng cách không rõ nhưng Giang Nại vẫn nhanh chóng nhận ra người nọ.

Đó là cô gái cô đã nhìn thấy ở bãi đậu xe, cũng là cô gái đã ngồi cùng bàn với Lý Thanh Tễ tại quán cà phê ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

“Hà Thù Tịnh? Sao cô ta cũng đến đây?” Tưởng Hiểu Văn mơ mơ màng màng nói.

Hóa ra, người này tên là Hà Thù Tịnh.

Giang Nại thấy Tưởng Hiểu Văn cũng quen biết, tò mò hỏi: “Cô ta là ai?”

Tưởng Hiểu Văn nghiêng đầu, lười biếng nói: “Cho nên, tình cảm chẳng là gì khi đứng trước quyền lực sự nghiệp.”

Giang Nại chớp mắt hai cái, lần này nghiêm túc nhìn qua: “Thì ra là vậy.”

Những người yêu nhau lại phải vì hoàn cảnh gia đình mà chia cắt.

Chơi một lúc, có lẽ vì không hiểu được, cho nên cô chuyên tâm tìm hiểu quy luật của trò chơi.

Vẻ mặt Tưởng Hiểu Văn tràn ngập hối hận, vội vàng rót cho cô một ly rượu: “Tôi nhiều chuyện, cô đừng nghe tôi nói nhảm, tôi tạ lỗi với cô! Chuyện đó, Hà Thù Tịnh là bạn bè của rất nhiều người trong chúng tôi, hôm nay đến đây cũng rất bình thường… bọn họ chỉ tùy tiện tâm sự thôi!”

“Thật sự không sao!”

Giang Nại mỉm cười nhận lấy, uống một hơi, sau đó tâm trạng lại có chút trầm xuống.

Không phải vì sự tồn tại của Hà Thù Tịnh, mà là cảm thấy cuộc hôn nhân của cô và Lý Thanh Tễ rất đáng buồn.

Thật đáng tiếc.

“Mẹ kiếp?” Tưởng Hiểu Văn đột nhiên hoàn hồn lại, nhìn thấy người mình đang tựa vào là Giang Nại, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh: “Tôi, tôi quên mất. Vừa rồi tôi nói đùa đấy, Lý Thanh Tễ cưới cô nhất định rất hạnh phúc, ý tôi là, chuyện giữa Lý Thanh Tễ và Hà Thù Tịnh đã là chuyện rất lâu trước kia! Giang Nại, cô đừng để ý!”

Thấy cô ấy vội vàng giải thích, Giang Nại cười nói: “Không sao, tôi biết đã là chuyện trước đây, chuyện nhỏ.”

Tưởng Hiểu Văn lại cho rằng cô chỉ miễn cưỡng mỉm cười, ai lại vui vẻ nổi khi chồng mình qua lại với người anh ta yêu mà không đến được với nhau, hơn nữa còn ở ngay trước mắt mình.

Anh cao hơn người kia rất nhiều, cho nên lúc nói chuyện hơi nghiêng đầu qua, dáng vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe, góc mặt vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng như thường lệ.

Giang Nại mỉm cười, thuận theo đáp: “Vâng, tôi biết rồi.”

Sau đó, Tưởng Hiểu Văn bắt đầu dẫn cô đi chơi trò chơi, Giang Nại chưa từng chơi mất trò chơi trong bar, liên tiếp bị trừ điểm, thua thì uống rượu.

Tưởng Hiểu Văn sửng sốt, gián tiếp chia rẽ, cô ấy đã quên mất người mà cô ấy dựa vào là “vợ” của Lý Thanh Tễ, thẳng thắn nói: “Cô không biết Hà Thù Tịnh sao, nghe đồn là người Lý Thanh Tễ thích trước đây đấy!”

“Sao cơ?”

“Cô ta xinh đẹp, nhưng đáng tiếc xuất thân không tốt.”

Giang Nại hiếm khi nổi lên tính hóng chuyện: “Sao lại nói như vậy?”

“Gia đình kinh doanh nhỏ, sau đó còn phá sản, nếu không có Lý Thanh Tễ thì có lẽ gia đình cô ta đã không thể vượt qua nổi.” Tưởng Hiểu Văn nấc lên một tiếng, nói: “Gia đình như nhà họ Lý sẽ không để người có khả năng nối nghiệp cưới một cô gái không có gia thế, Lý Thanh Tễ muốn có vị trí đó thì không thể đến với Hà Thù Tịnh, cho dù thích đến mức nào đi nữa.”

Bọn họ đều bước vào cuộc hôn nhân trái với lương tâm này vì mục đích riêng, có lẽ… mong muốn thật sự trong lòng đều không thực hiện được.

“Mẹ kiếp, Tưởng Hiểu Văn, cậu uống nhiều quá rồi.” Lục Phong vừa quay lại đã nhìn thấy Tưởng Hiểu Văn mềm nhũn như không xương ngồi đó, anh ta thoáng giật mình.

Nghe thấy giọng nói này, Giang Nại cũng mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cô ấy uống hơi nhiều, hay là đưa cô ấy về đi?”

Lục Phong nhìn Giang Nại, thấy trạng thái của cô vẫn còn ổn: “Cô khá đấy chứ, uống rượu với Tưởng Hiểu Văn mà lại tỉnh táo hơn cô ấy, tượu lượng không tệ.”

Giang Nại: “Bình thường, tôi không uống nhiều bằng cô ấy.”

Lục Phong: “Được, vậy tôi đi gọi người đến đón cô ấy.”

“Vâng.”

Lục Phong gọi một cuộc điện thoại, ngay sau đó có hai nhân viên đi đến.

“Đưa cô Tưởng đến phòng khách nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi người của cô ấy tới đón cô ấy.”

“Vâng, ông chủ.”

Nhân viên cúi người đỡ cô ấy lên, Giang Nại cũng muốn giúp đỡ, nhưng cô vừa đứng lên đã ngã xuống một bên, Lục Phong giật mình vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

“Cô vẫn ổn chứ? Nhìn dáng vẻ của cô tôi còn tưởng cô không sao.”

Giang Nại cảm thấy bản thân chỉ có chút choáng váng thôi.

Lúc cô đang muốn phản bác Lục Phong rằng cô thật sự không sau, phía sau lưng có người đến gần, đỡ lấy cánh tay cô từ tay của Lục Phong.

“Uống say rồi à?”

Giọng nói của anh không lớn, nhưng bởi vì anh đứng ở rất gần cô, cho nên cô có thể nghe thấy rõ ràng.

Giang Nại khựng lại, nhỏ giọng phản bác: “Vẫn ổn… chưa say.”

Lục Phong: “Người uống say đều nói bản thân không say, Lý Thanh Tễ, cậu cũng không trông chừng cô ấy.”

“Vừa mới lơ là một chút, là ai rót rượu cho cô ấy vậy?”

“Anh không muốn ở lại thêm một lúc sao? Dù sao…” Trong đầu Giang Nại xuất hiện bóng dáng cô gái tên Hà Thù Tịnh kia, nhưng cô khựng lại một lúc rồi nói: “Dù sao cũng là sinh nhật bạn anh mà.”

Vẻ mặt Lý Thanh Tễ bình tĩnh, nói: “Tiệc sinh nhật của Lục Phong có thể kéo dài đến nửa đêm, tôi cũng không thể ở lại với cậu ta tới nửa đêm được.”

Nói xong, anh trực tiếp dẫn cô ra ngoài.

Vừa rồi lúc đang ngồi vẫn cảm thấy không sao, nhưng vừa đứng lên đầu đã có chút choáng váng.

Vừa đứng lên đi được hai bước mới phát hiện hai chân như đang lơ lửng trên mặt đất, hoàn toàn không đứng vững.

Không đúng… cô biết tửu lượng của mình.

Chưa đi được mấy bước, Lý Thanh Tễ nhìn thấy người bên cạnh nghiêng ngả lảo đảo, bèn đổi thành ôm lấy vai cô, khóa chặt cô bên người, ổn định cơ thể cô: “Em đã uống rất nhiều cocktail đúng không?”

Giang Nại ngã vào lòng anh, hơi thở ấm áp quen thuộc lướt qua người cô, khiến cô càng thêm choáng váng: “Chỉ là nồng độ thấp…”

“Nồng độ thấp, nhưng mấy loại rượu kia có tác dụng chậm.”

“Tôi không biết….”

Lý Thanh Tễ: “Là tôi đã quên nhắc nhở em.”

Xuyên qua đám đông, vẫn còn cách lối ra của quán bar một hành lang dài.

Giang Nại thật sự không chịu đựng được nữa, cô kéo lấy quần áo của Lý Thanh Tễ.

Lý Thanh Tễ dừng lại: “Em sao vậy?”

“Không được rồi.”

“Cái gì?”

“Anh dìu tôi như vậy, tôi rất muốn nôn.” Giang Nại không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi có thể ngồi ở đây một lúc được không…”

Trên hành lang có người ra vào, Lý Thanh Tễ dứt khoát từ chối: “Không thể.”

Giang Nại đau khổ nói: “Nhưng mà tôi thật sự rất muốn nôn.”

Lý Thanh Tễ nhíu mày nhìn cô một lúc, hít sâu một hơi, xoay người lại: “Lên đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN