“Gấp gáp thế này, không phải người nhà có chuyện gì chứ?”
Giang Nại nói: “Chắc là không sao, em quay về xem thử.”
“Ừm, vậy em đi đi, chuyện còn lại chị giúp em.”
“Cảm ơn chị Diêu Kỳ.”
Giang Nại đi xuống lầu, bắt taxi đến bệnh viện theo địa chỉ mà Trần Mẫn nói cho cô.
Vừa rồi trong điện thoại, Trần Mẫn nói cho cô biết là lúc Lý Thanh Tễ đi từ Tây Thành đến địa điểm buổi đấu giá thì xảy ra tai nan giao thông, hiện tại đang được điều trị ở bệnh viện số 2.
Phòng bệnh này rất rộng, chia thành một phòng khách và một phòng ngủ, Giang Nại mở cửa bước vào, nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang nằm trên giường bệnh.
Anh đã thay sang một bộ đồ bệnh nhân, chân phải bị bó bột, trên tay cũng có nhiều vết thương với mức độ khác nhau, được quấn bằng băng vải.
Anh đã tỉnh lại, nhận ra có người đang bước vào nên nhìn sang.
Rõ ràng dáng vẻ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng anh lại không có chút chật vật nào, ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt ra thì không hề có biểu cảm đau đớn.
Giang Nại đi tới bên giường, mở miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì, đành hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lý Thanh Tễ thản nhiên đáp: “Không có việc gì, sao em lại tới đây?”
Giang Nại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Nếu tôi không đến thì có lẽ sẽ rất kỳ cục.”
Câu này nói có lý.
Lý Thanh Tễ hỏi: “Xin nghỉ rồi à?”
“Vâng.”
“Nói thế nào?”
Lý Thanh Tễ: “Không ạ, bà nội yên tâm đi.”
“Sao lại không được. Ôi, lái xe phải chú ý an toàn chứ, sao có thể va chạm thành thế này!”
“Còn không phải vì có người khác ác ý can thiệp sao?” Giọng nói của Phương Thư Anh mẹ anh ở bên cạnh đầy lạnh lùng: “Vì để ngăn không cho Thanh Tễ tham gia buổi đấu giá đất, đúng là đã hao tổn tâm huyết.”
Phó Dung Trân: “Cái gì? Vì chuyện này nên mới bị thương?”
Ông nội Lý Sùng Phong cũng nhíu mày: “Đã điều tra ra là ai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Nếu chưa điều tra ra thì đừng tùy tiện kết luận.” Ông cụ ngồi trên địa vị cao đã lâu, không tức giận cũng có uy.
Phương Thư Anh cúi đầu: “Vâng… Nhưng mà nghe Tiểu Triệu lái xe nói, có người đã cố ý lái xe trên con đường đó, đúng lúc đó lại là con đường vắng vẻ nhất ở Tây Thành, không có camera theo dõi, rõ ràng là cố ý. Bố, tuy rằng còn chưa điều tra ra là ai, nhưng mảnh đất ở Tây Thành đang ở thời điểm quan trọng….”
“Thì… nói người nhà tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vội đến xem sao.” Giang Nại chỉ vào chân anh, sau đó chỉ vào tay anh: “Còn có thể cử động không?”
Lý Thanh Tễ: “Yên tâm, có thể.”
“Ồ…”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tại sao Lý Thanh Tễ lại có thể bị thương chứ?
Giang Nại im lặng ngồi ở bên cạnh, thầm nghĩ thật sự bị Diêu Kỳ nói trúng rồi.
Muốn sếp nằm yên kệ sự đời… quả nhiên… nằm thật…
“Thanh Tễ, Thanh Tễ.” Một lúc sau, ngoài phòng khách lại truyền đến một giọng nói già nua, Giang Nại quay đầu lại thì trông thấy hai ông bà cụ đang bước vào, người đang chống gậy kia là bà nội của Lý Thanh Tễ – Phó Dung Trân, bà cụ vừa bước vào đã nhìn thấy cháu nội đang nằm trên giường bệnh, hai mắt đỏ hoe.
“Sao lại thế này, Thanh Tễ, cháu có đau không?”
Ánh mắt Lý Thanh Tễ bình tĩnh: “Vâng.”
Bà nội cũng không vui vẻ, nói nhất định phải điều tra ra kẻ đó là ai. Sau đó ở lại phòng bệnh thêm một lúc nữa, cho đến khi mọi người đều khuyên bà ấy trở về nghỉ ngơi.
“Mẹ, có Giang Nại ở đây, mẹ đừng lo lắng nữa, về nghỉ ngơi đi ạ, hôm khác lại đến thăm.” Phương Thư Anh nói.
Giang Nại bị gọi tên, đáp lời: “Bà nội, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, bà yên tâm ạ.”
Phó Dung Trân: “Được rồi… Vậy bà không ở đây quấy rầy Thanh Tễ nghỉ ngơi nữa. Giang Nại, cháu vất vả rồi.”
“Không đâu ạ, chuyện nên làm.”
…..
Cuối cùng mọi người trong phòng đều rời đi.
Lý Thanh Tễ nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Em về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây cũng không cần giúp gì.”
“Sao tôi có thể đi được, đã hứa với bà nội sẽ ở lại chăm sóc anh rồi mà.”
Lý Thanh Tễ nói: “Có ở lại hay không cũng không ai biết.”
Giang Nại thì thầm: “Nhưng tôi cũng đâu vô lương tâm như vậy…”
Lý Thanh Tễ nhìn qua: “Cái gì?”
Giang Nại nói: “Lần trước tôi đau bụng, anh đã ở lại bệnh viện đợi tôi rất lâu.”
Khóe miệng Lý Thanh Tễ hơi nhếch lên: “Thế nào, em đang muốn báo ơn?”
Giang Nại: “……Cũng không phải.”
“Bỏ đi, tùy em vậy.”
Giang Nại nói: “Vậy anh có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần, tôi nghỉ ngơi một lúc là được.”
“Được, vậy tôi sẽ ngồi bên ngoài, khi nào muốn ăn gì thì nói cho tôi biết.”
“Ừm.”
Giang Nại đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Mẫn còn đang đợi bên ngoài phòng khách, thấy Giang Nại đi ra, cô ấy bèn rót cho cô một ly nước.
Giang Nại nói cảm ơn, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Triệu thế nào rồi?”
Trần Mẫn: “Vết thương của cậu ấy khá nhẹ, nằm viện theo dõi một ngày là được.”
Hai ông bà cụ vừa nhận được tin tức đã vội vàng chạy tới, Giang Nại nhường chỗ cho hai người.
Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn bị thương.
“Cô Giang!” Vừa đến bệnh viện, cô đã nhìn thấy Trần Mẫn đang đợi cô.
“Tình hình cụ thể thế nào?”
Trần Mẫn nói: “Trên người có nhiều chỗ bị gãy xương, chấn động não nhẹ, những nơi khác đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì.”
“Được.”
Giang Nại đi theo Trần Mẫn đến phòng bệnh VIP của bệnh viện, lúc này mới phát hiện bố mẹ của Lý Thanh Tễ đang ngồi trong phòng khách của phòng bệnh, cô vội vàng lên tiếng chào hỏi hai người:
“Bố mẹ.”
“Giang Nại tới rồi à.” Lý Kính Niên nói: “Con vào thăm đi.”
“Vâng ạ!”
“Thanh Tễ.” Lý Sùng Phong ngắt lời Phương Thư Anh, nhìn người đang nằm trên giường bệnh: “Cháu nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác nói sau.”
Nhưng mà nếu là người trong nhà, có lẽ không đến mức…
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cô lại do dự, trong kiểu gia đình như bọn họ, rất có thể đến mức này.
Anh chị em giết hại lẫn nhau, còn ra tay nặng như vậy, nếu không có may mắn, có thể sẽ không còn mạng nữa.
Nghĩ như vậy, Lý Thanh Tễ cũng có chút đáng thương…
–
Giờ cơm tối, Phương Thư Anh lại mang bữa tối đến.
Tay phải của Lý Thanh Tễ bị thương không tiện, sau khi ngồi dậy, ăn uống cũng cần có người giúp đỡ.
Những lúc thế này đương nhiên Giang Nại không thể đứng một bên, cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Lý Thanh Tễ nhìn cô.
Giang Nại cầm đũa lên: “À thì… tôi giúp anh gắp đồ ăn, tay trái của anh có thể dùng được không?”
Tay trái của Lý Thanh Tễ bị trầy da, quấn kín băng vải, hoạt động không thuận tiện lắm nhưng vẫn có thể cầm thìa.
“Ừm.”
“À, vậy lần này thật sự là có người cố ý gây ra tai nạn giao thông sao?”
Trần Mẫn khựng lại giây lát mới nói: “Theo Tiểu Triệu nói thì là như vậy, người nọ muốn ngăn cản bọn họ, bởi vì hôm nay sẽ công bố quyền sở hữu cuối cùng của mảnh đất ở Tây Thành, nếu người phụ trách không có mặt… sẽ mất đi tư cách.”
Giang Nại nhíu mày: “Đối thủ cạnh tranh còn có ai?”
“Có ba công ty bất động sản, còn có Hoành Xuyên…” Trần Mẫn dừng lại, không tiếp tục nói nữa.
Giang Nại nhận ra điều gì đó: “Ở Hoành Xuyên ngoài Lý Thanh Tễ còn có người khác?”
“Các công ty con khác của Hoành Xuyên đều có chủ trương, thật ra vẫn luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh. Anh hai của sếp cũng có mặt trong cuộc cạnh tranh này.”
Anh hai Lý Trì Tuân là con của bác cả anh, trước kia Giang Nại đã từng gặp qua.
Giang Nại gật đầu, gắp một miếng thịt nhỏ đặt vào thìa, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, nói: “Hay là tôi cũng cầm thìa nhé?”
Lý Thanh Tễ lại nhìn cô, người nọ đang chăm chú nhìn anh, rất thật lòng, nhưng trong ánh mắt cũng không có sự đồng tình quá đậm.
“Không bị thương nặng, tay trái vẫn có thể ăn cơm, không cần dùng ánh mắt như thể tôi đã tàn phế này nhìn tôi.”
Giang Nại: “Đâu có, tôi chỉ cảm thấy… trông rất đau.”
Lý Thanh Tễ khựng lại, một lúc sau mới nói: “Vẫn ổn, bây giờ không cảm thấy đau nữa.”
Giang Nại lại gắp đồ ăn vào thìa: “Ồ… Vậy ra anh rất có khả năng chịu đựng.”
“Haizz……”
Cô đóng cửa tủ quần áo lại, hai tai có chút nóng.
Sau khi bình tĩnh, cô muốn vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng và một số đồ vệ sinh cá nhân khác, đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Người gọi đến là Diêu Kỳ, quan tâm chồng của cô có sao không.
Giang Nại: “Sao chị biết là… chồng em?”
Diêu Kỳ: “Không phải em đang sống với chồng em sao? Hay là còn có bố mẹ sống cùng?”
“À không có.”
Diêu Kỳ: “Vậy chị mới đoán là chồng em.”
“Vâng… đúng vậy, là chồng em. Yên tâm đi, chỉ bị sốt thôi… không có chuyện gì lớn.”
“Vậy thì tốt.” Diêu Kỳ nói, “À đúng rồi, nói với em một chuyện.”
“Cái gì?”
“Chị vừa nghe Vương Văn Bác nói, hôm nay sếp của chúng ta bị tai nạn giao thông.”
Giang Nại sửng sốt: “Hả? Sao, sao anh ta biết?”
“Nghe qua miệng trưởng phòng tài vụ.” Diêu Kỳ đáp: “Nghe nói còn khá nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này sẽ không đến công ty. Chậc, em nói xem có phải chị miệng quạ không? Chẳng qua chị chỉ nói nằm yên… chứ cũng đâu có ý trù sếp bị tai nạn giao thông.”
Giang Nại bật cười: “Vâng.”
Diêu Kỳ: “Nhưng mà hai ngày này quả thực chúng ta có thể thả lỏng một chút, đúng rồi, nếu bên phía chồng em nghiêm trọng thì có thể xin nghỉ ngày mai, chị nói giúp em.”
Giang Nại cúi đầu nhìn… qu@n lót của sếp trong túi hành lý.
Hai ngày này cô cũng không thể thả lỏng chút nào.
“Vậy để ngày mai em xem sao, nếu cần sẽ nói với chị.”
“Ừm, vậy chị không làm phiền em nữa, em bận việc đi.”
Lý Thanh Tễ không trả lời, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn cô gắp đến.
Thấy Giang Nại ở đây, Phương Thư Anh thật sự yên tâm hơn nhiều, đợi hai người ăn xong bữa tối, bà ấy bèn trở về trước.
Trần Mẫn đưa Giang Nại về nhà một chuyến, đêm nay cô phải ngủ lại bệnh viện, cho nên cần về nhà tắm rửa.
Tắm rửa xong, chợt nhớ phải mang theo ít quần áo cho Lý Thanh Tễ.
Cô lấy chiếc túi du lịch ra, nhưng tới khi mở ngăn kéo nhìn thấy hai hàng qu@n lót nam gọn gàng, cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau khi do dự một lúc, cô khẽ cắn môi, vươn tay nhặt lấy vài món.
Miếng vải mềm không ở trong tay quá hai giây đã bị cô ném vào trong túi hành lý.
Cúp điện thoại xong, Giang Nại tiếp tục thu dọn đồ đạc cho Lý Thanh Tễ, thu dọn xong xuống lầu, Trần Mẫn vẫn đang đợi cô, thấy cô đi xuống liền mở cửa xe cho cô, đưa cô đến bệnh viện.
Lúc Giang Nại đến phòng bệnh, Lý Thanh Tễ còn đang nghỉ ngơi, cô không vào quấy rầy anh mà ngồi ở phòng khách, lấy máy tính ra làm việc.
Trần Mẫn trở về trước, trong phòng bệnh ngoại trừ y tá thường xuyên tới lui thì không còn ai khác.
Khóe miệng Lý Thanh Tễ vẫn mang theo ý cười: “Biết rồi.”
Giang Nại buông anh ra, chắc chắn anh không ngã xuống cô mới xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, cô đợi ở bên ngoài cửa, luôn chú ý đến động tĩnh bên trong, đương nhiên… hiệu quả cách âm rất tốt, cô cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Mãi đến khi điện thoại reo lên, Lý Thanh Tễ ở bên trong gọi điện cho cô, cô mới vội vàng mở cửa đi vào.
Thật ra Giang Nại cũng không quá xa lạ với chuyện chăm sóc người bệnh này.
Lúc còn nhỏ, có một khoảng thời gian cô phải thường xuyên chăm sóc người bệnh. Lúc đó, sức khỏe của mẹ cô không tốt, sau khi tan học cô đều đi thẳng đến bệnh viện, bưng trà rót nước, đút cơm, giúp đi vệ sinh… chuyện gì cô cũng biết làm.
Giang Nại hoàn thành công việc vẫn chưa làm xong ở công ty ngày hôm nay, lúc này mới duỗi thắt lưng.
Đúng lúc này, cô nghe thấy trong phòng ngủ có chút tiếng động, nhanh chóng đứng dậy bước vào.
Lý Thanh Tễ đã tỉnh lại, anh đang ngồi trên giường.
Giang Nại sửng sốt: “Anh đang làm gì vậy, nhanh nằm xuống đi.”
Lý Thanh Tễ: “Có thể cử động.”
“Vậy anh phải cẩn thận một chút, đừng xuống giường.”
Lý Thanh Tễ khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi muốn đi vào phòng vệ sinh.”
Giang Nại sửng sốt: “Hả?”
“Đỡ tôi một chút.”
Trong lúc nhất thời Giang Nại có chút không biết phải làm sao: “À, tôi, tôi phải đỡ anh thế nào?”
“Không dễ ngã như vậy đâu, em đừng lo lắng quá.”
“Được, vậy lát nữa vào nhà vệ sinh anh có thể đứng được không?”
Đây rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường, nhưng sau khi hỏi xong cả hai người đều im lặng.
Giang Nại lắp bắp nói: “Tôi, ý tôi là…”
“Không đứng được thì em đỡ tôi à?” Lý Thanh Tễ ghẹo cô.
Giang Nại: “… Thích hợp không?”
Thấy cô ngượng ngùng đến mức sườn cổ đỏ bừng, không hiểu sao Lý Thanh Tễ bỗng nhiên muốn trêu chọc cô: “Sao lại không thích hợp? Có em ở đây, tôi lại phải gọi người ngoài giúp đỡ, không phải rất kỳ lạ sao?”
Giang Nại không nhìn ra được vẻ trêu chọc trong mắt anh, còn trả lời rất nghiêm túc: “Đúng là rất kỳ lạ… được rồi, nếu như anh không ngại, tôi đỡ anh, tôi nhắm mắt lại.”
Nói xong, cô cảm nhận được Lý Thanh Tễ đang cười, là thật sự mỉm cười, bởi vì cô đang dựa sát vào ngực anh nên có thể cảm nhận được từng rung động nhỏ nhất.
Giang Nại ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh cười gì thế?”
Lý Thanh Tễ nheo mắt lại: “Không có gì, đỡ tôi vào đi.”
Giang Nại thật sự định giúp Lý Thanh Tễ đi vệ sinh, lúc cô đứng bên cạnh, thậm chí còn muốn cởi qu@n giúp anh.
Nhưng mà –––
“Đi ra ngoài.”
“Hả?”
“Đóng cửa lại, ở ngoài cửa chờ tôi.” Thấy cô vẫn không cử động, Lý Thanh Tễ nói: “Hay là em thật sự muốn đứng đây nhìn tôi?”
“Tôi đương nhiên không nhìn!” Giang Nại liếc anh: “Nhưng anh tự làm được không?”
“Lại đây.”
Giang Nại thoáng do dự, đứng bên cạnh anh, đưa tay đỡ lấy cánh tay của anh. Nhưng Lý Thanh Tễ không vịn lên cánh tay cô mà trực tiếp khoát lên vai cô.
Anh đứng dậy bằng một chân khiến cả người cô bị kéo vào lòng anh.
Chiếc áo bệnh nhân mỏng manh không thể ngăn cản làn da cùng nhiệt độ cơ thể, gần như áp sát vào lưng cô. Lỗ tai Giang Nại lập tức nóng lên, cũng không biết là bởi vì người nọ đang ôm cô, hay là do sức nặng không thể chịu nổi của người đàn ông đang dựa vào.
Lý Thanh Tễ liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, âm thầm mỉm cười: “Đi thôi.”
“Ừm… anh cẩn thận một chút.”
Hai người chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh, Giang Nại sợ ngã sẽ khiến anh bị thương nặng hơn, bèn đưa tay ra phía sau ôm lấy thắt lưng của anh.
Khoảnh khắc cô ôm lấy anh, Lý Thanh Tễ rũ mắt nhìn xuống, cánh tay của cô rất gầy, trên cổ tay đeo một sợi dây màu đỏ, bên trên có đính một hạt châu rất nhỏ, đang dùng sức nắm chặt quần áo của anh.
Giang Nại vỗ vỗ bồn rửa tay bên cạnh: “Được rồi, vậy anh vịn ở đây, đứng cho vững, xong rồi thì gọi tôi ngay nhé.”
–––
Màn đêm buông xuống, sau khi bác sĩ đến kiểm tra cho Lý Thanh Tễ lần cuối xong thì cũng đến lúc nên nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh có một chiếc giường ngủ dành cho người nhà bệnh nhân, nhưng loại giường ngủ này có hơi hẹp, cũng không đủ thoải mái. Giang Nại trở người mấy lần, vẫn không thể ngủ được.
“Giường không thoải mái sao?” Trong lúc yên tĩnh, giọng nói của Lý Thanh Tễ vang lên.
Giang Nại ngại phải nói không thoải mái, trở người, nói về phía anh: “Tôi bị lạ giường, mỗi lần đổi chỗ đều phải mất vài ngày làm quen, không sao đâu.”
“Lên giường ngủ đi.”
Giang Nại sửng sốt: “Hả?”
Giọng nói của Lý Thanh Tễ rất bình tĩnh: “Tôi biết giường không thoải mái, lên đây đi.”
Phòng bệnh là phòng VIP, ngay cả giường bệnh cũng tương đối rộng rãi, đủ cho hai người ngủ.
Chỉ là, bây giờ cô nào dám.
“Anh bị thương, tôi sợ động vào anh.”
“Không đến mức đó.”
Đèn trên đầu giường được anh bật sáng, dưới ánh sáng dịu dàng, Giang Nại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không thể từ chối của Lý Thanh Tễ.
“Lên đi, hay là em muốn tôi đi xuống bế em lên?”
Giang Nại có chút xấu hổ, cuối cùng bị ánh nhìn chăm chú của anh đánh bại, ôm theo chăn nhỏ của mình xuống giường.
“Tôi nằm lên….” Cô do dự: “Thật sự không động vào anh chứ?”
“Sẽ không.” Nhìn cô vẫn đang phân vân do dự, Lý Thanh Tễ thẳng thắn nói: “Cũng không phải chưa từng ngủ chung, em còn ngại ngùng sao?”
Giang Nại: “Tôi, tôi đâu có.”
Nói xong, giống như để chứng minh điều gì đó, cô lập tức nằm xuống chỗ trống bên cạnh anh: “Ừm… thật sự thoải mái hơn.”
Lý Thanh Tễ mỉm cười, tắt đèn.
Bệnh viện về đêm rất yên tĩnh, ngoài hành lang cũng không có chút âm thanh nào.
Sợ đụng vào anh, Giang Nại ngủ rất sát mép giường.
Nhưng cho dù là vậy thì vẫn thoải mái hơn so với ngủ trên giường phụ rất nhiều.
Người bên cạnh cử động, quay đầu lại.
Giang Nại không biết bản thân đang nghĩ gì, lập tức nhắm hai mắt lại, giả vờ như cô vẫn chưa tỉnh.
Một lúc lâu sau, đoán thầm Lý Thanh Tễ không chú ý đến mình nữa, cô mới giả vờ như vừa tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
“Chịu mở mắt rồi sao?”
Không ngờ vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt của Lý Thanh Tễ.
Tuy rằng vừa rồi cô đã nhích ra ngoài một chút, nhưng vẫn rất gần. Từ góc độ này, cô có thể thấy rõ đôi mắt sáng lấp lánh như ánh nắng ban mai của anh, cả hàng lông mi mảnh cùng làn da không chút tì vết.
Trái tim Giang Nại run lên, giống như bị vẻ đẹp của người trước mắt đánh thức.
“Gì, gì cơ? Vừa rồi tôi vẫn đang ngủ, ngại quá.” Giang Nại lùi về sau một khoảng: “Anh tỉnh lại sao không gọi tôi?”
Lý Thanh Tễ cũng không vạch trần cô: “Vừa rồi thấy em ngủ rất sâu.”
“Tôi ngủ không được sâu, anh gọi tôi chút là tôi sẽ tỉnh lại ngay.”
“Ồ, vậy sao.”
Thật ra Giang Nại cũng không biết bản thân có ngủ sâu hay không, chỉ là nhớ tới hai y tá vừa ra ngoài lúc nãy… Vừa rồi lúc bọn họ đi vào chắc hẳn rất kinh ngạc, người nên ngủ ở giường phụ vậy mà lại nằm trên giường bệnh nhân.
Sau đó, có lẽ vì hôm nay chạy tới chạy lui có chút mệt mỏi, nằm một lúc Giang Nại đã thiếp đi.
Thậm chí ngày hôm sau cô còn dậy muộn hơn Lý Thanh Tễ.
Cô bị tiếng nói chuyện đánh thức, mở đôi mắt mơ màng ra, đập vào mắt chính là đồng phục bệnh nhân.
Cô ngẩn người giây lát mới nhận ra mặt mình gần như dán vào cánh tay của Lý Thanh Tễ, hơi thở ấm áp truyền đến, giống như muốn dựa sát vào tay anh.
Cũng may cơ thể vẫn được đầu óc cảnh báo, tránh xa chân anh.
Nhưng mà, tư thế này vẫn thân mật một cách kỳ lạ, còn gần gũi hơn cả lúc hai người ngủ chung ở nhà!
Giang Nại sửng sốt, có chút cứng ngắc nhích ra ngoài.
Lúc này cô mới phát hiện bên phía đối diện có hai y tá đang cẩn thận hỏi thăm tình trạng cơ thể của Lý Thanh Tễ.
“Được rồi, vậy nếu anh cảm thấy không thoải mái, chút nữa tôi sẽ giúp anh dời bình.” Y tá nhẹ nhàng nói.
Lý Thanh Tễ nhàn nhạt mỉm cười: “Cám ơn.”
Y tá đi ra ngoài.
Vẻ mặt cô đầy xấu hổ, rời khỏi giường: “…. Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ.”
“Vậy tôi đi mua bữa sáng.”
“Không cần, cứ để Trần Mẫn đưa tới là được.”
“Ồ.”
“Ăn sáng xong thì em đi làm đi.”
Giang Nại: “Anh ổn không? Chị Diêu Kỳ nói tôi có thể xin nghỉ.”
Lý Thanh Tễ: “Tôi còn chưa biết phải ở lại đây bao nhiêu ngày, em định xin nghỉ theo cả sao?”
Giang Nại do dự, đương nhiên cô không muốn vừa được lên nhân viên chính thức đã xin nghỉ liên tục, mặc dù sếp đang ở ngay trước mặt.
Lý Thanh Tễ hiểu được, nói: “Sẽ kêu người khác tới đây, em đi làm đi.”
“À, vậy được rồi….”
–
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng sau khi đi làm, trong lòng Giang Nại vẫn có chút áy náy.
Cảm giác bỏ lại “người chồng” đang bị thương ở bệnh viện không phù hợp với thân phận của một người vợ cho lắm.
“Giang Nại, Giang Nại?”
Giang Nại lập tức tỉnh lại: “Vâng, sao vậy?”
Diêu Kỳ nói: “Không, chỉ hỏi em có ăn món này hay không thôi.”
Đang là giờ nghỉ trưa, mấy người trong tổ vừa hay mở cuộc họp, cho nên cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Giang Nại nói: “À… đây là sườn đúng không? Ăn rất ngon.”
Diêu Kỳ: “Nhìn em mất hồn mất vía như vậy, có phải trong lòng còn lo lắng cho chồng mình không? Hay là buổi chiều đến chăm sóc cho anh ấy đi, dù sao người ta cũng đang sốt.”
Bởi vì sợ đồng nghiệp nghĩ nhiều nên Giang Nại vẫn luôn nói là: Chồng bị sốt.
Cái này và “tai nạn giao thông của sếp” rất khác nhau.
Từ Giáo ngồi cùng bàn nghe thấy vậy thì khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Vương Văn Bác: “Đúng đó, tôi sẽ làm giúp công việc trong tay cô.”
Giang Nại: “Không, bên chỗ anh ấy … có người nhà rồi, cũng không cần em phải luôn theo sát. Sau khi tan làm em trở về chăm sóc là được.”
Diêu Kỳ: “Có người nhà chăm sóc là được rồi, này, vậy chồng em là người ở đây à?”
Giang Nại: “Đúng vậy.”
Diêu Kỳ: “Người thành phố Minh Hải, vậy cũng có chút cơ sở nhỉ, quả nhiên người bản địa mấy người chỉ tìm người bản địa!”
Giang Nại: “Chuyện này… em cũng không rõ lắm, có lẽ không có hạn chế như vậy.”
Vương Văn Bác: “Đúng là như thế mà, đặc biệt là quen biết qua xem mắt.”
Từ Giáo vẫn không tiếp lời, cúi đầu ăn cơm.
Diêu Kỳ cười nói: “Đúng rồi, lần sau chúng ta liên hoan em có thể đưa chồng em cùng đến, nói không chừng còn có thể kết bạn, chồng em làm việc ở công ty nào?”
Giang Nại rất muốn lướt qua chủ đề này, cắn răng nói: “Anh ấy tự kinh doanh, anh ấy có hơi… hướng nội, hay là thôi đi.”
“Giấu kín nhỉ Giang Nại.”
Giang Nại xấu hổ cười: “Em ăn xong rồi, đi mua đồ uống, mọi người muốn không?”
“Đợi đã đợi đã, chị cũng xong rồi, chị đi với em.”
Cuối cùng chủ đề cũng chấm dứt vì đã kết thúc bữa cơm kiểu Trung, buổi chiều sau khi tan làm, Giang Nại về nhà tắm rửa trước, sau đó mới đi đến bệnh viện.
Lúc cô tới, trong phòng bệnh đang có người, Giang Nại nghe thấy giọng nói của Tiểu Triệu, sợ làm phiền bọn họ nên cô cũng không đi vào, chỉ ngồi ở phòng khách một lúc.
“Bên kia đã điều tra ra, hôm nay đã bị gọi đi thẩm vấn, lão Lý tổng giám đốc rất thức giận. Nhưng chuyện này vẫn chưa được công bố ra ngoài…”
Lý Thanh Tễ: “Tôi đoán được, ông ấy sẽ không đưa anh ta ra ánh sáng thật đâu.”
“Nhưng mà… dù sao anh cũng đã bị thương như vậy, nếu anh ta thật sự không sao, chẳng phải sẽ không công….”
“Sẽ không. Ông cụ thích chúng tôi đấu với nhau, nhưng ông ấy căm ghét nhất loại chuyện giở trò sau lưng thế này. Ông cụ sẽ không nhịn được chuyện như vậy…”
Những âm thanh rời rạc truyền ra ngoài, Giang Nại cũng không nghe rõ lắm, chỉ mơ hồ biết được bọn họ đang nói đến vụ tai nạn giao thông.
Cô ngồi trên ghế sô pha, tự rót cho mình một ly nước.
Không lâu sau, Tiểu Triệu bước ra, ngoài việc tay trái bị bó bột ra thì anh ấy không bị gì khác.
“Cô Giang.” Nhìn thấy cô, Tiểu Triệu có chút kinh ngạc, nhanh chóng chào hỏi.
Giang Nại: “Tay của anh không sao chứ?”
Tiểu Triệu: “Không sao, cảm ơn cô đã quan tâm.”
“Ừm, vừa rồi các anh…. đang nói đến anh hai của Lý Thanh Tễ sao?”
Tiểu Triệu gật đầu.
“Vậy thật sự là anh ta?”
Tiểu Triệu: “Phải.”
Giang Nại lẩm bẩm: “Anh ta ra tay cũng tàn nhẫn thật.”
Tiểu Triệu không nói gì thêm.
Giang Nại lại nói: “Đúng rồi, anh đã ăn cơm chiều chưa, nếu vẫn chưa thì chờ một chút, một lúc nữa có thể ăn cùng nhau.”
“Không cần không cần, trong nhà tôi có chút chuyện, tôi đi trước đây.”
“Được, vậy tôi vào gặp anh ấy trước.”
“Ừm.”
Giang Nại xoay người đi vào phòng ngủ, Tiểu Triệu nhìn theo bóng lưng của cô, đi ra ngoài.
Ra tay tàn nhẫn…
Nếu nói về mức độ tàn nhẫn, không ai có thể qua được ông sếp nhà mình, dù sao vì để đạt được mục đích, anh thậm chí còn có thể đặt cược bản thân mình.
Tiểu Triệu nhớ ngày hôm đó ở trên đường, người nọ đã dừng xe rồi đâm vào, sau khi kéo dài thời gian thành công thì muốn lái xe bỏ chạy.
Anh ấy vốn dĩ chỉ có thể tự trách bản thân xui xẻo, nhưng không ngờ phía sau lại vang lên tiếng cởi bỏ dây an toàn, tiếng tích vang lên rất khẽ, sau đó là giọng nói lạnh như băng.
“Cậu có thắt dây an toàn không?”
Lúc đó Tiểu Triệu cũng không hiểu rõ lắm: “Hả? Đương nhiên. Sếp, anh…”
“Vậy thì lập tức nhấn ga, đâm ngược lại.”