Giang Nại thu dọn đồ đạc xong thì theo Lý Thanh Tễ lái xe đến đây, đỗ xe xong đi vào hàng rào gỗ màu trắng, bên trong hàng rào là một tòa nhà nhỏ màu trắng, bao quanh rất nhiều loại hoa, thảm cỏ xanh mướt, trang trí vô cùng tinh tế.
Muốn đến nhà hàng này phải đặt chỗ trước, còn rất khó đặt, nhà hàng này chính là chỗ Lý Thanh Tễ đã gọi vào lần trước lúc bọn họ tăng ca ở công ty.
Ở đây cũng không bán mang đi…. cũng không biết lần đó anh đã làm như thế nào để bọn họ giao đồ ăn đến.
Sau khi hai người bước vào, nhân viên phục vụ dẫn họ đến vị trí cạnh cửa sổ.
“Chào anh, đây là thực đơn hôm nay. Mời anh xem trước, nếu cần có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Lý Thanh Tễ cầm thực đơn đưa cho Giang Nại: “Em gọi món ăn em thích đi.”
Giang Nại cũng không khách sáo, gọi cua nhồi cam, thịt bò sốt muối chanh và sườn non sốt mận.
“Được rồi, anh gọi đi.”
Lý Thanh Tễ nhận lấy, gọi thêm hai món ăn khác và một món ngọt để tráng miệng.
Bởi vì còn phải lái xe nên không thể uống rượu, anh bèn gọi cho cô một ly nước trái cây và một ly soda có ga cho mình.
Sau khi gọi món xong, nhân viên phục vụ đi đến mang thực đơn đi.
Bụng Giang Nại đã đói đến mức kêu lên, cô ngẩng đầu háo hức chờ đợi.
Ting ——
Điện thoại reo lên một tiếng, có tin nhắn mới.
Giang Nại cầm lên xem, là đạo diễn Trần Xuyên gửi bản phát thảo ý tưởng cho cô.
[Đây là hình ảnh lúc trước tôi bảo ekip của công ty thực hiện, có giống với hiệu ứng quảng cáo mà cô đã nói với tôi hôm nay không?]
Giang Nại cầm lên, trong mắt có chút kinh ngạc, cảm giác khoa học kỹ thuật bên trong rất mạnh mẽ, rất cao cấp.
Giang Nại trả lời anh ta: [Đúng là có cảm giác.]
Trần Xuyên: [Được rồi, vậy tôi đại khái đã biết các cô muốn hiệu quả như thế nào.]
Giang Nại: [Cảm ơn, đạo diễn đã vất vả rồi.]
Trần Xuyên: [Không có gì. Tôi sắp đến sân bay rồi, gặp lại sau.]
Giang Nại: [Hẹn gặp lại.]
Lý Thanh Tễ nhìn cô trả lời tin nhắn, trên mặt mang theo ý cười, thuận miệng hỏi: “Đang nói chuyện với ai vậy?”
“Đạo diễn vừa nãy.”
Lý Thanh Tễ hơi khựng lại: “Nói chuyện gì?”
“Anh ấy vừa gửi cho em một bản phác thảo ý tưởng, em cảm thấy không tệ, anh xem đi.” Giang Nại đưa điện thoại cho anh.
Lý Thanh Tễ bấm vào bức ảnh kia xem qua, sau khi xem xong, anh thoát ra ngoài, vô tình lướt xuống nội dung trò chuyện của hai người, thản nhiên nói: “Sắp đến sân bay mà cũng báo với em một tiếng.”
Giang Nại chớp mắt, cảm thấy trọng điểm của anh hình như không đúng.
“Phải đến sân bay còn lên ý tưởng, chứng minh người ta rất chuyên nghiệp.”
“Chuyên nghiệp.”
Anh lặp lại hai chữ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ này, thậm chí có chút khó chịu.
Giang Nại nhìn anh, kết hợp với lời vừa nãy anh nói ở công ty, đột nhiên nhận ra gì đó: “Anh không vui à?”
Lý Thanh Tễ đưa điện thoại lại cho cô: “Đâu có.”
Giang Nại hoàn toàn không tin, dùng ánh mắt sáng ngời quan sát anh.
Lý Thanh Tễ bình tĩnh uống một ngụm nước: “Nhìn gì vậy?”
“Không có gì.”
“…”
Đúng lúc này, có khách bước vào nhà hàng, tình cờ đi ngang qua bàn của bọn họ.
“Tổng giám đốc Lý?”
Người đàn ông trong đó nhận ra anh, chào hỏi với Lý Thanh Tễ.
Giang Nại nhìn theo Lý Thanh Tễ sang phía này, là một nam một nữ, đều còn rất trẻ.
Lý Thanh Tễ nhìn người đàn ông kia, nhẹ nhàng gật đầu: “Tổng giám đốc Lâm, trùng hợp thật.”
“Đúng vậy, rất trùng hợp, chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp.”
Lý Thanh Tễ: “Quả thật.”
“Hai năm nay tôi đều ở nước ngoài, vừa mới về nước gần đây.” Người đàn ông vừa nói vừa nhìn Giang Nại ở phía đối diện, sau đó lại nhìn Lý Thanh Tễ: “À đúng rồi, để tôi giới thiệu, đây là bạn gái tôi. Còn đây là em gái tôi, Lâm Thiên Thiên. Thiên Thiên, em chào hỏi đi.”
Lâm Thiên Thiên đương nhiên biết Lý Thanh Tễ, cô ta đã từng gặp anh trong một vài dịp tiệc tùng, cũng nghe đám chị em nhắc đến anh rất nhiều lần.
Chuyện được bàn tán nhiều nhất gần đây chính là chuyện của anh và vợ anh… nghe nói hai người sắp ly hôn.
Lâm Thiên Thiên chưa từng gặp Giang Nại, thấy cô ngồi ở đó, còn cảm thấy Lý Thanh Tễ bị người ta nhanh tay lẹ mắt hẹn trước.
Cô ta bước đến nói: “Tổng giám đốc Lý, nghe danh đã lâu, tôi là Lâm Thiên Thiên.”
Lý Thanh Tễ: “Giọng của em sao lại thế này?”
Giang Nại mím môi ngồi dậy: “Ồ… không có gì, vừa rồi ở nhà em có uống một chút, rồi lại ngủ một giấc, kết quả thì thế này.”
“Ý của em là nhà chúng ta? Em về nhà rồi?”
Buổi sáng lúc cô trở lại nhà họ Giang đã nói qua với anh, anh cho rằng đêm nay cô sẽ ngủ lại nhà họ Giang.
Giang Nại: “Vâng…”
“Tâm trạng không tốt à?”
Giang Nại nghe thấy giọng nói của Lý Thanh Tễ thì khoang mũi lại chua xót, đột nhiên nói: “Lý Thanh Tễ, em đi tìm anh được không?”
Lý Thanh Tễ đáp lại, nói tiếng xin chào rồi không nói gì thêm.
Anh trai cô ta lại phản ứng rất nhanh: “Em gái tôi gần đây vừa đến công ty tôi làm việc, sau này cũng sẽ làm việc trong ngành sản xuất của chúng ta. Này, hai người còn chưa quen nhau đúng không, hay là thêm Wechat đi? Thiên Thiên, sau này em có thể học hỏi tổng giám đốc Lý rất nhiều.”
Giang Nại chống tay một bên má, nhìn mấy người bên cạnh, ngành sản xuất của chúng ta… ngành sản xuất gì? Lý Thanh Tễ cũng không tham gia quá nhiều trong các ngành sản xuất.
Xem ra là chỉ để thêm Wechat mà thôi.
Cô cảm thấy hứng thứ nhìn về phía Lý Thanh Tế, muốn xem anh sẽ có phản ứng gì, nhưng lại không ngờ anh đột nhiên nhìn cô.
“Quên chưa giới thiệu.” Anh nói: “Đây là vợ tôi, Giang Nại. Giang Nại, đây là bạn học cũ thời đại học của anh, Lâm Phàn.”
Hai anh em bên cạnh nghe vậy đều sửng sột, lập tức nhìn về phía Giang Nại.
Không phải đã nói…. cô Giang kia đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang, sắp ly hôn với Lý Thanh Tễ rồi sao? Vậy tại sao còn ở đây với Lý Thanh Tễ?
Dùng bữa ở một nơi như thế này hoàn toàn không giống sắp ly hôn chút nào, mà giống như… đang hẹn hò hơn.
Sắc mặt Lâm Phàn bất chợt có hơi xấu hổ: “À…chuyện này, tôi biết tôi biết, lúc trước tôi có nghe nói anh đã kết hôn.”
Lý Thanh Tễ: “Ừm.”
“Được rồi, vậy chúng tôi không làm phiền vợ chồng anh dùng bữa nữa. Bàn của chúng tôi ở phía bên trong, chúng tôi đi trước đây.”
Lý Thanh Tễ: “Cứ tự nhiên.”
Ba người nhanh chóng rời đi, cũng không nhắc đến chuyện thêm Wechat nữa.
Giang Nại không nhịn được mỉm cười: “Sao vừa rồi anh không thêm Wechat?”
Lý Thanh Tễ khẽ nhướng mày: “Em muốn anh thêm?”
“Em còn có thể quản lý chuyện anh có thêm wechat người ta hay không sao?”
“Em là vợ anh, em nói xem?”
“Nhưng trông bọn họ hình như không hề cho rằng em là vợ anh.” Giang Nại nói: “Bình thường lúc anh ở bên ngoài, cũng thường xuyên có các cô gái đến xin Wechat của anh sao?”
Lý Thanh Tễ: “Không thường xuyên.”
Giang Nại: “…Em không thèm tin.”
Lý Thanh Tễ mỉm cười: “Anh là người đã có gia đình, làm gì có nhiều cái thường xuyên như vậy.”
Giang Nại thuận miệng nói: “Trông anh cũng đâu giống như người đã kết hôn.”
Ý của cô là, vẻ ngoài anh vừa đẹp trai lại trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ chưa từng nhúng chàm. Cộng thêm những tin đồn gần đây, chắn chắc sẽ có rất nhiều người muốn nhảy vào.
Nhưng Lý Thanh Tễ lại nghe hiểu ở cấp độ khác.
Anh trông không giống một người đã kết hôn, thật ra cô cũng vậy, nếu không thì sẽ không có người muốn thêm tài khoản Wechat cá nhân của cô.
“Vậy thì làm ra cho dáng đã kết hôn đi.”
Giang Nại không hiểu lắm: “Gì cơ?”
Ánh mắt Lý Thanh Tễ đột nhiên dừng trên ngón tay cô, ngón tay cô thon dài trắng nõn, giống như đầu hành non, rất xinh đẹp, nhưng mà… thiếu một thứ gì đó.
“Mua một cặp nhẫn đi.” Lý Thanh Tễ bỗng nhiên nói.
Giang Nại sửng sốt.
Lý Thanh Tễ nói: “Từ sau khi chúng ta đăng ký kết hôn đến nay cũng chưa từng đeo nhẫn.”
Nhẫn đôi chính là một loại ký hiệu đối với người đã kết hôn.
Đeo trên ngón áp út, một tín vật công khai, chứng tỏ trái tim đã thuộc về ai đó.
Nhưng lúc đầu mới đăng ký kết hôn, hai người hoàn toàn không có suy nghĩ này. Hai người đều không có tình cảm với đối phương, đương nhiên sẽ không muốn làm loại nghi thức đó.
Nhưng bây giờ…rõ ràng là đã khác.
Có tình yêu, cũng có d*c vọng chiếm hữu.
Lý Thanh Tễ nói: “Đeo nhẫn vào rồi, có phải trông anh sẽ giống người đã có gia đình không?”
Giang Nại nghe anh nói như vậy thì trong lòng thoáng ngọt ngào: “Rất giống…”
“Ừm, vậy ăn tối xong đi thử.”
Đũa trên tay Giang Nại dừng lại, cô chợt ngước mắt nhìn anh: “Ăn xong đi thử liền á? Có cần phải vội vậy không?”
“Không vội, chúng ta đã kết hôn bao lâu rồi?”
Thức ăn nhanh chóng được bày ra, sau khi ăn xong, Lý Thanh Tễ thật sự đưa cô đến trung tâm thương mại.
Là một loạt cửa hàng cao cấp, chuyện xảy ra đột ngột, Giang Nại nhất thời không biết nên lựa chọn kiểu gì.
Lý Thanh Tễ nói: “Có kiểu dáng em thích không?”
Giang Nại: “Em chưa bao giờ để ý tới nhẫn…”
Lý Thanh Tễ cũng vậy, anh suy nghĩ giây lát rồi nói: “Vậy chọn thương hiệu mà em thích đi.”
“…. Được.”
Hai người nhìn quanh một vòng, Giang Nại dẫn anh đến cửa hàng yêu thích của cô.
Sau khi nói muốn mua nhẫn đôi, nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón, mang ra vài mẫu nhẫn đôi.
Lý Thanh Tễ cũng không có yêu cầu gì trong vấn đề này, mẫu dành cho cặp đôi là được.
Vì vậy, mục tiêu phục vụ chủ yếu của nhân viên cửa hàng chính là Giang Nại: “Chị xem thử mẫu này đi ạ, mặt trên của nhẫn có nạm sáu viên kim cương, vô cùng lấp lánh, cũng rất thích hợp làm nhẫn đôi, chị thử xem?”
Giang Nại đưa tay ra.
Nhân viên cửa hàng giúp cô đeo vào: “Tay của chị trắng trẻo, đeo kiểu nhẫn nào cũng rất đẹp.”
Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của nhân viên cửa hàng, Giang Nại đeo thử một vòng, nhưng cuối cùng vẫn không quyết định được, nhìn về phía Lý Thanh Tễ: “Cái nào đẹp hơn?”
Lý Thanh Tễ ngồi ở bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngón tay của em gầy, những mẫu này lại quá rộng, đeo vào có vẻ nặng nề. Mẫu nạm đầy kim cương này nhìn cũng được.”
Nhân viên cửa hàng vừa nghe vậy thì vui như nở hoa, vốn dĩ vì giá của mẫu nạm đầy kim cương này rất đắt, cho nên cô ta cảm thấy khách hàng nam sẽ không chọn mẫu này, cho nên chỉ lấy ra để thử thôi, không đưa ra bất kỳ lời giới thiệu nào, nhưng không ngờ người nọ lại nhìn trúng cái này.
Giang Nại: “Cái này…. có chói quá không?”
Hơn nữa cô đã xem qua giá cả, cảm thấy chỉ là một cặp nhẫn mà thôi, không cần phải mua loại đắt tiền như vậy.
Lý Thanh Tễ nói: “Không chói làm sao người khác biết em đã kết hôn.”
Giang Nại: “…”
Lý Thanh Tễ hắng giọng nói: “Ý của anh là, chiếc nhẫn này mảnh, em đeo vào rất đẹp.”
Nhân viên cửa hàng vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, thật sự là như vậy. Mẫu này trong cửa hàng chúng tôi cũng có sẵn cỡ của chị, những mẫu khác thì phải đợi.”
Lý Thanh Tễ hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Có được không?”
Giang Nại có chút do dự: “Đẹp thì có đẹp…”
“Em thấy đẹp là được.” Lý Thanh Tễ nhìn về phía nhân viên cửa hàng: “Lấy giúp tôi mẫu nam cùng kiểu với cô ấy.”
“Vâng, xin anh đợi một lúc!”
“Cảm ơn.”
Ngón tay chưa từng đeo nhẫn bỗng nhiên có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh, chiếc nhẫn ôm lấy ngón áp út, cũng ôm lấy trái tim của cô.
Sau khi về đến nhà, Giang Nại tắm rửa xong thì ngồi trên ghế sô pha, nhân lúc Lý Thanh Tễ không có ở đây, cô duỗi tay ra trước mắt, ngắm nhìn chăm chú.
Chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp…
Sao lại có thể xinh đẹp như thế nhỉ?
Đang ngắm nhìn đến say mê, đột nhiên phía phòng ngủ chính vang lên tiếng động, Giang Nại lập tức buông tay xuống, giả vờ như không có gì xảy ra, nhìn màn hình tivi.
Lý Thanh Tễ thay xong quần áo đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh cô, mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng.
Giang Nại rời mắt khỏi màn hình tivi, nhìn thấy anh với tay lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn, chiếc nhẫn màu vàng hồng trên ngón tay tỏa sáng rực rỡ.
Trái tim Giang Nại đập không ngừng, cô đột nhiên có một cảm giác khác về cuộc hôn nhân của hai người.
Không còn là cảm giác không an toàn hay dễ dàng bị phá vỡ như lúc ban đầu nữa. Mà là rung động, vui sướng, có cảm giác thật sự trở thành vợ chồng.
Vì vậy, cô không nhịn được lại nhìn ngón tay anh hồi lâu, nhìn quá lâu, Lý Thanh Tễ đương nhiên cũng phát hiện ra, anh đặt ly xuống, nghiêng mắt nhìn cô.
Giang Nại bị anh bắt quả tang, xấu hổ quay mặt đi.
Giây tiếp theo, anh ôm lấy mặt cô xoay trở lại, cụp mắt xuống nhìn bàn tay đeo nhẫn của cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Một lúc sau, anh cúi đầu hôn lên tay cô.
Giang Nại không nói gì, cô chỉ cảm thấy như có một dòng điện nhỏ chạy qua cơ thê, bắt đầu từ mu bàn tay rồi đột nhiên lan ra mọi ngóc ngách.
“Rất đẹp.” Anh nói.
Giang Nại: “Ồ… nhìn cũng được.”
Lý Thanh Tễ mỉm cười: “Chỉ ‘cũng được’ mà em nhìn chăm chú đến thế à?”
“Em đâu có chăm chú.”
Cô có chút xấu hổ, muốn rút tay ra, nhưng Lý Thanh Tễ lại nắm chặt cô không buông, hôn cô lần nữa.
Giang Nại im lặng.
Lý Thanh Tễ cũng không nói thêm gì, môi anh kề sát cánh tay của cô, tựa vào vai cô. Cuối cùng, anh ngước mắt lên nhìn cô ở khoảng cách gần nhất.
Ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng như mọi khi, nhưng loại ánh mắt này lại càng khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Hơi thở của Giang Nại hơi chậm lại, nhìn môi anh chậm rãi tiến đến gần, cuối cùng nhẹ nhàng cắn lên môi cô.
“Vết thương ở chân đã lành rồi, có thể ‘yêu’ rồi đúng không?” Anh nói.
Giang Nại sửng sốt, ánh mắt hơi cụp xuống, âm thầm đồng ý.
Đã lâu không chạm vào, mấy ngày nay vẫn luôn kiềm chế, trong lòng Lý Thanh Tễ dễ dàng bị kích động, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, đỡ lấy lưng cô, hôn cô thật sâu. Anh quấn lấy môi cô, sự đụng chạm day dưa này vừa quen thuộc lại càn rỡ.
Anh vừa chạm vào đã rất nóng nảy, không hề có bất kỳ bước đệm nào.
Nhưng Giang Nại vẫn chủ động đáp lại, cô không có chút tiết tấu hay quy luật nào, chỉ ôm lấy cổ anh, học theo dáng vẻ đưa đẩy của anh, quấn lấy anh.
Toàn thân trở nên nhạy cảm, căn phòng được bật điều hòa mát lạnh, nhiệt độ của hai người gần như hòa vào nhau.
“Hình như anh mua muộn rồi đúng không?” Lý Thanh Tễ ghé vào tai cô hỏi, giọng nói khàn đặc như mực.
Giang Nại hơi ngẩng lên, lắc đầu, lúc bị anh cắn lên vành tai thì khẽ nức nở..
“Xem ra là mua muộn rồi….”
Anh không ngờ cô lại thích đến vậy.
Giang Nại vẫn lắc đầu: “Lúc trước em thật sự không nghĩ tới chuyện này, nếu anh mua ngay từ ban đầu, có lẽ em….”
Có lẽ sẽ không hề có chút cảm giác nào, sẽ chỉ cảm thấy nó là một vòng tròn mà thôi.
Cô còn chưa nói xong, nhưng Lý Thanh Tễ vẫn hiểu ý của cô.
Thật ra anh cũng như vậy, sự xuất hiện của chiếc nhẫn này lúc ban đầu và sự xuất hiện ở hiện tại đã mang đến ý nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Lý Thanh Tễ: “Sau này ngày nào cũng đeo nhé?”
“Anh….”
“Anh sẽ đeo.” Lý Thanh Tễ ôm lấy eo cô, nâng cô lên: “Em thì sao?”
Nâng cô lên một chút rồi lại ấn cô xuống.
Cả người Giang Nại căng cứng, áp lực cực lớn, trán cô tựa vào vai anh: “Em không chắc chắn…”
Lý Thanh Tễ hơi nheo mắt lại: “Không chắc chắn?”
Vòng eo của Giang Nại rất nhỏ, có lúc anh không dám dùng quá nhiều sức, nhưng đôi khi không khống chế được vẫn nhéo nhẹ cô, ngày hôm sau anh lại nhìn thấy trên đó có chút dấu vết.
Lúc này anh cố ý buông thả một chút, trên cổ hơi nổi gân xanh, máu cũng theo tiết tấu của anh mà chảy xiết.
Giang Nại hít sâu một hơi, lập tức sửa miệng: “Em đeo…. sẽ đeo mỗi ngày.”
Cô ôm chặt lấy anh, cố gắng thích nghi, thật lâu sau mới nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Nhưng nếu anh không thích nữa, em sẽ không đeo nữa.”
Nếu anh không thích.
Không thích nhẫn, hay là không thích cô.
Vừa nghe đã hiểu ngay.
Lồ ng ngực Lý Thanh Tễ khẽ rung, anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ: “Giang Nại, chỉ cần em đừng không thích là được rồi.”