Phẫn Nộ
Chương 7
Thủy Xích gầm nhẹ một tiếng, rút ngón tay ra. Đầu ngón tay kéo theo cả dịch mật trong suốt.
– Ồ, mới chỉ bôi thuốc! Quy nhi à, nàng thèm khát đến vậy sao?
Thủy Quy lắc đầu, thu người muốn chui vào chăn. Thủy Xích nào để cho nàng như ý, khó khăn lắm mới có cơ hội.
Hắn kẹp chặt chân nàng, người rướn về phía trước, gần như dán sát vào cơ thể trắng nõn của Thủy Quy, cười cười nói.
– Nào, nếm thử chính mình tư vị.
Thủy Quy nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, rất muốn tát một cái, nhưng nàng không dám, thân mình bị giam trong lồng ngực hắn, ngón tay hắn trước môi nàng đụng chạm, bôi mật dịch lên cánh môi hồng đào.
Tư vị chín mình……
Ngón tay cậy miệng Thủy Quy, chọc vào bên trong ấm áp. Cái lưỡi nàng liếm một chút, tư vị thật kì lạ, ngón tay không buông ta, vặn vẹo, khiêu gợi chiếc lưỡi mịn, đảo vòng quanh.
Thủy Quy khó khăn há miệng, bạc ngân chảy dọc xuống khóe môi đến cần cổ, óng óng.
– Ưm,…ngô….
Ngón tay sạch sẽ đem thủy mật đưa hết liền đi ra, Thủy Xích liếm một chút, cảm thán
– Thật ngọt!
Thủy Quy đỏ bừng mặt, nhíu mày với biểu cảm tà ác, thỏa mãn của hắn.
– Đùa đủ chưa? Ta muốn ăn!
– Ăn ta? Quy nhi thật mãnh liệt!
– Xàm ngôn, ta muốn ăn cơm!
Giọng nói thanh thoát pha lẫn dục vọng, nhu nhược kiều mị kích thích thính giác nam nhân.
Thủy Xích con ngươi tối rầm, tia khắp thân thể bên dưới. Thủy Quy cảm giác không ổn. Xong rồi, cầm thú thức giấc. Tên này đem qua chưa đủ hả?
Nàng bất chấp hạ thân đau đớn, nhanh như con cá trạch chui ra khỏi người hắn, muốn đi mặc y phục trước khi quá muộn.
Ngưng không kịp nữa rồi, vì ánh mắt hắn sóng ngầm mãnh liệt trào dâng, tóm nàng kéo lại.
Thủy Quy ngã ngồi trên người Thủy Xích, lưng tựa vào vòm ngực rắn chắc, cánh mông tuyết trắng….chạm vào thứ kia.
Thủy Xích nóng nảy cởi áo khoác, lộ ra cặp chân săn chắc. Thủy Quy không cảm nhận được ánh mắt cắn nuốt của hắn, nhưng lại thấy thứ kia dưới hai chân nàng ngẩng cao.
– A…..ngươi!
Thủy Quy dãy nảy muốn trèo xuống, vô tình cựa quậy động chạm tới nam căn sưng nóng, đầu đã rỉ nước.
– Hu hu, thật sự không được đâu, sẽ hỏng mất….!
– Thủy Xích, đừng mà, đau lắm!
Thủy Quy ngồi yên, không dám nhúc nhích, cố gồng mình không chạm vào nam căn.
Thủy Xích vùi đầu cắn cần cổ tinh xảo, bả vai của nàng. Thủy Quy sợ nhột trốn tránh, cuối cùng vẫn động tới động lui.
– Quy nhi, ta nghĩ muốn!
– Không phải cứ muốn là được…….a___!!!
Tiếng thét lảnh lót vang lên, hắn có phải hỏi ý nàng đâu, rõ ràng là thông báo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!