Phán Quan Biết Yêu
Phần 10
Phán quan biết yêu
#10
Tô Lam run run đôi tay nắm chặt vạt áo.
Trên trần gian cô sống rất thọ nhưng khi xuống đây lại mang hình hồn của thời thiếu nữ. Quả thực khiến cho Lưu phán quan có chút kinh ngạc. Hắn đưa mắt nhìn xuống quyển sổ, phát hiện tên cô nằm trong danh sách chuyển khiếp động vật. Lưu phán quan liền mở các trang tiếp theo, trên đó có ghi cô chưa đủ công đức và đức độ nên tạm miễn thành động vật.
Nhìn thấy biểu hiện của Lưu phán quan như vậy, Tô Lam có chút kiêng dè nhưng lại có chút kinh ngạc. Vừa mới xuống đây, cô nghe nói các âm hồn đồn ầm lên rằng có hai đại mĩ nam gương mặt đẹp đến yêu nghiệt, đó là Diêm Vương và Lưu phán quan. Lúc đó cô chỉ nửa tin nửa ngờ, hiện tại chính bản thân lại đang đối mặt với một vị phán quan quyền cao chức trọng như vậy… khiến lòng cô chợt có cảm giác lạ.
Cô vẫn nhớ lúc còn sống trên trần, lần cô gặp người tên Vương Tôn đó. Hắn chỉ nói sẽ giúp cô nhưng đã biến mất hoàn toàn. Rồi đến ngày đôi mắt cô phẫu thuật thành công, cô muốn gặp hắn nhưng lại không có chút tin tức gì. Cái cô biết chỉ là hắn luôn xuất hiện trong phòng của cô, rồi trò chuyện thường ngày mà thôi.
Khi Dịch Minh đã giúp cô phẫu thuật để lấy lại ánh sáng, mấy tháng sau Liễu Lệ hạ sinh. Cô liền lặng lẽ rời khỏi Dịch Gia tự sống cuộc sống tự lập.
Cô không lấy chồng nữa, tự mình sống như vậy tích góp tiền để tới khi già an nhàn. Dịch Minh cũng thỉnh thoảng tới thăm cô nhưng Tô Lam đều né tránh. Cuối cùng cả hai đi tới quyết định kí vào đơn ly hôn khi bước sang tuổi 30. Cuộc sống của cô từ đấy chả có gì yên bình hơn. Phải nói là rất thảnh thơi, khi chết thì lên giường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu. Vậy là đời người kết thúc.
– Cô… đứng sang bên cạnh chờ ta!
Lưu phán quan cầm bút viết thứ gì đó rồi nói. Tô Lam nghe vậy liền vội vàng tránh qua một bên. Tiếp tục lần lượt các âm hồn phía sau lên khai báo cho hắn sắp xếp.
Đợi cả buổi, cuối cùng cũng giải quyết xong công việc. Lúc này Lưu phán quan quay về phía cô. Đôi mắt của hai người đúng lúc chạm nhau.
Lúc trước hắn đã giúp cô, hiện tại đã giúp rồi thì giúp cho trót. Hắn sẽ không để cô đi đầu thai thành xúc vật được.
– Có muốn theo ta không?
Lưu phán quan hỏi. Tô Lam nhìn hắn kinh ngạc. Chỉ tiếc là cô không biết rằng người trước mặt mình chính là Vương Tôn mà mình đã tìm bấy lâu. Đôi mắt cô đã sáng trở lại, cũng là lúc ấy Vương Tôn biến mất. Cô không thể biết được hình dáng hắn ra sao.
– Ngài… ngài nói gì ạ?
Tô Lam lắp bắp, cô dường như không tin vào tai mình. Lưu phán quan gập quyển sách lại, hắn từ từ đứng dậy.
– Ta cho cô hai sự lựa chọn. Một là đi đầu thai và trở thành động vật, hai là theo ta trở thành quỷ sai bên cạnh ta.
– Đương nhiên là tôi sẽ theo ngài!
Không quả ngoài dự định của Lưu phán quan, Tô Lam lựa chọn cái thứ hai. Đầu thai làm gì khi hiện tại có cơ hội gần 1 mĩ nam sống bất tử. Lưu phán quan đưa tay định chạm nhẹ vào gương mặt của cô nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh kịp thời rụt tay lại. Kể từ bây giờ hắn phải kiềm chế, nếu không một khi động tình thì rất phiền phức. Một phần bên trong trái tim hắn đã có hiện tượng đóng băng. Nếu cứ động tình mãi thì chắc chắn đến lúc đó hắn sẽ hồn tiêu phách tán. Đến Diêm Vương đại nhân cũng không thể cứu nổi…
[…]
Kể từ hôm ấy, Tô Lam chính thức là quỷ sai bên cạnh của Lưu phán quan. Hắn đi đâu, cô theo đó. Thậm chí nhiều lần cô khù khờ mà theo hắn tận vào ôn tuyền nước nóng. Lúc đó Lưu phán quan mà không trừng mắt quát cô ra thì cô cứ ngẩn ngơ mà ngắm nhìn hắn từ từ cởi y phục.
Đứng bên ngoài cửa để canh chừng, Tô Lam bất giác thở dài. Chỉ một xíu nữa thôi, Lưu phán quan mà không phát giác cô ở đó thì có lẽ cô đã thấy toàn bộ thân hình mĩ mạo tuyệt đối của hắn rồi…
– Haiz… tiếc quá…
– Ngươi tiếc vì không được chứng kiến cảnh Lưu nam thần tắm à?
Một giong nói từ phía sau truyền tới khiến Tô Lam giật bắn cả mình. Cô quay người lại phát hiện ra một cô gái mặc bộ y phục nhã nhặn đứng sau cô cười cười. Nhìn bộ dạng của cô ấy chắc cũng thuộc vào hàng ngũ quan cao của Âm Phủ này.
– Dạ… tôi không dám..
– Làm gì mà căng thẳng, cứ bình thường thôi. Chả là ta có chút việc đi ngang qua đây, thấy cô đứng đó chắc là quỷ sai mà Lưu phán quan mới cất trách à? Nhìn cũng xinh xắn đấy!
Tô Lam ngẩn người. Cô gái trước mặt cô rất thân thiện. Dáng vẻ của cô ấy không giống với những người cao ngạo khác.
– Cô nhìn tôi cái gì? Tôi tên là Thiện Nhất! Còn cô… tên gì?
P/S: Mn nhận ra Thiện Nhất là ai không?😁]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!