Phán Quan Biết Yêu - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
373


Phán Quan Biết Yêu


Phần 6


Phán quan biết yêu
#6

Tên thật của Lưu phán quan là Vương Tôn. Rất ít người biết tên này của hắn ngoại trừ Diêm Vương. Quán quan họ Lưu là do Diêm Vương đặt cho hắn khi mới nhận chức. Mọi người thường gọi hắn là Lưu phán quan, kì thực suýt nữa hắn đã quên tên thật của mình.

Tô Lam nhẩm đi nhẩm lại tên của hắn trong đầu. Bỗng cánh cửa sổ đóng sập lại. Lưu phán quan vội kéo tay của Tô Lam về phía mình để vạt áo cô không bị kẹp. Nhưng vì hành động đột ngột đó là cả người của cô ngả vào lòng của Lưu phán quan. Bỗng chốc, tim của cô đập thình thịch từng nhịp. Cái cảm giác này… là lần đầu cô cảm nhận được. Nhưng nó là cảm giác gì??

Đôi mắt của Lưu phán quan liếc quan ngoài cửa sổ. Màn đêm tăm tối, ánh trăng bị che khuất làm cho hắn thấy bất an. Đỡ Tô Lam lên giường, Lưu phán quan quay bước.

– Ngủ ngon!

Tô Lam định nói gì đó nhưng lại thấy sự im lặng nên lại thôi. Hắn vẫn như vậy, thoắt ẩn thoắt hiện. Tô Lam đành kéo chăn lên đi ngủ.

Ban đêm, có tiếng lạch cạch của cánh cửa mở ra. Liễu Lệ nhẹ nhàng bước vào phòng cô. Trên tay cô ta cầm một con dao gọt hoa quả. Liễu Lệ từng bước lại gần chỗ của cô. Đôi mắt của cô ta nồng đậm sát ý.

Nếu không phải vì Tô Lam thì cô ta đã được làm phu nhân của Dịch Gia. Nếu không phải Tô Lam thì cô ta đã được chính thức bên Dịch Minh. Cô ta không cam tâm. Chừng nào mà Tô Lam chưa chết thì cô ta mãi không bao giờ có những thứ mình muốn.
Liễu Lệ càng bước tới gần, cô ta càng nhăm nhe con dao muốn lấy mạng của cô.

Không may, chân của Liễu Lệ bị vướng vào một chân ghế, gây ra tiếng động nhỏ. Cô ta dừng lại khi thấy Tô Lam có động tĩnh.

– Vương Tôn? Là anh sao?

Liễu Lệ im lặng. Tô Lam không thấy động tĩnh gì thì mở chăn xuống giường. Cô quờ quờ tay ra phía trước, Liễu Lệ lách người qua một bên né tránh. Cô ta nhìn cô rồi định giơ con dao lên. Nhưng trong đầu cô ta nảy ra một ý. Liễu Lệ bỏ dao xuống nhìn chằm Tô Lam.

Vương Tôn là ai? Không ngờ cô ta mù mà còn có tình nhân. Liễu Lệ thấy cốc nước bên cạnh, cô ta cầm lấy nó rồi tạo ra tiếng động.

– Vương Tôn? Anh ở đó sao?

Mắt của Tô Lam không thấy gì, cô chỉ có thể lần theo tiếng động mà đi tới.

Bước chân của Tô Lam tới gần Liễu Lệ, cô ta giơ dao lên. Không may bỗng dưng phòng ngủ bật đèn sáng trưng. Dịch Minh đáng lẽ giờ này đang ngủ lại thức dậy. Thấy cảnh này, đôi mắt Dịch Minh cau lại quát to.

– Liễu Lệ! Em dám!!!

Tay của Liễu Lệ run run làm rơi con dao xuống đất. Tô Lam lúc này mới hiểu ra vấn đề mà vô thức lùi lại. Dịch Minh bước tới bên cạnh cô, tay hắn vòng qua ôm cô vào lùi lại phía sau. Liễu Lệ lắc đầu lia lịa muốn giải thích.

– Dịch Minh… không phải như vậy đâu… anh…

– Dù có ra sao thì Tô Lam cũng là vợ của anh. Anh không ngờ lòng dạ của em lại rắn độc như vậy!

Liễu Lệ chảy nước mắt, cô định bước tới chỗ Dịch Minh giải thích nhưng lại bị anh thẳng thừng quay đi.

– Ngày mai lập tức rời khỏi biệt thự này!

Nói xong, Dịch Minh dẫn Tô Lam đi. Liễu Lệ ngồi xụp xuống thất thần. Dịch Minh đã quay lưng với cô ta. Tại sao chứ? Cô ta không cam tâm! Không bao giờ quan tâm.

Mở cửa phòng ngủ của mình, Dịch Minh dẫn Tô Lam vào. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại chợt thức dậy đúng nửa đêm. Và cũng chẳng biết tại sao bản thân lại lo lắng cho Tô Lam. Chẳng phải hắn căm ghét cô sao? Hay vì cô cứu hắn một mạng nên đó chỉ là cảm kích thôi?

Lần đầu Tô Lam được vào phòng của Dịch Minh, cô có thể ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng của hắn lan rộng khắp phòng. Cô cũng chẳng hiểu nổi tại sao bỗng dưng hắn tốt đến kì lạ như vậy.

– Tối nay cô cứ tạm ngủ ở đây, mai tôi sẽ giải quyết đưa Liễu Lệ đi rồi hãy trở về phòng.

Tô Lam rón rén gật đầu. Đêm hôm ấy cô và Dịch Minh ngủ trên chiếc giường rộng. Hắn không có làm gì cô. Quả thật, đến giờ cô vẫm không hiểu cái gì. Dịch Minh trong cơn mơ ngủ nghiêng người sát lại gần cô một chút. Rồi hắn quay sang ôm lấy cô. Cả người của Tô Lam cứng đờ. Hơi ấm từ hắn phả nhẹ vào người cô. Thì ra đây là cảm giác được chồng ôm sao? Tuy không thấy bất cứ thứ gì nhưng Tô Lam có thể cảm nhận được.

Ngoài ban công, hình ảnh của Lưu phán quan mập mờ trong đêm qua những ánh sao. Hắn chăm chú nhìn cô, tay bất giác nắm chặt lại. Lòng của hắn sao lại khó chịu? Chẳng phải hắn làm theo lời của Diêm Vương khiến cô hạnh phúc sao? Vừa nãy chính hắn đã một tay giúp Dịch Minh đến phòng của cô chứng kiến cảnh Liễu Lệ muốn giết cô. Quả đúng như dự định, Dịch Minh đã động lòng. Nhưng hắn sao không thấy nhẹ nhõm khi bớt đi được một gánh nặng phải theo sát cô….

Cái cảm giác này…. nhói quá!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN