Phán Quan Biết Yêu - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
410


Phán Quan Biết Yêu


Phần 8


Phán quan biết yêu
#8

Nghe Lưu phán quan nói vậy, Diêm Vương chỉ biết thở dài.

– Sự rung động ngươi dành cho cô ấy nhưng lại không thể tiến thêm bước yêu. Hãy tự kiềm chế bản thân lại đi!

Lưu phán quan im lặng quay người bỏ đi. Trong lòng hắn vẫn tức tối. Diêm Vương nói là tự kiềm chế? Thực ra ngài ấy còn không kiềm chế nổi vậy mà lại bảo hắn kiềm chế. Lưu phán quan đành bất lực quay trở lại nghĩa vụ thực thi mà không hề phản bác được.

Theo như thường lệ, hắn xuất hiện ở phòng của cô. Trời đã tối mà căn phòng không bật điện. Chợt hắn nghe thấy tiếng khóc gần đó. Lưu phán quan bước lại gần âm thanh thì phát hiện Tô Lam đang nằm gục mặt, hai chân co ro ngồi góc giường.

– Cô sao vậy?

– Vương Tôn? Là anh?

Hắn khàn giọng ừ một tiếng. Tô Lam xúc động vươn người bất chấp ôm lấy hắn khóc to. Thấy cô khóc như vậy, Lưu phán quan định đưa tay vuốt ve sống lưng của cô. Nhưng đến giữa chừng thì hắn lại quyết định bỏ xuống. Hắn có tư cách gì mà chăm sóc cô đây? Chỉ vì hắn sơ ý hỏng sổ sinh tử của cô nên cô mới phải chịu khổ như thế này.

– Tôi muốn ly hôn với anh ta!

Lưu phán quan không ngờ sự việc lại đi tới nước này. Vốn dĩ hắn nghĩ chỉ cần làm cho Dịch Minh và cô gần gũi tạo ra tình cảm thì mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó. Nhưng hắn đã nhầm, ả tình nhân kia bỗng dưng mang thai. Hiện tại hắn không còn cách nào cả…

Không hiểu sao thấy cô khóc mà lòng của hắn lại nhói lên từng đợt. Cơ thể hắn chợt cứng đờ… động tình khiến trái tim hắn dần đóng băng. Một lớp băng mỏng bên trong đã xuất hiện. Lưu phán quan đưa bàn tay mình lên, nó đã dần chuyển sang hơi trắng rồi.

Lúc này, hắn cố thầm nhủ kiềm chế.

– Ta sẽ giúp cô! Nói cho ta biết… cô yêu tên Dịch Minh đó không?

Tô Lam ngẩn người. Cô buông Lưu phán quan ra mà gạt nước mắt. Hắn hỏi cô có yêu Dịch Minh không? Thật sự là cô không biết. Tuy Dịch Minh lúc trước đối đãi tệ bạc với cô nhưng dù sao cô cũng là vợ hắn.

– Tôi… tôi … không biết… nhưng dù sao một người vợ cũng không thể để chồng mình như vậy…

– Ta hiểu rồi!

Lưu phán quan đáp.

Đợi cho cô hoàn toàn bớt kích động ngủ say, Lưu phán quan mới rời khỏi. Hắn trở lại Địa Phủ. Nhưng lần này hắn không có nói cho ai biết mà đi nhanh đến phòng chứa sổ sinh tử của tất cả người còn sống.

Một tên quỷ sai trông coi vừa thấy Lưu phán quan liền vội vàng cúi chào.

– Lưu phán quan, ngài đến Tàng Sinh Sách có việc gì sao?

Lưu phán quan đưa mắt nhìn tên quỷ sai, hắn chắp tay ra sau đường hoàng.

– Ta đến xử lí nốt mấy cuốn sổ sinh tử. Việc này cũng nhỏ nên không cần thống báo với Diêm Vương đại nhân.

– Thuộc hạ đã rõ!

Lưu phán quan trầm mặc đi vào bên trong. Có hơn vạn cuốn sổ đen khác nhau, theo trí nhớ Lưu Phán quan đưa tay chạm vào miếng ngọc bội được treo giữa không trung. Lập tức miếng ngọc bội chuyển sang màu xanh rồi có một quyển sách ở tầng thứ 13 bay tới. Hắn cầm lấy quyển sách rồi mở ra xem xét một lượt.

Hắn không thể động tình. Cách duy nhất không động tình là tránh xa cô.
Hắn phải sửa sổ sinh tử, có vậy hắn cũng chẳng phải chịu trách nhiệm bên cạnh bảo vệ cô nữa. Lưu phán quan đưa tay ra, thoắt cái trong tay hắn xuất hiện một cái bút. Hắn mở từng trang rồi viết từng dòng chữ lên.

– Từ giờ… ta sẽ quên cô đi. Ta đã chỉnh sửa hết lại cuộc đời cô rồi… từ giờ cô sẽ không phải sống trong đau khổ nữa. Tô Lam… thật xin lỗi vì ta không thể yêu…

Khi Lưu phán quan gập quyển sách lại cũng là lúc bên ngoài địa phủ đừng tia sét xẹt qua làm rung chuyển mọi thứ.

Vậy là ngày mai cuộc sống của cô sẽ khác. Nhưng cái giá mà Lưu phán quan phải trả vì đã tự ý thay đổi thiên quy chính là chịu 10 ngày bị thiên lôi đánh.
Diêm Vương cũng muốn giúp hắn nhưng không thể. Tất cả quan hồn và các Thành Vương đều có mặt chứng kiến cảnh khủng khiếp đó.
Cả người Lưu phán quan bê bết máu, tấm lưng trần của hắn đâu đâu cũng là vết thương trí mạng, thỉnh thoảng còn hiện lên những tia sét vẫn còn đọng lại.

Nhưng lạ thay, điều mà ai cũng khâm phục chính là từ đầu tới cuối không nghe thấy bất kì tiếng kêu nào của Lưu phán quan. Hắn chịu đựng, hắn cố gắng để bản thân tỉnh táo. Điều hắn làm hắn cho là đúng.

Bạch vô thường đứng phía xa sụt sùi định chạy lại nhưng lại bị Hắc vô thường chặn lại không cho qua đó. Dưới lôi đài của Địa Phủ, một dòng máu đỏ chói chảy ra men theo dốc trơn mà chảy vào những cánh hoa bỉ ngạn khiến nó càng thêm đỏ rực hơn.

– Lưu phán quan, ngươi hối hận không?

Diêm Vương đứng trên tòa tháp cao đưa mắt xuống cau mày hỏi. Lúc đó, Lưu phán quan dường như không còn sức nữa,hắn thở hổn hển nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh.

– Thuộc hạ không hối hận. Đây chính là cách duy nhất ta không gặp cô…ấy… cũng sẽ không phải động tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN