Phán Quan - Chương 112
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Phán Quan


Chương 112


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 112: Cú lừa

“Đợi em khôi phục hình dáng ban đầu, tôi sẽ tính sổ vụ này với em sau.”

Dịch: Bơ

Núi rừng vắng lặng, mây đen vần vũ, gió ——

Dù sao thì mưa gió cũng không kéo tới được nữa.

Mà có thì cũng phải kìm lại.

Bốc Ninh dòm sư đệ rồi lại dòm sư phụ. Trần Bất Đáo hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ kéo được một Văn Thời bé xíu ra khỏi cửa, gương mặt anh hiếm khi tỏ vẻ ngỡ ngàng như vậy.

Anh không nói gì, sắc mặt thoáng như xen lẫn ngạc nhiên và xoắn xuýt. Một lúc lâu sau, bàn tay kéo người của anh khẽ nhúc nhích.

“Sao lại thu nhỏ thế này….”

Anh than thở một câu như đang tự nói với chính mình, sau đó cúi người nhìn cặp mắt lúng liếng như mắt mèo kia.

Đôi mắt ấy to tròn đen láy, rõ ràng đang phản chiếu bóng hình của anh. Anh nhìn chốc lát, hạ thấp giọng hỏi: “Còn nhận ra ai không.”

Cục bột nhỏ ấy cứ nhìn anh mãi, cánh môi mím chặt mất đi sắc hồng của máu, đứng im không nhúc nhích.

Thoạt nhìn như đang âm thầm đối đầu.

Nhưng dần dần, viền mắt hắn hơi ửng đỏ, thế nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu chớp mắt lấy một cái.

Thêm một lúc lâu nữa, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng: “Trần Bất Đáo.”

Ngay lúc này Bốc Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn phát hiện bả vai Trần Bất Đáo cũng thả lỏng hơn, mái tóc dài buông trên vai xõa xuống che nửa gương mặt.

Từ góc đứng của hắn thì không thấy được biểu cảm của sư phụ.

Hắn chỉ nghe thấy Trần Bất Đáo ôn tồn đáp lại một câu rồi ôm người trước mặt vào lòng bảo: “Nơi này lạnh quá, về nhà trước đã.”

***

Lần này cửa Vô Tướng mở ra ở Lũng Tây, vừa khéo cách Ninh Châu hơn ba ngàn dặm.

Người bình thường chạy xe phải mất hơn mười tiếng, còn mở cửa trận chỉ tốn thời gian đun một ấm trà.

Trần Bất Đáo sải bước trong lối đi vừa dài vừa tối của cửa trận, nghe thấy cục bột nhỏ trong lòng mình nói: “Tôi tự đi được.”

Lối đi cực kỳ yên tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện của bọn Hạ Tiều và Bốc Ninh đằng sau. Vạt áo của Trần Bất Đáo quét qua bóng tối, bước chân không ngừng, cũng không thả hắn xuống, anh nói: “Chân ngắn thế thì thôi đi!”

Không biết do cảm nhận được Trần Bất Đáo tới tận bây giờ vẫn chưa từng cười hay vì lý do gì khác, ngày trước Văn Thời mà nghe mấy lời kiểu vậy thì chắc chắn phải nói hoặc làm chuyện gì đó để đốp lại ——- giống như vụ hắn xách con rùa nhỏ đến trước mặt Trần Bất Đáo vậy.

Nhưng lần này hắn không nói gì.

Hắn ghé vào bờ vai của Trần Bất Đáo, đàng hoàng đến mức gần như là ngoan ngoãn nhu mì.

Trần Bất Đáo đi được một lúc thì đột nhiên hỏi: “Còn nhớ bao nhiêu chuyện?”

Người nằm nhoài trên vai im lìm như sắp ngủ thiếp đi, mãi lâu sau mới lẩm bẩm như đang trả lời: “Nhớ hết.”

Thật ra Trần Bất Đáo biết rõ.

Từ lúc trông thấy đôi mắt ấy và nghe thấy câu “Trần Bất Đáo” là anh đã biết Văn Thời nhớ hết mọi chuyện.

Người anh kéo ra khỏi cửa Vô Tướng vẫn chính là hắn, lành lặn vẹn nguyên chẳng thiếu thứ gì. Mỗi tội cơ thể xuất hiện tình trạng lạ cần phải bắt đầu lại từ đầu thôi.

Nhưng anh vẫn hỏi thêm lần nữa như một kiểu xác nhận.

“Vậy trong cửa Vô Tướng thì sao, vẫn nhớ cả chứ.” Trần Bất Đáo lại cất lời.

Người trong ngực thoáng cứng đờ.

“Trong cửa Vô Tướng có khó chịu không? Trần Bất Đáo hỏi.

“…Không khó chịu.”

Văn Thời yên lặng mấy giây rồi nói: “Không hề khó chịu, ngủ say một giấc mà thôi.”

Trần Bất Đáo ôm hắn đi một quãng đường dài mới mở miệng hỏi tiếp: “Cho nên em cảm thấy dù đi thêm mấy lần cũng chả sao đúng không?”

“Vì đợi tới khi em ra ngoài, em có thể lừa tôi chẳng có gì khó chịu khổ sở cả, chỉ ngủ say một giấc mà thôi. Em chắc chắn tôi không vào được cửa Vô Tướng nên không thể biết trong cửa ra sao à?”

“Nếu như tôi hỏi em cảm giác trời phạt ứng lên người, trần duyên vùi lấp như thế nào, có phải em cũng sẽ nói với tôi rằng không hề khó chịu, ngủ một giấc mà thôi chăng?”

“Văn Thời, ai dạy em cách đó?”

Cho dù nói thế, Trần Bất Đáo cũng vẫn từ tốn nói từng câu từng chữ, nhưng giọng anh rất nặng nề, âm thanh vang lên trong cửa trận tối tăm khiến sự tĩnh lặng càng thêm hoang vắng.

Như thể ngay cả hư không cũng lặng im không một tiếng động.

Văn Thời không nói gì.

Không biết trải qua bao lâu, Trần Bất Đáo cảm giác cục bột nhỏ trong lòng mình khẽ động đậy rồi lặng lẽ vòng tay ôm cổ anh, tựa như khi còn bé luôn bướng bỉnh cứng đầu, chỉ khi làm chuyện liều lĩnh, không biết phải mở miệng thế nào thì mới đột nhiên tỏ ra mềm dịu hơn.

Trần Bất Đáo: “……”

Người do một tay anh nuôi lớn, tình tình thế nào anh lại còn không rõ. Nếu Văn Thời mang dáng vẻ trưởng thành đứng ở đây thì chắc chắn sẽ tỏ vẻ ương ngạnh hoặc dẩu môi chứ sao trưng ra gương mặt này được.

Chẳng qua ỷ vào cơ thể cao chưa tới bắp đùi của anh lúc bấy giờ thôi.

Trần Bất Đáo tức đến mức bật cười.

Anh thật sự bật cười khe khẽ. Trong cửa trận tối đen như vậy cho nên không ai thấy nét mặt của anh. Kể cả có thấy thì cũng chưa chắc đã cảm nhận được tâm trạng nghĩ mà sợ khó hiểu ấy.

“Đợi em khôi phục hình dáng ban đầu, tôi sẽ tính sổ vụ này với em sau.”

“…..”

Lần này cục bột nhỏ trong ngực thật sự không thèm lên tiếng nữa rồi.

***

So với bọn họ bên này thì bọn Bốc Ninh, Hạ Tiều và Trương Bích Linh cách một khoảng đằng sau thoải mái hơn rất nhiều.

Mới đầu thật ra Bốc Ninh cũng rất lo lắng.

Mặc dù hắn đầy một bụng sách vở, hiểu biết phong phú. Nhưng cửa Vô Tướng đã vượt xa khỏi mớ kiến thức mà hắn có, mọi sự hiểu biết của hắn về nó đều tới từ lời miêu tả ít ỏi của Văn Thời.

Đây là lần đầu tiên hắn được thấy tận mắt cửa Vô Tướng, cũng là lần đầu tiên đón người ra khỏi cửa Vô Tướng. Hắn còn suýt tưởng rằng Văn Thời đã quên sạch toàn bộ và sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

Cũng may có Hạ Tiều.

Tuy kinh nghiệm thực tế của tiểu Tiều là con số không nhưng vừa hay lại có một người ông nội đã từng đón Văn Thời hai lần.

“Ngày trước nghe ông nội kể, lúc anh tôi vừa mới ra khỏi cửa Vô Tướng thì đúng là sẽ có dáng vẻ trẻ con.” Hạ Tiều giải thích.

“Mặt khác thì sao? Những mặt khác có bị ảnh hưởng không?” Trương Bích Linh hỏi, “Như dáng vẻ vừa rồi của ngài ấy, chắc cũng tầm bốn năm tuổi nhỉ? Ngài ấy chỉ nhớ người và sự việc vào năm bốn năm tuổi hay là nhớ hết tất cả?”

“Ầy ——-” Hạ Tiều ngẫm nghĩ một lát, “Để tôi nhớ lại xem khi ấy ông nội nói thế nào. Hình như kể lúc mới ra khỏi cửa Vô Tướng, anh tôi thường không kịp thích nghi với hoàn cảnh, có lẽ còn chưa thoát khỏi cảm giác trong cửa chăng. Nhưng dần dà sẽ nhớ hết tất cả í.”

“Vậy dáng vẻ này của hắn sẽ kéo dài bao lâu?” Đây chính là chuyện Bốc Ninh lo lắng nhất, “Có cần phải lớn dần từ đầu không?”

Hạ Tiều vội vàng nói: “Không cần không cần, nhanh lắm.”

Cậu nhớ tới cuốn nhật ký Thẩm Kiều để lại cho mình: “Cái lần đón anh tôi vào năm 1921, khi ông nội gặp được anh đã là dáng vẻ hơn mười tuổi rồi, đi chưa bao xa thì khôi phục hình dáng ban đầu. À còn nữa, lần tôi gặp anh ấy cũng vậy, ngồi xe từ núi Tướng Quân về nhà tôi cũng phải mất chừng bốn mươi phút, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt tôi thì đã mang hình dáng bình thường.”

Hạ Tiều ước chừng nói: “Kiểu gì cũng không quá một tiếng, nếu nhanh thì có khi nửa tiếng là xong á.”

“Tức là nửa canh giờ hoặc hai khắc.” Chu Húc đột nhiên thò ra nói một câu.

Hạ Tiều chợt nhận ra lão tổ Bốc Ninh không tính thời gian theo kiểu của mình.

“Ồ.” Bốc Ninh yên tâm, “Vậy thì tốt.”

“Lão tổ đừng lo lắng.” Hạ Tiều bổ sung thêm một câu, “Đợi đến lúc ra khỏi cửa trận là có thể thấy sự thay đổi rồi, ít thì cũng phải lớn chừng mười mấy tuổi.”

Lời của Hạ Tiều truyền tải rất đầy đủ.

Ngờ đâu khi bọn họ thật sự bước ra khỏi đầu còn lại của cửa trận thì đã thấy Trần Bất Đáo khoanh tay dựa bên tủ quần áo, trên giường là ông anh bị thu nhỏ của Hạ Tiều.

Hắn ngồi khoanh chân bên đó, lẳng lặng nhìn ga trải giường màu xám đậm trước mặt, để cho đám người (chủ yếu là Trần Bất Đáo) một cái đỉnh đầu đen sì.

Hạ Tiều chậm rãi bật ra một chuỗi dấu hỏi.

“Đây chẳng phải vẫn bốn năm tuổi à?!” Chu Húc là người đầu tiên không nhịn nổi, nó cũng không dám nói linh tinh nên đành chọc mạnh vào eo Hạ Tiều.

Hạ Tiều bị chọc như quả bóng xì hơi, kêu “áu” một tiếng.

“Anh áu cái gì mà áu?” Chu Húc thì thào nói, “Chẳng phải bảo mấy phút là lớn về như cũ à? Phút nhà anh tính theo cái kim đồng hồ ngắn nhất hở?”

“Mày hỏi anh thì anh biết hỏi ai?” Hạ Tiều cũng khá bối rối.

Cậu chớp chớp mắt, khẽ gọi một tiếng: “Anh ưi?”

Cái vị đang ngồi tham thiền trên giường hơi ngước mắt nhìn sang phía cậu. Con ngươi đen láy phủ một tầng sáng nhạt màu lạnh lẽo.

Hạ Tiều rụt cổ: “Anh bị thế này là sao?”

Ông anh phiên bản mini của cậu hiển nhiên không tình nguyện trò chuyện cho lắm, hắn nhìn chằm chằm cậu hồi lâu mới rặn ra một câu: “Gặp chút vấn đề nên tạm thời không lớn lại được.”

“Vấn đề gì?”

“Không biết.”

Hạ Tiều “Ò” một tiếng.

Lúc trước ở ngoài cửa Vô Tướng bọn cậu xúc động quá nên không để ý tình hình cho lắm. Hiện giờ nghe mới thấy giọng của anh mình cũng có hơi non nớt…..

Mặc dù không quá khoa trương nhưng với tính tình của anh cậu thì cũng đủ đòi mạng rồi.

Chẳng trách không chịu mở miệng.

Hạ Tiều không dám rước xui xẻo nên không nói tiếp với hắn nữa, cậu quay đầu nhìn vị lớn nhất ở đây, hỏi thăm anh bằng khẩu hình: “Tổ sư gia, anh tôi thật sự gặp phải rắc rối không thể biến lớn à?”

Trần Bất Đáo không nhìn sang, ánh mắt anh vẫn dừng trên người vị tổ tông trên giường kia.

Không hiểu sao Hạ Tiều cứ luôn cảm thấy biểu cảm của tổ sư gia rất chi là …. thâm thúy. Hàm chứa ý tứ kiểu “Để tôi nghe em nói xạo”.

Sau một lúc lâu, Trần Bất Đáo “ừ” một tiếng bảo: “Không biến lớn được, rất rắc rối.”

Hạ Tiều nghe thấy hai chữ “rắc rối” thì hơi cuống: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trần Bất Đáo: “Ngâm thuốc.”

Văn Thời: “?”

Hắn nhìn chằm chằm Trần Bất Đáo còn chưa mở miệng, thằng ngốc Hạ Tiều đã tin theo ngay.

“Ngâm thuốc?” Hạ Tiều nhớ tới loại thuốc dùng để nấu cho Văn Thời ngâm tay ngày trước, cậu lập tức nói: “Vậy để tôi vào bếp tìm cái bát lần trước.”

Trần Bất Đáo: “Cái bát đấy hơi nhỏ, không chứa nổi anh cậu.”

Văn Thời: “??”

Hạ Tiều: “Ò, thế dùng cái gì?”

“Dùng thùng tắm —- ” Trần Bất Đáo khựng lại, đổi sang từ thường dùng hiện nay: ” —— Bồn tắm, tình trạng này chỉ ngâm tay thôi thì không có tác dụng đâu, chỗ nào không lớn thì ngâm chỗ đấy.”

Hạ Tiều: “…. Đầu thì sao?”

Trần Bất Đáo: “Ngâm cả đi, thế cho dáng người cân đối hài hòa, có người từ nhỏ đã sợ xấu rồi.”

Văn Thời: “???”

“Vậy thuốc…..”

“Trên tầng có đó, lát nữa để lão Mao tìm cho đủ.”

“Lão….”

Lão Mao?

Nhưng lão Mao đâu còn nữa.

Đám người nghe vậy đều khá sững sờ, nhất là Trương Bích Linh.

Ai cũng biết lão Mao hay còn được biết đến như đại bàng Kim Sí là con rối của Trần Bất Đáo. Một khi Trần Bất Đáo khôi phục thì con rối cũng có thể thấy lại được ánh mặt trời. Nhưng dù vậy thì cũng phải dùng dây rối trước —–

Trương Bích Linh còn chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì đã nhận ra….

Phải rồi, tổ sư gia Trần Bất Đáo nặn rối hoàn toàn chẳng cần tới dây rối.

Ngay khi cô hiểu ra điều này, trên tầng đã có tiếng động.

Đó là tiếng bước chân không quá nặng nề, bởi vì lười nhấc cao chân nên gây ra âm thanh loẹt xoẹt trên sàn nhà.

Trương Bích Linh từng nghe thấy tiếng bước chân như vậy rồi, Hạ Tiều lại càng quen thuộc hơn.

Mỗi lần lão Mao lên xuống cầu thang ở Tây Bình Viên hoặc đi lại giữa các phòng trên tầng hai của biệt thự nhà họ Thẩm đều sẽ tạo ra tiếng động không quá ồn như này.

Trên thực tế, con rối muốn hoạt động mà không phát ra tiếng động rất dễ dàng. Tiếng bước chân như này rõ ràng là cố ý để không dọa người ta sợ hãi hoặc để sống động giống sinh vật sống hơn.

Và chỉ có cố ý nhiều năm thì mới hình thành nên tiếng bước chân đặc biệt giống y con người thế này.

Trương Bích Linh lắng nghe tiếng bước chân, chốc lát nghĩ mãi không ra vì sao con rối đi theo tổ sư gia Trần Bất Đáo lại phải luyện tập kiểu tiếng động này.

Cô còn chưa kịp hiểu rõ thì Hạ Tiều đã chạy vèo ra khỏi phòng.

“Chú Lão Mao đấy ạ?!” Cậu đứng dưới phòng khách tầng một nghển cổ ngóng lên tầng hai.

“Đừng kêu toáng lên thế, nghe thấy rồi, tôi đang lấy thuốc đây.” Một giọng nói từ trên tầng vọng xuống.

Đúng là lão Mao thật!

Hạ Tiều trông thấy một bóng người hắt lên lan can tầng hai, từ gian phòng bên trái chuyển sang gian phòng bên phải, rồi có thứ gì đó bị kéo dài.

Một giây sau, cậu lập tức nghe thấy tiếng vỗ cánh.

Một cái bóng thoăn thoắt như ưng lao thẳng xuống từ trên tầng hai, bay ngang qua trước mặt cậu rồi liệng vào trong phòng. Cặp cánh giang rộng như cánh quạt, thấp thoáng sắc vàng.

Nó lượn một vòng trong phòng rồi vững vàng đậu xuống đầu vai Văn Thời.

Y hệt mỗi ngày trên núi Tùng Vân năm nào.

Nó dùng giọng nói không mấy êm tai bảo: “Thông thường cơ thể không lớn được là do thể chất suy nhược, linh thần quá yếu, không chèo chống nổi ——“

Lão Mao nói được một nửa, mắt chim thoáng liếc nhìn ngón tay của Văn Thời.

Trên ngón tay vị tổ tông bản mini này vẫn còn quấn sợi dây rối nhuốm máu chẳng biết từ thuở nào. Loại dây rối này chính là vật có thể phản ánh được sự mạnh yếu trong tiềm thức và linh thần của khôi lỗi sư nhất. Càng suy yếu thì dây rối càng căng cứng. Ngược lại càng mạnh thì dây rối sẽ càng linh hoạt.

Mà dây rối của Văn Thời lại giống như có sinh mệnh, nó đang rung giật không chịu khuất phục, cố gắng giương nanh múa vuốt để thoát ra ngoài. Mỗi tội chưa kịp chạy thoát thì đã bị Văn Thời lẳng lặng đè chặt.

Đây là một cuộc chiến trong thầm lặng.

Vị trí của lão Mao được trời ưu ái, vừa khéo thấy hết mấy động tác nhỏ của Văn Thời, lão chưa nói xong thì đã không thể nói tiếp được nữa.

“….”

Linh thần yếu cái chim.

Trò lừa này cũng chỉ để lừa thằng nào siêu đần thôi.

Lão Mao chẳng thèm phân tích nữa, lão dùng ngữ điệu bình thản và giọng chim quang quác bảo: “Tìm xong thuốc rồi, đi ngâm bồn tắm đê —– “

Dọa dẫm ai đấy!

———————–

Ảnh trên bế Thời mini, dưới bonus bế Thời bản ngọt nước. tén tèn ten =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN