Phán Quan - Chương 116
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Phán Quan


Chương 116


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 116: Thế hệ sau

Vào mùa đông sang năm, khi ao dưỡng linh đọng nước kết thành băng, mai trắng sau núi nở rộ ngợp trời.

Dịch: Bơ

Quy luật của thế gian này chính là như vậy, thời kỳ cực khổ qua đi, cuộc sống an nhàn kéo tới, rồi khi phồn vinh đến đỉnh điểm sẽ lại chuyển thành lụn bại.

Khi Núi Tùng Vân và biệt thự nhà họ Thẩm khôi phục dáng vẻ trước kia, nhà chính họ Trương ở Tây Hoàn lại là một cảnh tượng khác.

Trước đó vì sự kiện trạch viện sụp đổ chỉ trong một đêm nên hẻm họ Trương cũng liên tục xuất hiện trên tin tức địa phương của Ninh Châu. Ban đầu thông báo không rõ nguyên nhân sụp đổ đã dấy lên một làn sóng thảo luận và phỏng đoán. Về sau giải thích do nổ khí ga nên nhanh chóng bị nhấn chìm bởi loạt tin tức hàng ngày.

Dường như mọi người đột nhiên quên béng mất sự kiện này vậy.

Chỉ khi nào đi ngang qua nơi đó, mọi người mới láng máng có ấn tượng. Bởi vì trạch viện kiểu Trung san sát giờ đây thiếu mất một mảng lớn như một vết sẹo xấu xí đột ngột xuất hiện.

“Chị Lam, chị định xử lý đống đổ nát kia thế nào?” Đại Đông hỏi.

Người bên cửa sổ gác khuỷu tay, cạy lớp sơn màu xanh sẫm trên móng tay dài, ngẩn người nhìn chằm chằm gạch men dưới chân không nói câu nào.

“Chị Lam?” Đại Đông lại gọi lần nữa, thấy đối phương không có phản ứng gì bèn thò tay phẩy qua trước mắt cô, “Chị Lam!”

“Ừ?!” Trương Lam chợt tỉnh táo, “Thứ gì cơ?”

“Em bảo là —–” Đại Đông hỏi: “Phải xử lý đống đổ nát bên cạnh thế nào, cứ vậy phơi mấy ngày trời rồi, cũng không phải chuyện gì to tát. Chị định khôi phục như cũ hay là dọn dẹp sạch sẽ nhường chỗ cho thứ khác?”

Trương Lam ngước mắt.

Đống đổ nát kia nằm ngay đằng sau khu nhà của cô, đứng bên cửa sổ trông ra vốn có thể thấy hòn non bộ, rừng trúc nhân tạo và một góc mái hiên treo chuông phía trên trạch viện của gia chủ.

Hiện giờ những thứ đó đã biến mất, chỉ còn lại đống đổ nát.

Đành rằng vắng vẻ hiu quạnh, nhưng chủ yếu là hơi khó coi. Nó nhắc nhở mỗi một người nhìn thấy rằng nhà họ Trương đã từng xảy ra chuyện gì.

Ngay cả các nhánh nhỏ của nhà họ Trương và gia tộc khác cũng đều cảm thấy xấu hổ lúng túng, nói gì tới Trương Lam.

Cánh cửa sổ này ở nơi cô sống, cứ ngẩng đầu là lại thấy ngay.

Đại Đông nhìn trộm nét mặt của Trương Lam, trong lòng thầm nhủ chắc tâm trạng của bà cô này đang tệ lắm.

Thật ra toàn bộ nhà họ Trương dạo gần đây đều không ổn.

Bởi vì vụ việc của cụ tổ Trương Đại Nhạc khiến thế lực và tiếng tăm nhà họ Trương tụt dốc không phanh, rơi một mạch xuống vực thẳm.

Ngày trước mấy người có quan hệ dây mơ rễ má xa tít tắp đều luôn muốn nói câu “Tôi là người nhà họ Trương”, giờ thì ngay cả mấy đứa thế hệ sau thuộc nhà chính cũng không mở miệng nói nổi.

Cộng thêm Trương Nhã Lâm trì trệ mãi không hồi phục sức khỏe, con rối theo sau cũng không có ở đây. Cả nhà họ Trương như chìm trong chiều hướng sắp suy tàn.

Đám người suốt ngày ‘chị Lam’ ‘chị Lam’ , giờ giải tán hơn nửa.

Có mỗi Đại Đông chẳng khác gì ngày trước, trừ bớt ba hoa chích chòe ra thì mặt khác vẫn như cũ. Hắn và Chuột trở thành người tới nhà chính nhiều nhất, thật lòng đối xử với Trương Lam như một người bạn.

Cũng vì là bạn bè nên hắn mới luôn nhắc nhở Trương Lam thu dọn đống đổ nát kia, tránh cho nhìn thấy lòng lại sầu.

Thật ra muốn khôi phục như cũ đống đổ nát ấy chẳng phải chuyện gì khó với Trương Lam, tính ra thì chỉ là chuyện dăm ba ngày mà thôi. Nhưng Đại Đông không đề xuất ý kiến đó, hắn lục lọi trong điện thoại một hồi rồi đưa ảnh cho Trương Lam xem: “Em với Chuột tìm cái này mấy ngày nay, xây cái ao lớn kiểu này cũng ổn đấy, nuôi ít cá chép với trồng hoa súng, vừa có sức sống lại vừa đẹp mắt.

Thật ra chủ yếu là để cái chốn âm u này có tí sức sống, nhưng hắn không tiện nói thẳng ra như thế.

Ai ngờ Trương Lam nằm nhoài bên ô cửa sổ, nhìn chằm chằm đống đổ nát rất lâu mới bảo: “Tôi không định thu dọn.”

Đại Đông ngẩn người: “Hả?”

Trương Lam nói: “Cứ kệ vậy đi, giữ nguyên như thế là được rồi.”

Đại Đông: “???”

Nếu không phải sợ thì có khi hắn đã sờ trán bà cô này xem có sốt không rồi, ban ngày ban mặt tự dưng nói sảng thế.

“Mấy viên gạch vụn ngói vỡ vừa không dùng tới lại vừa xấu, giữ lại làm gì?”

“Giữ lại cho người nhìn.” Trương Lam đáp.

“Cho ai nhìn?”

“Tôi chứ ai.” Trương Lam rụt tay khỏi bệ cửa sổ, cô ngồi dậy, vỗ lớp bụi xám mỏng, bờ mi dài rậm che khuất ánh mắt: “Cho tôi nhìn nhiều hơn.”

Với nhà họ Trương thì đó là một đêm long trời lở đất.

Còn đối với Trương Lam thì là từ vị trí mặt trăng trên cao được muôn sao vây quanh rơi thẳng xuống vực, mặc dù ngã không đến mức đau lắm nhưng chung quy vẫn vấy đầy bụi bặm.

Trước kia gặp phải chuyện lớn còn có Nhã Lâm bên cạnh. Lần này lại chỉ có mình cô, cô cứ vậy hợp lẽ trở thành tân gia chủ, chịu trách nhiệm thu dọn cục diện rối rắm còn sót lại, sau đó chờ Trương Nhã Lâm tỉnh dậy.

Những tháng ngày dài đằng đẵng trong tương lai, cô cần một đống đổ nát như vậy bên ngoài cửa sổ để minh chứng cho sự thăng trầm của tòa nhà, ngày ngày nhắc nhở cô chớ đi sai đường, nhắc nhở danh hiệu phán quan của cô tồn tại vì lý do gì và vì sao được truyền nối tới ngày hôm nay.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên mình sử dụng bùa chú hay lần đầu tiên Trương Nhã Lâm quấn dây rối, không phải do bọn họ thuộc nhà nào, mà vì những câu chuyện xưa trong sách có liên quan tới phán quan.

Chuyện xưa kể rằng, chúng sinh đều khổ, người có nỗi băn khoăn sâu nặng sẽ bị vây hãm trong ngục tù.

Đây là khởi nguồn ban đầu của bọn họ.

“Tiểu….” Trương Lam quay đầu định gọi người, ai ngờ vừa mở miệng đã khựng lại.

“Ai cơ?” Đại Đông quay sang nhìn theo, nhìn quanh một lúc lại chẳng thấy ai.

“Tiểu Hắc.” Trương Lam nói: “Con rối tinh thông quẻ thuật của Nhã Lâm, nhưng giờ không còn nữa rồi.”

Đại Đông “À” một tiếng rồi chẳng biết phải nói gì: “…..Đợi anh Nhã Lâm khỏe lại thì sẽ có thôi. Con rối ấy à, đều luôn theo sát chủ rối í.”

“Chị định bói gì à?”

“Chọn một ngày.”

“Để làm gì?” Đại Đông tò mò hỏi.

Trương Lam vừa xếp tiền đồng vừa giở sách đối chiếu: “Báo tang.”

Tiết Bạch Lộ[1] hôm ấy, nhà họ Trương treo vải trắng, bày linh đường, bài vị trên cao viết ba chữ Trương Chính Sơ. Trương Lam mặc áo tang quỳ trước linh đường, tiễn đưa người cô vốn nên gọi là ông nội.

[1] Tiết Bạch Lộ: 1 trong 24 tiết khí, mang ý nghĩa là nắng nhạt.

Cô và Trương Nhã Lâm gọi ông nội hơn ba mươi năm, người đáng lẽ phải đáp lại lời gọi của bọn họ lại bị đoạt xác, không thể nghe thấy tiếng gọi ấy.

Ngày thứ ba bày linh đường, nhà họ La ở Vân Phù, họ Dương ở Vị Nam, họ Lâm ở Trường Lạc và họ Ngô ở Tô Châu đều tới rồi, từ mấy vị gia chủ ngang hàng với Trương Chính Sơ đến đám thế hệ sau thường qua lại đều đến thắp hương.

Ban đầu Trương Lam có hơi bất ngờ, dù sao nhà họ Trương nay đã không bằng xưa, cô không ngờ các nhà đều tới.

Nhưng sau đó cô lại chẳng mấy ngạc nhiên nữa, người có thể làm cùng một chuyện suốt đời, trừ những điều gắn liền với thế tục, ít nhiều đều sẽ sinh ra vài ràng buộc.

Lúc thắp hương ông cụ La nhìn bức ảnh chụp trên linh đường nói với Trương Lam: “Dùng ảnh chụp thời còn trẻ của ông ấy….đúng là có lòng.”

Trương Chính Sơ lúc còn trẻ thật sự có một đôi mắt biết cười.

“Cha của cháu với ông ấy cứ như cùng một khuôn đúc ra, nhất là đôi mắt.” Cụ La nói xong lại ngắm Trương Lam rồi bảo: “Cháu với Nhã Lâm thì giống mẹ hơn.”

“Ngày trước ông từng đùa với ông nội cháu rằng ánh mắt của ông ấy không dành cho người làm gia chủ, sau này già rồi e là chẳng có uy nghiêm….”

Ông ấy vốn sẽ là một ông cụ hiền lành, không nóng nảy khi đối mặt với con cháu, bảo sao làm vậy. Ông ấy sẽ ôm một đứa bằng tay trái, tay phải dắt một đứa cùng nhau đi chợ hoa và chợ chim, đi bờ sông câu cá. Sau đó cười híp mắt khoe con cháu tư chất nổi bật với đám bạn già của mình.

“Tiếc là sau này khi thật sự già đi, ông ấy thay đổi dáng vẻ, ông cũng quên mất những câu nói đùa đó…..” Cụ La lắc đầu, cắm nhang vào trong bát hương.

Trương Lam quỳ xuống đất dập đầu, lúc đứng dậy thì nghe thấy ông cụ nói: “A Lam, hôm nay ông tới đây thật ra còn vì một chuyện….”

….

Sẩm tối ngày hôm đó, trên núi dấy sương thu.

Văn Thời ngâm xong đợt tắm thuốc cuối cùng, thay quần áo định về biệt thự nhà họ Thẩm một chuyến.

Hắn ở trên núi Tùng Vân với Trần Bất Đáo mấy ngày rồi, dù sao trong núi nhiều thảo dược, linh khí dồi dào và …..

Có vài nguyên nhân nói ra sẽ bị dây rối siết cổ ngay nên không nhắc thêm nữa.

Tóm lại hai người bọn họ gần đây sống trong núi cũng là vì tốt cho bọn Hạ Tiều và Bốc Ninh. Chứ không trong nhà lại thêm mấy oán linh như lão Mao, đại Triệu, tiểu Triệu mất.

Việc bọn họ quay về nhà họ Thẩm là có lý do cả. Hôm ấy là mùng ba tháng tám âm lịch, chính là sinh nhật của Bốc Ninh, cũng là của Chu Húc.

Sinh nhật đương nhiên là một ngày lành, có vài người bình thường không hiểu rõ mà thôi. Thông thường linh tướng của con người sẽ không ổn định trong một khoảng thời gian nào đó, ví dụ như mang thai ba tháng, lúc mới chào đời và sinh nhật hàng năm, sinh nhật thì lấy mốc 12 năm một lần.

Điều này không ảnh hưởng gì với hầu hết mọi người, nhưng Chu Húc và Bốc Ninh thì khác.

Linh tướng của bọn họ trời sinh đã không ổn định, lại bị tách thành hai, bị hao mòn đủ kiểu rồi còn chen chúc trong một cái xác. Đúng chẳng khác nào nhà dột còn gặp mưa rào.

Trần Bất Đáo và Văn Thời không yên tâm, định về nhà họ Thẩm ở vài ngày theo dõi tình hình.

Lúc sắp xuống núi, Hạ Tiều gửi tin nhắn nói nhà họ Trương đang bày linh đường cho Trương Chính Sơ chết oan nên Trương Bích Linh dẫn Chu Húc đi phúng viếng rồi.

Nhưng Trần Bất Đáo thuận tay thả một lá bùa ra lại phát hiện bên nhà họ Trương vắng teo, đám người tới phúng viếng không hề ở linh đường mà đang trên núi Bách Thúy cách nghìn dặm.

“Núi Bách Thúy?” Văn Thời nhíu mày, “Tới đó làm gì?”

Hắn bèn kéo Trần Bất Đáo tới trước tấm bản đồ, hồ nước bày trận pháp trong khe núi không biết tên nằm ngay tại núi Bách Thúy. Hắn bị ám ảnh nặng với nơi này, vừa nghe có người qua đó là bắt đầu đề phòng theo phản xạ, mặt mũi tỏ rõ bực dọc.

“Em đừng vội gắt.” Trần Bất Đáo chọc khẽ ngón tay vào mặt hắn, sau đó mở một cửa trận nói: “Qua xem thế nào rồi tính.”

Văn Thời dạo này cũng bị “ám ảnh” với ngón tay của Trần Bất Đáo, bị anh dí hai cái thì ngoan ngoãn cụp lông, hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế bị Trần Bất Đáo kéo vào trong cửa trận.

Bọn họ đáp xuống trong rừng trúc.

Văn Thời gạt màn sương mù âm u, lập tức thấy đám người vốn nên phúng viếng tại nhà họ Trương đều đứng quây bên hồ.

Dây rối trên tay hắn nháy mắt căng như dây đàn.

Ngay một giây trước khi những sợi dây chém sắt như chém bùn lao ra ngoài, hắn trông thấy đám người nọ nhao nhao duỗi tay, sau đó nặn đầu ngón tay nhỏ thứ gì đó xuống mặt đất.

Văn Thời phút chốc ngây người rồi kịp nhận ra đó là máu…..

Bọn họ đang nhỏ máu lên đá trận.

Máu chính là mối liên hệ sâu nhất. Ngày trước Trần Bất Đáo nhỏ một lượt máu lên đá trận cho nên trận pháp khổng lồ này gắn kết với sự sống chết của anh, còn anh trở thành mắt trận.

Mà hiện giờ những người này âm thầm tới đây bổ sung máu của mình thì tương đương với việc ký kết một hiệp ước.

Từ nay về sau, tất cả mọi trần duyên trên thế gian này sẽ không còn do một mình người đó gánh vác nữa mà là toàn bộ lớp người sau, là từng thế hệ trong mỗi nhánh xuất hiện trên danh phả.

Giây phút ấy, đại trận chìm dưới đáy hồ phát ra tiếng vù vù giữa chốn non nước, chim chóc trong núi giật mình xao động, tiếng đập cánh xuyên qua gió núi ngàn năm bất tận.

Tấm danh phả được mọi người thuộc nằm lòng đột nhiên phát sáng mà không ai hay biết, ánh sáng từ dưới cùng lan dần lên trên, lướt qua từng cái tên, từng nhánh gia tộc, chảy về phía đầu nguồn.

Giống như trăm sông đổ về một biển.

Đây là lần đầu tiên từ ngàn năm tới nay, người trên bức tranh này thật sự sinh ra mối liên hệ với nhau.

Khi lướt qua vài cái tên thuở ban đầu, ao dưỡng linh trên núi Tùng Vân rung chuyển, nước ao vỗ nhẹ vào bờ đá, bắn lên bọt nước li ti rồi lại khôi phục vẻ yên ả.

Văn Thời bỗng giơ tay sờ soạng sau gáy, đầu ngón tay chạm phải một vệt ướt.

Vừa nãy có làn gió thổi qua, hạt sương trên lá trúc rung rinh rơi xuống mấy giọt, lạnh khiếp người.

Hắn ngẩng đầu nhìn lá trúc trên cao rồi lại đưa mắt nhìn quanh, cứ luôn cảm thấy hình như mình vừa nghe thấy gì đó.

Trần Bất Đáo chắc cũng cảm nhận được, ánh mắt anh dõi vào phía sâu trong rừng trúc mênh mông.

“Vừa rồi anh….” Văn Thời đang định hỏi anh lại nghe thấy tiếng hô khẽ trong đám người bên hồ.

Hắn quay đầu trông thấy Chu Húc ngã xuống đất.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn và Trần Bất Đáo đã tới chỗ đám đông, đỡ được người đang mềm nhũn kia.

“Tiểu Húc!!” Trương Bích Linh hoảng hốt vội nhào tới. Cô muốn vỗ mặt Chu Húc gọi nó tỉnh nhưng lại không dám động chạm lung tung, “Tiểu Húc??”

Cô gọi mấy lần, Chu Húc vẫn không động đậy.

Nhưng nhìn nó không giống như đang phải chịu đau đớn gì, có vẻ giống đột ngột ngủ thiếp đi hơn. Mỗi tội sắc mặt tái nhợt, trán thì lại nóng phỏng khiếp người.

“Thằng bé sao vậy?” Trương Bích Linh hoảng loạn nhìn Văn Thời và Trần Bất Đáo.

Trần Bất Đáo đặt tay lên giữa trán nó cảm nhận một lát rồi nói: “Đừng sợ, chuyện tốt đấy.”

Người lăn quay ra hôn mê rồi, Trương Bích Linh nhìn kiểu gì cũng không thấy tốt ở đâu. Nhưng Trần Bất Đáo đã nói vậy thì cô cũng an tâm hơn nhiều.

Bọn họ không rề rà ở đây lâu, cũng không vòng về biệt thự nhà họ Thẩm mà đưa Chu Húc về thẳng núi Tùng Vân.

Trên đường trở về, Trương Bích Linh không nhịn được hỏi thêm mấy câu, rốt cuộc hiểu rõ ý của Trần Bất Đáo.

Chu Húc và Bốc Ninh mỗi người chỉ có một nửa linh tướng, lại chen chúc trong một cơ thể, mặc dù sống chung rất hòa hợp, hiện tượng bài xích không quá gắt, không đến mức xuất hiện tình trạng một bên cắn nuốt bên còn lại, nhưng chung quy vẫn bị hao tổn.

Thời gian cùng tồn tại càng dài thì hao mòn càng nặng.

Dưới tình huống bình thường, muốn giải quyết vấn đề này chỉ có một cách, đó là rút phần linh tướng đã xâm nhập ra.

Nhưng trường hợp của Chu Húc và Bốc Ninh khá đặc thù, bọn họ có cùng một nguồn gốc, ban đầu vốn là cùng một linh tướng.

Nếu như đang yên đang lành lôi Bốc Ninh ra ngoài thì chẳng khác nào xé toạc một nửa linh tướng của người sống, quá trình đó không phải là điều mà thể chất của Chu Húc có thể chịu đựng.

Thế là phải chờ đợi, chờ đến khi linh tướng của bọn họ đều không ổn định…..

Ví dụ như bây giờ.

Cho nên không phải xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là đến lúc thích hợp mà thôi.

Văn Thời ngưng thần nhắm mắt, trông thấy hai bóng dáng trên người Chu Húc. Hình dáng của Chu Húc rõ nét hơn một chút, Bốc Ninh thì nhạt đến mức gần như trong suốt.

Người khác có lẽ không hiểu nhưng Văn Thời liếc mắt một cái là tường tận hết thảy.

Khi linh tướng cùng tồn tại, sự hao tổn vốn nên xảy ra ở cả hai chiều. Nhưng Bốc Ninh trước giờ vẫn luôn nhã nhặn lễ nghĩa, hắn không làm nổi chuyện chiếm tổ người khác, cũng không thể để Chu Húc gánh vác nửa hao tổn kia được.

Hắn dồn tất cả hao tổn lên nửa phần linh tướng của bản thân, không để tổn hại đến nguyên chủ tí ti nào.

“Vậy…vậy sau khi lão tổ Bốc Ninh thoát ra khỏi người Chu Húc thì sao?” Trương Bích Linh hỏi.

“Tạo một cơ thể cho hắn.” Văn Thời nói.

Trương Bích Linh ngẩn người, vô thức nhìn ngón tay quấn dây rối của Văn Thời: “Là con rối ấy hả?”

“Nhưng…..dù sao con rối cũng không phải người sống thật sự, còn phải chịu sự điều khiển của khôi lỗi sư.” Trương Bích Linh cứ luôn cảm thấy hai vị trước mặt này sẽ không nặn một cơ thể chịu sự khống chế của bọn họ rồi đưa cho người khác dùng đâu, bọn họ không làm nổi chuyện như vậy.

“Chẳng phải mấy người vẫn luôn gọi em ấy là lão tổ sao.” Trần Bất Đáo khoác vai Văn Thời, nói với Trương Bích Linh: “Mấy người hơi đánh giá thấp năng lực của vị lão tổ này rồi, ngay cả tôi cũng sợ em ấy đấy.”

Văn Thời quay mặt sang tỏ vẻ “Anh đang nói cái quần què gì vậy”.

Trần Bất Đáo giả vờ không nhìn thấy, anh cười cong mắt nói với Trương Bích Linh: “Em ấy tạo ra được con rối giống hệt người sống mà không bị lệ thuộc, cứ nhìn Hạ Tiều xem.”

Người mà anh bá vai giờ đã có đủ linh tướng, đang trong thời kỳ mạnh mẽ nhất, xứng đáng được coi là bậc thầy thuật rối.

Nhắc tới Hạ Tiều, Trương Bích Linh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Nói gì thì nói, điều mà những vị lão tổ này biết chắc chắn vượt xa bọn họ gấp trăm lần, kiểu gì cũng có cách thôi.

“Vậy đừng rề rà nữa.” Trương Bích Linh sợ bản thân gây vướng víu nên cẩn thận tránh sang một bên, “Có phải lão tổ định nặn cơ thể trước không?”

Ai ngờ Văn Thời lại lắc đầu.

Hắn nhìn Chu Húc, láng máng trông thấy hai cái bóng giữa những lần chớp mắt. Hắn nhìn cái bóng mờ đến mức gần như trong suốt ấy, trầm giọng trả lời Trương Bích Linh: “Hắn cần phải vào ao dưỡng linh trước.”

Một người gánh chịu sự hao mòn của cả hai bên, tổn thương quá nặng, linh tướng suy nhược, hiện giờ Bốc Ninh hoàn toàn không thể chèo chống được một cơ thể. Chỉ đành vào ao dưỡng linh trước, đợi khi nuôi dưỡng đủ rồi thì mới có thể gặp lại ánh mặt trời một lần nữa.

Cái bóng nhạt nhòa kia không hề buồn bã.

Hắn chỉ cười nhìn Văn Thời giống như đang chắp tay nhận lỗi với người bị mình chọc phát cáu thời thiếu niên.

Sau đó hắn chuyển hướng sang bên cạnh.

Trong một vùng sương mù trắng xóa rộng lớn, hắn đứng đối diện với Chu Húc, hệt như hai hình chiếu của một người. Mỗi tội một bên tóc ngắn, một bên tóc dài. Một bên là ánh mặt trời ấm áp soi tỏ, một bên là núi lạnh dưới trăng.

Chu Húc gãi đầu hỏi: “Ông phải đi thật à?”

Bốc Ninh gật nhẹ đầu.

Chu Húc: “Thật ra tôi đã quen ở cùng một chỗ với ông rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là không được. Thỉnh thoảng lôi kéo ông khoe khoang một chút, lão tổ Bốc Ninh, ôi chao…tăng thể diện biết nhường nào.”

Bốc Ninh bật cười: “Ừ, trải nghiệm mở mang tầm mắt này có lẽ là lần duy nhất trong đời. Mình gặp được một “mình” khác sau khi luân hồi.”

Chu Húc: “Đúng vậy, không tìm được lần thứ hai giống vậy nữa đâu, hay là đừng đi nữa, mỗi người một nửa thời gian, lúc nghỉ ngơi vẫn có thể tâm sự, tốt biết bao.”

Bốc Ninh dịu dàng nói: “Cậu mới hơn mười tuổi, quãng đời sau này còn dài. Sao có thể san sẻ với người khác mãi được.”

Chu Húc bĩu môi, không biết nghĩ đến cái gì lại hỏi: “Hôm qua có phải ông đã định rời đi rồi không? Lúc ngủ cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”

Bốc Ninh gật nhẹ đầu: “Mơ nhiều thì linh sẽ không ổn định, thích hợp rời đi.”

Chu Húc: “Vậy sao ông vẫn chờ tới hôm nay?”

Bốc Ninh: “Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn nên rời đi lúc cậu tỉnh táo, tôi nên nói một câu cảm ơn với cậu, cũng nên nói lời tạm biệt.”

Hắn cười hiền hậu, nhìn một “mình” khác trong lớp thế hệ sau, vừa giống như đang nhìn một người anh em song sinh, cũng lại giống đang nhìn một tiểu bối có tình bạn vong niên với mình.

Mãi lâu sau, tay áo rộng của hắn đón gió, cúi người thực hiện động tác vái chào, nhã nhặn nói: “Khoảng thời gian vừa qua quấy rầy cậu rồi, cảm ơn.”

“Vậy khi nào ông quay lại?” Chu Húc hỏi.

Bốc Ninh quay đầu nhìn khoảng không như đồng tuyết phủ dày phía sau lưng.

Hắn loáng thoáng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa sư đệ người tuyết và sư phụ, thế là bảo với Chu Húc rằng: “Mùa đông sang năm nhé.”

….

Hắn sẽ cùng trở về với những người huynh đệ xa cách ngàn năm.

Vào mùa đông sang năm, khi ao dưỡng linh đọng nước kết thành băng, mai trắng sau núi nở rộ ngợp trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN