Phán Thần Hệ Thống
Chương 1: Tuyệt đỉnh kỳ tài
——
Quyển 1 – Sơ ngộ tiên duyên
——
Mấy năm trở lại đây, sinh viên ra trường càng ngày càng khó tìm việc.
Đừng nói tìm việc đúng nghành nghề mình học là việc khó, ngay cả cái việc có chút đãi ngộ tốt thôi cũng đều bị tranh giành nhau từng chút một.
Trần Dương là một sinh viên vừa ra trường.
Ôm theo hoài bão của một cử nhân cùng bộ hồ sơ, Trần Dương tổng cộng đã phỏng vấn hơn mười nơi.
Nhưng tất cả đều cho kết quả thất vọng.
Nơi lịch sự nhất thì có người nhỏ nhẹ nói với Trần Dương đại loại như:
– Thông cảm nhé em, công ty chị hiện giờ cần người có kinh nghiệm.. bla…bla…
Còn nơi không lịch sự thì lạnh mặt trả hồ sơ, không nói một lời.
Cho đến công ty mà cả buổi sáng nay Trần Dương chầu chực và lúc này đang bước ra khỏi thì càng quá đáng hơn, thậm chí không hề gọi đến tên Trần Dương vào phỏng vấn.
Trần Dương ngồi chờ đến lượt, thấy tất cả mọi người đều ra về thì bèn nén giận tiến đến hỏi. Rốt cục bị người ta ném cho cái nhìn ghẻ lạnh rồi ũ rũ rời khỏi.
Toà nhà Trần Dương vừa bước ra khỏi là toà nhà cao tầng nhất nhì ở Nam Kinh. Nơi này tập trung rất nhiều những văn phòng đại diện của các công ty lớn.
– Ài…
Trần Dương cảm nhận nhiệt độ nóng đến mức toát mồ hôi, đồng thời thở dài một câu.
Bước chân hắn men theo con đường lát đá vô cùng rộng rãi, chen chúc giữa dòng người xuôi ngược đi về phía xa.
Tốt nghiệp đã gần ba tháng, Trần Dương trước sau vẫn chưa tìm được việc. Bởi vì không muốn cha mẹ lo lắng cho nên Trần Dương vẫn không mở miệng xin tiền mà hoàn toàn sống nhờ vào số tiền làm thêm tích luỹ trong thời gian học đại học.
Dĩ nhiên, công việc làm thêm ấy cũng kết thúc ngay sau khi hắn ra trường. Cho nên hiện giờ túi tiền của Trần Dương cực kỳ hạn hẹp.
Vậy cho nên, dù căn phòng trọ ọp ẹp của Trần Dương cách xa nơi này đến gần một giờ đi bộ thì hắn vẫn phải chịu khó lê từng bước chân một.
Sau khi đi được hơn nửa giờ, nhắm chừng khoảng cách về đến nhà còn một đoạn không xa, Trần Dương mới chép miệng nói:
– Thôi, giải khát chút đã!
Nói xong, Trần Dương liền rẽ qua một con hẻm nhỏ.
Con hẻm này khá nhỏ, chỉ vừa hai chiếc xe máy chạy song song nhau mà thôi.
Tuy nhiên, Trần Dương biết nơi này có một quán nước mía khá ngon và quan trọng nhất là rẻ!
Đi được mấy trăm mét, Trần Dương liền bước đến một xe nước mía, lựa một chiếc ghế nhựa cũ mèm ngồi xuống, lại nhìn vào bên trong căn phòng tối om om phía trong nói lớn:
– Dì hai, cho cháu một ly nước mía loại lớn, cháu sắp thành thây khô rồi!
Trần Dương sau khi gọi xong liền để tập hồ sơ qua một bên, quan sát nơi này.
Lần gần nhất Trần Dương đến nơi này là cách đây hai tháng, cho nên muốn quan sát một chút.
Chỉ chốc lát sau, tiếng dép xoèn xoẹt liền vang lên, theo đó là một tràng âm thanh sang sảng:
– Tiểu Dương à? Sao hai tháng nay không thấy đến? Cháu tìm được việc làm chưa?
Vừa cười hỏi, người phụ nữ trung niên vừa cất tiếng vui vẻ trò chuyện với Trần Dương.
Trần Dương nghe vậy thì cười khổ đáp:
– Dì hai, không phải cháu không đến mà chuyện tìm việc làm cháu như con ruồi đâm đầu khắp nơi. Việc buôn bán vẫn như vậy sao dì?
Dì hai đưa bàn tay mạnh khoẻ kéo trục bánh xe làm cho mấy cây mía bị nghiến vào trong chảy ra dòng nước mía sóng sánh, nghe Trần Dương hỏi vậy thì đáp:
– Vẫn vậy. Cháu cũng đừng quá lo, công việc tốt đâu phải dễ tìm. Nếu không có cơm ăn thì đến đây!
– Dì hai, cháu còn lo được, dì cũng đừng lo lắng.
Nghe Trần Dương nói vậy thì dì hai cũng không có nói gì thêm mà thở dài ép nước mía.
Chỉ trong chốc lát, một ly nước mía đã nằm trước mặt Trần Dương.
– Dì cho cháu gửi.
Trần Dương vừa nói vừa lấy tờ hai đồng ra đưa cho dì hai.
– Thôi, cháu cứ cầm lấy mà xoay sở.
Dì hai nhỏ nhẹ từ chối.
– Dì hai, dì buôn bán khó khăn, nếu làm như vậy thì sau này cháu sẽ không ghé nơi này nữa. Cháu còn xoay sở được, dì an tâm.
Trần Dương nhỏ nhẹ nói.
Dì hai nghe vậy thì mỉm cười cầm tiền, sau đó đi vào trong nhà làm việc gì đó. Trước khi đi còn nói với Trần Dương:
– Vậy cháu từ từ uống, nếu có khách gì gọi dì nhé.
Lời nói vừa dứt thì thân ảnh của Dì hai cũng đi vào trong.
Trần Dương thấy vậy thì cười buồn vâng dạ. Hắn thừa biết dì hai đang giặt quần áo thuê cho người ta nên mới vội vàng như vậy.
Lại nghĩ đến bản thân, Trần Dương hút một hơi nước mía mát lạnh vào miệng, cảm nhận dòng nước ngọt lịm mát lạnh chảy vào trong yết hầu, hắn lẩm bẩm:
– Ngày mai lại đến công ty bên kia xin làm. Nếu không thì xin đi làm công nhân vậy. Dù sao cũng không thể để tình trạng này tiếp tục. Cha mẹ ở quê nếu biết mình như thế này chắc chắn rất đau lòng. Ừm, quyết định như vậy đi!
Nói thầm như vậy, nhưng trong lòng của Trần Dương cũng rối như tơ vò.
Đang lúc phân vân, bỗng Trần Dương nghe bên tai vang lên tiếng nói:
– Thật đáng kinh ngạc, thật đáng kinh ngạc. Vị thiếu hiệp này, ta nhìn ngươi mặt mài sáng sủa, ấn đường nhô cao, thần quang nội liễm, đúng thật là tuyệt đỉnh kỳ tại nghìn năm có một. Ta nơi này có đủ loại tuyệt thế võ công trong thiên hạ. Chỉ cần thiếu hiệp nguyện ý ta sẽ bán lại cho ngươi coi như kết cái thiện duyên. Thiếu hiệp thấy sao?
Đầu năm nay người kiếm ăn bằng nghề lừa đảo thật đúng là không ít, nhưng đa số đều là loại âm hiểm xảo trá. Người lừa đảo có đầu tư, lại chịu nghiên cứu phim võ hiệp như vị đại thúc lem luốc, tóc tai bù xù đang đứng bên cạnh Trần Dương thì đúng là hiếm thấy.
Trần Dương vừa nghe tiếng nói, quay lại nhìn thì liền cười khổ, cũng không phản cảm gì mà nhìn gã nói:
– Đại thúc, ta đang thất nghiệp sắp chết đói rồi. Còn nói cái gì tuyệt đỉnh võ công a. Ngài đến chỗ toà nhà cao cao kia kìa, tuyệt đỉnh thiên tài giống ta vầy ở nơi đó quơ tay một cái không bắt được một nghìn cũng có tám trăm nha! Ngài bỏ qua cho ta có được không?
– Thiếu hiệp. Ta là thật lòng muốn kết cái thiện duyên. Như vầy đi, ngài hay là xem hàng trước rồi mới thanh toán sau. Thế nào?
Người này mặc dù cả người lem luốc, đầu tóc bù xù, đôi mắt thì đục ngầu nhưng động tác không chậm chạp chút nào.
Gần như vừa hỏi ‘Thế nào?’ xong thì gã đã móc từ trong ngực ra một xấp tập sách dùng ghim bấm bấm lại trông hết sức thô kệch đặt xuống cái bàn nhựa trước mặt Trần Dương.
Trần Dương nhìn xấp sách có chút thô kệch bẩn thỉu, lại nhìn dáng vẻ mong mỏi chờ đợi của người kia, liền lắc lắc đầu khổ sáp nói:
– Đại thúc, ngài thông cảm, dù sách này là thật thì ta chắc chắn cũng không đủ tiền để mua đâu. Kính xin ngài tìm người khác có duyên hơn đi.
– Thiếu hiệp, ngươi yên tâm, cứ xem trước đã. Nếu không mua cũng không sao, xem miễn phí không thu tiền. hề hề…
Đại thúc nọ lại cười hề hề làm lộ hàm răng vàng khè nói ra.
Đến nước này thì Trần Dương cũng không tiện nói gì nữa. Hắn cũng muốn xem một chút, vị đại thúc này sẽ mang cái gì đến ‘thuyết phục’ hắn đây!
Trần Dương cũng không ngại bẩn mà cầm quyển đầu tiên có tên ‘Giáng Long Thập Bát Chưởng’ lên mở ra. Bên trong là mấy trang giấy ố vàng có vẽ hình người đang múa may vài động tác hoặc ngồi hoặc đứng.
Lắc lắc đầu, Trần Dương liền cầm quyển thứ hai ‘Cửu Dương Chân Kinh’. Quyển này bên trong toàn chữ là chữ, cũng không có hình vẽ gì cả…
Quyển thứ ba – ‘Lục Mạch Thần Kiếm’…
Quyển thứ tư…
Lần lượt, một xấp sách đều đã bị Trần Dương xem sơ qua một lượt.
Tất cả đều là những quyển ‘bí kíp’ võ công thượng thừa mà trong phim cổ trang hay xuất hiện.
Trần Dương sau khi xem xong quyển cuối cùng là ‘Hấp Tinh Đại Pháp’ thì đặt nó xuống, nhếch mép chắp tay nhìn vị đại thúc nọ ho khan giả bộ như trong phim nói:
– Đại thúc, tiểu bối tài hèn sức mọn. Những quyển bí kíp này nếu để giang hồ truyền ra thì chắc chắn sẽ dấy lên gió tanh mưa máu. Chẳng hay đại thúc muốn bán nó như thế nào?
Đại thúc thấy bộ dáng của Trần Dương như vậy thì đôi mắt đục ngầu đột nhiên xuất hiện một tia ngơ ngẩn, ngay sau đó liền mở miệng cười ha hả, vỗ đôi tay lấm lem lên đùi gã cười lớn nói:
– Tốt, thiếu hiệp rất hợp khẩu vị với lão phu. Tất cả bí kíp này, tuỳ ý ngươi chọn lựa, một quyển một lượng hoàng kim.
Trần Dương nghe vậy thì đớ lưỡi, cười đáp:
– Đại thúc, trên người ta hiện giờ một phân tiền cũng khó có thể lấy ra, sao có thể mang ra một lượng hoàng kim?
– Ha hả, nói vậy thiếu hiệp không có tiền?
– Tiền thì ta có. Nhưng ta cũng đang rất khó khăn. Nhìn đại thúc ngài ta cũng biết thời gian qua rất khó khăn. Hay là như vầy đi, ngài cầm một trăm đồng này sống tạm vài hôm vậy. Tuy nhiên, ngài cũng đừng nên đem đống ‘bí kíp’ này đi lung tung, cẩn thận bị người cướp đoạt a!
Trần Dương nói khéo. Hắn thực ra là đang lo người này đi lừa người khác, người ta cũng không dễ chịu như hắn thì chắc chắn một trận đòn là khó tránh khỏi.
Mà nghĩ đến đây, Trần Dương liền để ý trước ngực đại thúc này có một dấu giày. Hiển nhiên là đã ăn qua một cước của ‘tuyệt đỉnh thiên tài’ nào đó rồi cũng nên.
Người kia thấy Trần Dương thật sự đưa ra một trăm đồng, lại cười cười nhìn dấu giày trước ngực gã. Gương mặt gã liền hơi đỏ lên, xấu hổ ho khan nói:
– Thiếu hiệp chớ hiểu lầm. Ta là bán cho người có duyên mà thôi, không phải ăn xin. Thôi, nếu thiếu hiệp chướng mắt đống bí kíp này, mà ta cũng không thể nhận không một trăm đồng, vậy mời thiếu hiệp chọn một món khác thay thế vậy.
Vừa nói xong, gã liền moi moi từ trong ngực ra một đống bọc nilon nhàu nát. Mỗi bọc lại co lại như đang chứa vật gì đó.
Trần Dương thấy vậy thì không nhịn được nói:
– Đại thúc, ngực của ngài không phải là có túi càn khôn đó chứ? Chứa được nhiều thứ như vậy!
Cũng không ngờ rằng, Trần Dương vừa nói lời này xong thì đại thúc kia liền giật mình một cái, lại thâm ý nhìn Trần Dương một cái, đưa đống bọc ni lon nhàu nát nhất loạt đổ ra trước mặt Trần Dương nói:
– Một ít phàm vật, mời thiếu hiệp chọn lựa. Tin rằng bất cứ vật nào cũng có giá trị không kém hơn một trăm đồng của ngài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!