Phán Thần Hệ Thống
Chương 109: Đến ngoại môn
Một lát sau, Trần Dương ung dung mang theo lệnh bài rời đi.
Còn về phần Phùng quản sự thì từ nay sẽ dành thời gian đa số cho việc cuốc đất, đào đá, trồng rau. Dĩ nhiên, mọi ký ức của gã về Phán quan Trần Dương đều bị Phán Thần Hệ Thống tiêu trừ sạch sẽ.
Mà thông qua chuyện này, Trần Dương cũng không muốn ở lại nơi này nữa bèn dựa theo những thông tin Phùng quản sự cung cấp đi đến ngoại môn Nam Nhạc Phái báo danh.
Cũng nhờ Phùng quản sự, Trần Dương càng thêm hiểu rõ tình hình sơ bộ của Nam Nhạc Phái hiện nay.
Nam Nhạc Phái trên dưới tổng cộng có mấy vạn môn nhân đệ tử, trong đó chiếm đa số là lớp đệ tử Luyện Khí Kỳ, còn đệ tử Trúc Cơ Kỳ cũng đạt hơn một nghìn.
Đối với một môn phái như Nam Nhạc Phái, họ luôn xem đây là điều xấu hổ. Bởi vì nghe nói Nam Nhạc Phái thời toàn thịnh từng có mấy vạn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thường trực bên trong.
Nhưng so với mặt bằng chung của Tu Tiên Giới hiện nay thì cỗ lực lượng này không phải là nhỏ.
Ngoài ra, còn có mấy chục vị Kết Đan Kỳ tu sĩ. Ngoại trừ Phạm chưởng môn thì còn có thập vị trưởng lão đoàn phụ trách xử lý các loại sự tình phát sinh bên trong Nam Nhạc Phái. Còn lại các vị khác đều trường kỳ bế quan hoặc là ra ngoài tự tìm cơ duyên khác. Dù sao, một khi tu vi đã đạt đến Kết Đan Kỳ thì đám bọn họ cũng chỉ muốn dành toàn tâm toàn ý tìm cách tiến giai lên Nguyên Anh Kỳ.
Bởi vì một khi tiến giai Nguyên Anh Kỳ, vậy sẽ được xưng là lão tổ, được hưởng đãi ngộ vô cùng to lớn. Đây cũng là cây cột chống đỡ cho sự phát triển và tồn tại của toàn bộ môn phái.
Nam Nhạc Phái nghe nói cũng có hai vị lão tổ Nguyên Anh Kỳ, theo lời đồn thì hai vị này một người đã tiến giai nhiều năm uy vọng cực lớn, người còn lại thì cũng vừa tiến giai cách đây hai trăm năm, thực lực cũng sâu không lường được. Hai người này hầu như chưa bao giờ chân chính xuất hiện trước mặt đám môn nhân đệ tử, với thân phận của Phùng quản sự thì càng chưa có cái cơ may đó bao giờ. Tuy vậy, Phùng quản sự này mặc dù bụng dạ nhỏ nhen nhưng đối với các sự tình kỳ lạ trong môn phái thì rất có hứng thú điều tra thăm dò. Vì vậy mới biết, nghe nói hai vị Nguyên Anh lão tổ có một vị đã ra ngoài du lịch, hiện bên trong phái chỉ có một vị đang bế quan toạ trấn mà thôi.
Lại nói, môn nhân đệ tử của môn phái đến mấy vạn người, dĩ nhiên số lượng kiến trúc đình đài các thứ liên quan cũng phải xây dựng thích hợp.
Khu vực ngoại môn dành cho đám đệ tử Luyện Khí Kỳ chính là được xây dựng trải dài theo một phạm vi rộng lớn, chia thành nhiều khu vực khác nhau.
Trần Dương đối với tất cả chuyện này cũng chỉ nắm qua loa.
Lúc này hắn đang nhẹ nhàng đi đến một căn thạch ốc thoạt nhìn có chút khí thế.
Khi đến trước thạch ốc, Trần Dương cung kính lấy lệnh bài trong ngực ra rồi nói vọng vào:
– Đệ tử Trần Dương, đến xin làm thủ tục gia nhập ngoại môn! Kính xin Kha sư thúc cho vào!
Trần Dương vừa nói xong, cánh cửa đá liền ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi mở ra.
– Vào đi!
Một âm thanh mang theo vẻ lười biếng truyền ra.
Trần Dương nghe vậy thì nhấc chân đi vào.
Vừa bước vào, đập vào mắt Trần Dương là một căn phòng rộng rãi được chất đầy các loại vật phẩm.
Mà căn phòng này nhìn kỹ cũng không có cũ kỹ và nhỏ như vẻ bề ngoài.
Trần Dương cũng chỉ thoáng nhìn chung quanh một chút liền nhìn thấy một nữ tu sĩ tầm ba mươi tuổi đang ngồi trước một cây linh dược có chút héo rũ.
Nữ tu này ngũ quan đoan chính, tóc được búi cao. Nữ tu này ánh mắt thuỷ chung vẫn dán lên cây linh dược mà như không để ý đến Trần Dương đi vào.
Trần Dương thấy vậy không nói hai lời liền tiến đến đứng bên cạnh, cũng không dám lên tiếng trước vì sợ quấy rầy đối phương.
Lúc này, Trần Dương mới có thời gian ngắm nhìn cây linh dược này.
Đây là một gốc Tu Diễm Thảo.
Tu Diễm Thảo này mặc dù là linh thảo nhưng về ngũ hành lại được xếp vào Hoả hệ. Bởi vì từ khi sinh ra đều một mực sống trong những nơi có hoả nhiệt nồng đậm. Mà hạt giống của chúng cũng chỉ có gặp môi trường hoả hệ nồng đậm mới có thể nảy mầm.
Tu Diễm Thảo nảy mầm mười năm, ba mươi năm sau mới mọc ra chiếc lá đầu tiên. Sau đó cứ cách năm năm lại cho ra một chiếc lá. Mỗi một lá đều như sợi tóc dài chừng một gang tay, lung linh xinh đẹp, tràn đầy hoả khí đung đưa theo gió. Ngày chiếc lá thứ mười ba mọc ra sẽ là ngày nó chuẩn bị đơm hoa, hoa này được gọi là Tu Diễm Hoa. Tu Diễm Hoa chỉ tồn tại trong hai ngày nếu không ngắt lấy sẽ dần dần hút toàn bộ sinh cơ của cây mẹ rồi tạo thành hạt giống để sinh ra cây con mới, cây mẹ thì theo đó héo rũ rồi chết đi.
Sở dĩ Trần Dương biết rõ thứ này như vậy chính là vì Tu Diễm Thảo này là một trong mấy vị phụ dược luyện chế Trúc Cơ Đan được Trần Dương gieo trồng bên trong linh điền.
Mà bên trong linh điền, bởi vì có Linh Khâu chăm lo cho nên Tu Diễm Thảo của Trần Dương mỗi chiếc lá dài hơn hai gang tay, hình thái khoẻ mạnh. Hơn nữa, bởi vì biết rõ đặc tính của nó nên mỗi khi đơm hoa đều được ngắt lấy, làm cho Tu Diễm Thảo của Trần Dương cây nào cũng có mấy chục chiếc lá, cao gần tới thắt lưng người lớn.
Còn gốc Tu Diễm Thảo trước mắt này chỉ mới có bốn lá mà thôi, cho thấy nó cũng chỉ khoảng trên dưới năm mươi năm tuổi, Trần Dương chỉ nhìn bộ dạng héo rũ của nó liền biết nguyên nhân. Thế nhưng hắn và người này cũng không có giao tình gì, càng không nên nhiều chuyện tránh cho người ta sinh ra nghi kị.
Chỉ thấy nữ tu họ Kha sau một hồi quan sát gốc Tu Diễm Thảo thì liền thở dài, quay đầu nhìn Trần Dương hỏi:
– Ngươi là ai? Sao lại đến đây?
Trần Dương nghe vậy trong lòng cười khổ, nhưng cũng vội vàng cung kính nói:
– Đệ tử Trần Dương ra mắt Kha sư thúc. Bởi vì tu vi đệ tử đã tiến vào Luyện Khí Kỳ cho nên muốn xin Kha sư thúc cho phép làm thủ tục gia nhập Ngoại môn.
Trần Dương đối với nữ tu này đã sớm nghe được từ miệng Phùng quản sự. Nghe nói vị này tên là Kha Bái Bái, bình thường đều là gương mặt lạnh lùng nhưng thật ra tính tình nóng nảy. Đối với với những đệ tử cấp thấp càng là sắc mặt không mấy dễ chịu. Mà Kha Bái Bái này thực ra là một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, nhưng vì đã quá tuổi ở lại nội môn mà vẫn chưa có đột phá gì trong tu vi nên bị chuyển đến nơi này làm một quản sự ngoại môn.
Chỉ thấy sau khi nghe Trần Dương nói xong thì Kha Bái Bái liền nhíu mài quan sát Trần Dương từ trên xuống dưới.
Trần Dương sớm đã thu liễm khí tức toàn thân, chỉ đệ lại một tia linh lực dao động như có như không. Tình huống này không khác gì so với đệ tử vừa mới tiến giai Luyện Khí Kỳ, còn chưa không chế được linh lực toàn thân một cách tự nhiên.
Kha Bái Bái dĩ nhiên chỉ liếc qua một chút liền nhíu mài nói:
– Tư chất kém như vậy mà cũng chạy đến đây tu tiên. Không bằng ở nhà cưới vợ sinh con đi. Nhìn ngươi niên kỷ không nhỏ, mất bao nhiêu năm để tiến đến một bước này?
Trần Dương nghe vậy khoé miệng co giật, nhưng cũng cung kính đáp:
– Bẩm sư thúc, ta mất một thời gian dài không ngừng cố gắng cho nên…
– Biết ngay mà. Thôi, nếu đã như vậy thì sau này cố gắng dùng cần cù bù thông minh đi…
Kha Bái Bái dùng ánh mắt sớm đoán ra nhìn Trần Dương như muốn nói, tên ngốc nhà ngươi vận khí cũng thật tốt a!
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng đau đớn.
Ta đây bị ép vào phái thì thôi đi, còn bị người chửi ngu ngốc mà vẫn phải cung kính lắng nghe như nghe tiên nhạc, đúng là thế sự vô thường mà!
Tất nhiên, trong lòng Trần Dương dù có trăm vạn phản đối thì cũng không tiện nói ra, chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn xuống!
Kha Bái Bái thấy dáng vẻ nhu thuận của Trần Dương thì có vẻ hài lòng nói:
– Được rồi, tu vi của ngươi ta cũng đã kiểm tra, vậy thì chờ một chút để ta lấy vật phẩm cần thiết cho ngươi.
Kha Bái Bái nói xong liền đứng dậy bắt đầu vỗ túi trữ vật lấy ra từng cái đặt lên bàn, miệng nói:
– Y phục đệ tử ngoại môn một bộ, ngoại môn lệnh một cái, Tẩy Trần Đan một viên, Tụ Khí Đan hạ phẩm một mai, túi trữ vật nhỏ một cái.’
Vừa nói, Kha Bái Bái vừa đặt tất cả lên bàn, sau đó nhìn Trần Dương cười nói:
– Túi trữ vật kia là pháp khí để chứa đồ vật, khi sử dụng chỉ cần đưa linh lực vào bên trong sau đó thu đồ vật vào, lúc lấy ra thì…
– Cái ngoại môn lệnh này tượng trưng cho thân phận đệ tử ngoại môn của ngươi. Sau khi tiến vào môn phái ngươi phải tiến hành các loại nhiệm vụ dành riêng cho đệ tử ngoại môn. Khi đó…
– Cái Tẩy Trần Đan này…
…
Cứ thế, Kha Bái Bái lần lượt giảng giải từng thứ một cho Trần Dương.
Việc làm này cũng mất gần hai tiếng.
Sau khi Trần Dương nghe đến lỗ tai có chút lùng bùng thì Kha Bái Bái mới cười nói:
– Ngoài ra, bên trong ngọc giản này có tất cả những điều mà ta vừa nói. Nể tình ngươi có tư chất kém nhưng lại có kiên trì nên ta đã giảng giải qua một lần, hi vọng ngươi nghe xong sẽ càng nhanh tiếp thu hơn một chút!
Trần Dương nghe vậy bồi hồi:
– Đa tạ Kha sư thúc tận tình chỉ điểm!
– Ừm, việc nhỏ mà thôi. Hiện giờ ngươi thu tất cả lại đi rồi ta sẽ cử người hướng dẫn ngươi đi nơi khác.
Kha Bái Bái cười nói.
Trần Dương nghe vậy liền tiến lên giả vờ trầy trật mấy lần mới thu được hết đồ vật vào túi trữ vật, sau đó đeo vào bên hông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!