Phán Thần Hệ Thống
Chương 122: Nam Nhạc Thành
Trần Dương nhìn cái lò to lớn mà cảm thấy hài lòng vỗ túi trữ vật một cái.
Thanh Mặc Thạch liền xuất hiện trước mặt!
Trần Dương nhẹ nhàng nhấc khối đá khoảng mấy người ôm này đem để vào trong lò.
Vốn dĩ, hôm nay Trần Dương đến đây không phải luyện đan mà muốn mượn dùng Địa hoả để tinh luyện Thanh Mặc Thạch này.
Vốn dĩ Trần Dương cho rằng trong này chỉ có địa hoả không thôi, nhưng không ngờ còn có cả một cái lò lớn, nhất thời làm cho hắn rất hài lòng.
Việc tinh luyện Thanh Mặc Thạch đơn giản hơn luyện đan rất nhiều, chỉ cần dùng nhiệt độ cao để hoà tan toàn bộ khối Thanh Mặc Thạch là được.
Mục đích của Trần Dương chính là hoà lớp Thanh Mặc Thạch bên ngoài này để lấy khối Tử Tinh Kim bên trong.
– Cũng không biết vị tiền bối nào để lại khối Thanh Mặc Thạch này nơi đó. Không biết có thể tra ra xuất xứ của nó hay không. Nếu như chỗ kia…
Trần Dương nghĩ tới mà hai mắt toả sáng.
Một bên suy nghĩ, một bên hai tay của Trần Dương cũng không chút nào chậm chạp. Hắn vận công sử dụng Khống Hoả Thuật làm tăng phúc ngọn lửa thêm mấy phần. Luyện hoá khối Thanh Mặc Thạch này cũng không có yêu cầu chuẩn xác đối với nhiệt độ mà dĩ nhiên là càng cao càng tốt, nhiệt độ càng cao, thì nó hoà tan càng nhanh.
Mà Trần Dương cũng không sợ Tử Tinh Kim bị ảnh hưởng.
Tử Tinh Kim có nhiệt độ nóng chảy cao hơn nhiều so với Thanh Mặc Thạch. Địa hoả này thậm chí còn không thể làm cho nó nóng lên chứ đừng nói là nung chảy.
Trần Dương điều chỉnh tâm thần, bắt đầu tập trung khống chế hoả diễm.
Mặc dù vậy, cũng đến nửa ngày sau thì Thanh Mặc Thạch mới bắt đầu vang lên tiếng xèo xèo, lớp bên ngoài cũng có dấu hiệu bị nóng chảy thành một chất dịch màu xanh đục.
Trần Dương thấy cảnh này thì âm thầm vui mừng, nhất thời càng dụng tâm, nhiệt độ cũng theo đó nâng cao thêm một thành.
Sau ba ngày, trong mật thất vang lên tiếng cười vui vẻ của Trần Dương.
Nhìn lại trong lò, chỉ thấy có một lớp chất lỏng đã khô lại sền sệt, thứ này được gọi là Thanh Mặc Tinh. Chính là thứ mà người luyện pháp bảo sẽ cần sử dụng.
Mà Trần Dương trên tay lúc này đang nâng niu một khối khoáng thạch loé lên quang mang màu tím. Khối khoáng thạch này lớn bằng hai nắm tay, toàn thân tử quang lập loè, lộ ra vẻ bất phàm, chính là Tử Tinh Kim đã được lấy ra.
Trần Dương cầm nó sờ sờ, nhịn không được vui vẻ cười.
Bên trong Thương Khố của Trần Dương cũng có loại khoáng thạch này, nhưng một khối bằng đầu ngón chân cái có giá đến mười nghìn điểm công đức. Có thể thấy giá trị của thứ Tử Tinh Kim này cao như thế nào.
Tử Tinh Kim là cực phẩm tài liệu luyện khí cực kỳ hiếm thấy, thông thường chế luyện pháp bảo nếu như cho một mẩu Tử Tinh Kim vào chắc chắn sẽ có cơ hội tăng lên một phẩm giai pháp bảo. Cho dù không tăng lên phẩm giai, thì xác suất thành công luyện chế cũng tăng lên mấy thành.
Tử Tinh Kim không hề có phương pháp tìm kiếm cố định mà thường xuất hiện trong các loại mỏ khoáng thạch khác, trộn lẫn bên trong rất là khó tìm.
Một khối mà Trần Dương đang cầm, nếu đem đi đấu giá tuyệt đối là con số trên trời.
Nhưng Trần Dương hiện giờ cũng không định cầm khối này đi đấu giá mà dự định để cho chính mình sử dụng luyện chế pháp bảo.
Nhưng nếu muốn luyện chế pháp bảo phi kiếm thì chỉ sử dụng Tử Tinh Kim chắc chắn là không đủ.
Nghĩ vậy, Trần Dương liền tự định giá một chút rồi giương tay thu lại Thanh Mặc Dịch đã được luyện hoá xong vào một cái bình. Mặc dù thứ này hiện giờ không thể so sánh với khối Tử Tinh Kim nhưng thịt muỗi cũng là thịt. Trần Dương tất nhiên không thể tiện nghi cho người khác.
Sau khi dọn dẹp, Trần Dương liền đứng dậy rời khỏi Địa Hoả Điện.
Vị tu sĩ lúc trước thấy Trần Dương nhanh như vậy đã rời khỏi thì thắc mắc:
– Trần sư điệt, nhanh như vậy đã xong rồi sao?
– Hồi bẩm sư thúc, ta đã xong việc rồi. Xin cáo từ!
– Ừm, nhận lại lệnh bài đi.
Vị tu sĩ cười cười trả lại lệnh bài màu đỏ cho Trần Dương.
Sau khi nói lời cảm tạ thì Trần Dương liền xoay người rời khỏi, trở lại trả cho Giản Sâm cái lệnh bài rồi hào hứng trở lại dược viên.
Cũng thông qua Giản Sâm, Trần Dương biết được đa số tu sĩ của Nam Nhạc Phái đều đến Nam Nhạc Thành ở phía Bắc cách chừng hai nghìn dặm để trao đổi và mua sắm.
Trần Dương sau khi về dược viên thu xếp một chút thì liền xuất phát đi Nam Nhạc Thành.
Tổng tài sản trên người Trần Dương hiện giờ chỉ có hơn một trăm viên Hạ phẩm linh thạch. Tất nhiên là sẽ không đủ mua sắm cái gì. Cho nên Trần Dương sớm đã chuẩn bị một gốc linh dược nghìn năm để tìm cơ hội đấu giá, kèm theo một khối nhỏ Tử Tinh Kim.
Trần Dương mặc dù không biết giá cả trên Tu Tiên Giới, nhưng hắn tin rằng cho dù giá cả thế nào đi nữa thì thứ mà hắn xuất ra chắc chắn cũng có giá trị không thấp, có lẽ cũng đủ để chống đỡ.
…
Nam Nhạc Thành là một toà đại thành nằm phía nam của Lạc Quốc, mặc dù Nam Nhạc Thành không phải là nơi đặt kinh đô của Lạc Quốc nhưng dù so sánh toàn bộ quốc gia thì cũng thuộc về một trong những toà đại thành lớn nhất.
Sở dĩ Nam Nhạc Thành có được vị thế này chính là nhờ nó nằm trên một vị trí địa lý cực kỳ đắc địa, phía Bắc là Hoàng Liên Sơn Mạch với sản vật phong phú, lại có sơn môn của Nam Nhạc Phái chống đỡ, còn các mặt còn lại đều nằm trên tuyến giao thông nối liền từ Nam chí Bắc của Lạc quốc, là con đường thông thương huyết mạch của cả quốc gia.
Nam Nhạc Thành vừa có đường bộ, vừa có đường thuỷ thông thương, tạo thành một vị trí không thể bỏ qua của các thương nhân lữ khách, mà cảnh vật nơi này cũng cực kỳ phong phú, là nơi tụ hội của vô số du khách thập phương.
Hàng năm, số người đến Nam Nhạc Thành thật sự không đếm nổi, số lượng hàng hoá giao dịch trao đổi càng là một con số khổng lồ.
Phát triển như vậy, tất nhiên sẽ kéo theo rất nhiều hệ luỵ khác. Cho nên vấn đề an ninh nơi này cũng cực kỳ được chú trọng.
Nam Nhạc Thành có bốn cửa thành bao gồm Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi cửa thành đều có binh lính thường trú thường ngày, kiểm soát người ra kẻ vào, hầu như mỗi người đi vào đều được quan sát kỹ càng.
Mặc dù là như vậy, bên ngoài mỗi cửa thành lúc nào hầu như cũng có một hàng dài người đang đứng xếp hàng chờ vào thành.
Một số người nắm bắt được việc này, mở một số quán nước bên đường phục vụ khách vãng lai chờ tới lượt vào thành, rất là náo nhiệt.
Mà ngày hôm nay, trong một quán trà đơn sơ có một thanh niên mặc bạch y, đôi mắt trắng đen phân minh, khuôn mặt bình phàm đang ngồi uống một ly trà.
Người này chính là Trần Dương vừa từ Nam Nhạc Phái chạy đến nơi này.
Trần Dương sau khi đến nơi này cũng chưa vội vàng vào thành mà ghé vào quán trà uống một hơi thuận tiện cảm nhận thứ cảm giác mà trước đây hắn chỉ có thể nhìn thấy trong phim.
Hiển nhiên, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Những toà thành trong phim thường được dựng bằng kỹ xảo, hoặc chỉ quay một đoạn nhỏ, hoàn toàn không lột tả được vẻ hùng vĩ của những đại thành.
Nam Nhạc Thành được bao quanh bằng một dãy tường thành cao cao, toả ra khí thế hào hừng khiến cho người ta từ ngoài nhìn vào liền có một cảm giác áp bách.
Mà theo cảm giác ngày càng lại gần thì cảm giác này càng lớn.
Thấy Trần Dương ngẩn người, tiểu nhị sau khi lau dọn xong liền thuận tiện kéo một cái ghế ngồi bên cạnh rồi cười nói:
– Tiểu huynh đệ, từ xa mới tới à?
Trần Dương nghe vậy thì mỉm cười gật đầu.
Tiểu nhị thấy dáng vẻ Trần Dương có vẻ nho nhã ôn hoà thì cười hiền một cái, nói:
– Năm nào cũng vậy, cứ tới thời gian này thì lượng khách vãng lai mới đến càng thêm nhiều. Trong đó đa số là vì tìm kiếm công danh mà đến. Chắc tiểu huynh đệ cũng vậy phải không?
– Tìm kiếm công danh?
Trần Dương ngạc nhiên.
Tiểu nhị thấy vậy thì hảo tâm nhắc nhở:
– Mỗi năm vào thời gian này, Nam Nhạc Vệ Quân đều tổ chức tuyển dụng binh sĩ, cho nên rất nhiều người mong có cơ hội gia nhập vào. Nếu tiểu huynh đệ đến vì chuyện này thì cũng nên nhanh đi vào, kẻo thêm vài ngày nữa thì chỗ ở sẽ bị chiếm hết, lúc đó khóc cũng không ra nước mắt a.
– Nha, lại còn có chuyện này. Vậy đa ta đại ca nhắc nhở. Ly trà này bao nhiêu tiền?
Trần Dương nghe tiểu nhị nói thì trong lòng khẽ động, cũng muốn đứng dậy thanh toán.
– Một chén trà mà thôi, tiểu huynh đệ cho một phân tiền là được.
Tiểu nhị nở nụ cười nói.
Lúc này, Trần Dương mới ngớ người.
Hắn trăm tính vạn tính cũng quên béng đi mất đi vào thế tục là phải chuẩn bị tiền của phàm nhân. Lúc này thoáng cái mặt già đỏ bừng.
Đúng là lọt thuyền trong mương!
Trên người Trần Dương lúc này không thiếu những thứ tuyệt đối là trân bảo, nhưng một phân tiền trả tiền chén trà thì lấy không ra, nhất thời lúng túng.
Tiểu nhị thấy dáng vẻ của Trần Dương thì nhẹ nhàng cười nói:
– Ai ra đường cũng có lúc khó xử. Hay là ta tặng huynh đệ ly trà này, coi như chúc ngươi may mắn. Ngươi vào thành tìm công danh nếu thành công thì sau này chiếu cố cho ta một chút sinh ý là được!
Trần Dương nghe vậy thì cười khổ.
Một phân tiền làm khó một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Chuyện này nếu để Tu Tiên Giới biết được chắc chắn sẽ cười đến rụng răng.
– Tiểu nhị, ly trà này, để cho ta mời huynh đệ này đi.
Một giọng nói vang lên.
Trần Dương nghe có tiếng nói thì quay người lại, liền nhìn thấy một người trung niên mập mạp, tay cầm một phân tiền đưa tới.
Thần thức Trần Dương đảo qua, liền thấy đây rõ ràng là một gã tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ, nhưng bị thu liễm lại. Nhìn qua không khác gì người thường.
Nếu không phải Trần Dương có Pháp nhãn thì phỏng chừng cũng nhìn không ra.
Mà hiển nhiên, người kia cũng không có nhìn ra Trần Dương là tu sĩ.
Bởi vì gã trả tiền xong liền đã rời đi, dường như là tiện tay vậy, từ đầu đến cuối cũng không cho đó là việc gì đáng nhắc tới, chỉ là tiện tay mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!