Phán Thần Hệ Thống - Chương 28: Sát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Phán Thần Hệ Thống


Chương 28: Sát



Trần Dương đang lúc do dự có nên điều khiển Linh Khâu tốc độ nhanh hơn môt chút hay không thì bỗng dưng một âm thanh thâm trầm truyền tới:

– Tiểu linh trùng? Ồ, có chút thú vị!

Âm thanh này mang theo vẻ âm trầm như vọng về từ nơi xa xăm làm cho một tia thần thức của Trần Dương vậy mà có dấu hiệu run lên ông ông.

Trần Dương không nói hai lời ngay lập tức triệu hồi Linh Khâu nhoáng lên một cái liền thu hồi vào Phán Thần Hệ Thống.

Ngay lúc đó, mặt đất dưới chân Trần Dương bỗng nhiên rung động dữ dội, một âm thanh kêu gào vang vọng tâm thần Trần Dương:

– Hừ, một tiểu bối Luyện Khí Trung Kỳ mà dám đoạt đồ vật trước mắt bổn toạ, không biết sống chết!

Lời này vừa nói xong, cảnh vật trước mắt Trần Dương ngay lập tức biến đổi.

Vốn hắn đang đứng trên đỉnh núi gần đài thiên văn, nhoáng một cái bỗng dưng nhìn thấy trước mắt là cảnh tượng sa mạc khô cằn, đất đai cằn cỗi.

Cảnh vật này hết sức chân thật, hơn nữa còn có từng làn gió nóng tạt vào mặt Trần Dương làm cho hắn cảm nhận được sự nóng rát.

Trần Dương không nhịn được liền cúi xuống bốc một vốc cát, cảm nhận cát nhuyễn chảy qua kẽ tay, hai mắt Trần Dương híp lại.

‘Pháp Nhãn, Phá cho ta!’

Trần Dương không chút do dự sử dụng Pháp nhãn, đồng thời vận linh lực truyền lên hai mắt.

Hai mắt Trần Dương lúc này phát ra quang mang sáng loé, một bên chuyển hoàn toàn thành màu trắng, một bên chuyển hoàn toàn thành màu đen trông hết sức kỳ dị.

Ánh mắt của hắn quét tới đâu, cảnh tượng ngay chỗ đó lập tức như bị một nhát cắt mạnh mẽ cắt ngang, ầm ầm vụn vỡ.

Một tiếng kêu giật mình vang lên.

‘Ý!’

Tiếng kêu này có vẻ như cực kỳ kinh ngạc với khả năng Trần Dương trong thời gian ngắn lại có thể phá giải huyễn tượng nhanh chóng như vậy.

Trần Dương lúc này khép hai mắt, mở ra liền trở lại bình thường.

Hắn nhìn chằm chằm về một phương hướng nói:

‘Yêu tu Kết đan kỳ?’

‘Tên nhóc ngươi là ai? Chẳng lẽ là hậu duệ của Trịnh lão quỷ?’

Một âm thanh the thé vang lên, kèm theo đó là một bóng đen chậm rãi hiện thân ngay phương hướng Trần Dương vừa nhìn.

‘Không đúng, linh lực trong người ngươi rất kỳ lạ, không giống phong cách của Trịnh lão quỷ nọ. Khặc khặc, tiểu tử, mau giao con linh trùng lúc nãy cùng công pháp tu luyện của ngươi ra đây, ta sẽ cho ngươi làm người hầu bên cạnh ta! Cạc cạc…’

Trần Dương nghe vậy thì cười âm trầm:

‘Một con yêu lang kết đan hậu kỳ bị phong ấn còn tự cho mình là đại năng. Hắc hắc…’

Trong khi nói lời này, tay của Trần Dương cũng âm thầm tích súc lực lượng trong hai lòng bàn tay, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Bóng đen nọ nghe thấy lời nói của Trần Dương liền lộ vẻ giật mình, kinh ngạc nhìn hắn lại lần nữa, lẩm bẩm:

– Khặc khặc, tiểu tử, sao ngươi biết?

Nói xong, bóng đen liền chậm rãi hoá thành một hư ảnh thân người đầu sói, hai mắt ánh lên đôi mắt xanh xanh âm u nhìn Trần Dương.

Mà nếu nhìn kỹ lại, trên thân người lông lá của người này có bốn cái móc đen sì móc vào đầu, cổ, ngực, bụng, nối liền với bốn sợi dây xích nối liền tới mặt đất bên dưới.

Trần Dương hai mắt khẽ nhìn qua sợi xích liền đánh giá:

‘Tứ Linh Toả Hồn.’

Đây là một cái danh tự mà Khí Linh lão giả vừa nói cho Trần Dương được biết.

Chỉ có điều, người sói kia nghe vậy thì hai mắt lập tức toả ra quang mang mãnh liệt, lớn tiếng gào thét:

– Tiểu quỷ, ngươi là ai? Sao lại biết Tứ Linh Toả Hồn, mau nói? Nếu không ta sẽ róc gân lóc xương ngươi, đem hồn phách ngươi luyện hoá từng ngày để ngươi cảm nhận thế nào là sống không bằng chết.

Vừa nói, hắn vừa giãy dụa dữ dội, gương mặt hiện lên vẻ đanh ác, sát khí tràn ngập.

Đã từ bao năm nay, bốn chữ ‘Tứ Linh Toả Hồn’ chính là vảy ngược của gã. Mỗi khi nhớ đến nó đều làm cho gã cảm thấy gân cốt hồn phách cảm thấy đau đớn thống khổ đến tận cùng.

Mà nương theo mỗi lần giãy dụa, trên mỗi sợi xích kia lại ánh lên một loại phù văn sau đó hung hăng đánh vào cơ thể gã người sói, khiến cho gã điên cuồng la hét. Mỗi lần như vậy, thân ảnh của gã lại trở nên mỏng manh hơn một chút.

Cho đến mấy nhịp thở sau, gã cũng không giãy dụa la hét nữa mà cơ thể gần như trong suốt, rớt xuống đất thoi thóp.

Trần Dương thấy cảnh này thì hai mắt sáng lên.

Bốn sợi xích có gắn móc câu kìa được mệnh danh là Tứ Linh Toả Hồn, lại có thể khoá trụ một gã Kết đan hậu kỳ yêu tu gắt gao như vậy qua vô số tuế nguyệt mà không làm cho gã có chút cơ hội thoát ra thì đúng là trân bảo khó có được.

Cũng không biết vị tiền bối nào lại bỏ công sức ra làm chuyện này, nhưng thiết nghĩ chắc chắn có thâm ý trong đó.

Tuy nhiên, Trần Dương giờ phút này không có thời gian suy đoán ý đồ của vị tiền bối nào đó mà là lẳng lặng đánh giá gã yêu tu đang nằm bất động trước mắt.

Đã nghe qua câu ‘cầu phú quý trong hung hiểm’, nhưng bây giờ chính bản thân Trần Dương lại phải đối mặt với nó.

Trần Dương chậm rãi bước tới, hai tay không chút do dự xuất ra hai cái Hoả cầu sáng chói, linh lực cũng truyền đến hai chân tuỳ thời phát động.

Chỉ cần gã yêu tu có bất cứ động tĩnh gì, Trần Dương liền ngay lập tức bỏ chạy không chút do dự.

Trần Dương thầm ước lượng khoảng cách giữa hắn và gã yêu tu đang nằm bất động.

Mười bước…

Tám bước…

Năm bước…

Ba bước…

Ngay khi khoảng cách chỉ còn đúng ba bước chân, Trần Dương đột nhiên không chút do dự ném hai Hoả cầu vào thân ảnh gã yêu tu, đồng thời chân đạp một cái không chút do dự bỏ chạy về phía sau.

Chỉ nghe ‘Xoạt’ một tiếng, Hoả cầu lập tức tắt ngúm mà bên tai của Trần Dương lại vang lên tiếng cười the thé:

– Cáp cáp, để xem ngươi chạy đi đâu…

Trần Dương vừa nhún người lên liền cảm nhận không khí chung quanh dường như càng ngày càng trở nên áp lực vô cùng, hắn cũng không xoay người lại mà vận hai Hoả cầu ném về phía sau, đồng thời sử Cầm Long Thủ bóp chặt về phía sau.

– Á, Cầm Nã Thủ? Không, không phải, có cổ quái!

Âm thanh the thé kinh ngạc kêu lên, nhưng cũng không đặt hai đòn đánh của Trần Dương vào trong lòng mà chỉ phất tay một cái liền triệt tiêu tất cả.

Tất nhiên, Trần Dương không mong có thể công kích cái gì mà chỉ mong tranh thủ một chút thời gian.

Hắn hiểu rõ lão yêu này bị khoá Tứ Linh Toả Hồn định trụ nơi đây không phải giả. Vậy thì chắc chắn là phải có một phạm vi lão có thể hoạt động, chỉ cần ra khỏi phạm vi đó liền có thể an tâm thở phào.

Tiếc là suy nghĩ của Trần Dương tuy đúng, nhưng thực lực hắn không đủ để thực hiện.

Ngay lúc thân thể tưởng chừng như thoát khỏi ma trảo của gã yêu tu, đột nhiên sau lưng của Trần Dương cảm nhận một lực hút kinh khủng truyền tới.

‘Hự!’

Trần Dương không nhịn được phun ra một ngụm máu, ánh mắt tán loạn.

Một kích tuy hời hợt nhưng xuất ra từ một gã yêu tu, vốn là giống loài nổi danh bằng sự công kích siêu cường của thân thể, đánh lên lưng của một gã tu sĩ Luyện Khí Trung Kỳ như Trần Dương, chỉ phun một ngụm máu thì cũng không được tính là cái gì lợi hại.

Trần Dương dù phun máu tươi, nhưng vẫn nghĩ đến một điểm này, nhất thời mở miệng máu cười to, mãnh liệt xoay người lại nói:

– Lão yêu, ngươi đã là nỏ mạnh hết đà! Giáp!

Trần Dương hai mắt tràn ngập hàn ý hét lên.

Theo tiếng hét lên, ngay trong chớp mắt quanh người Trần Dương bỗng dưng toả ra ngân quang cuồn cuộn, lôi điện như xà vờn quanh thân thể hết sức uy dũng.

Chiến giáp vừa ra, Trần Dương giơ tay lên gầm:

– Thương!

Theo tiếng gầm, không khí quanh cánh tay Trần Dương bỗng vang lên tiếng ‘Xoẹt xoẹt’ do lôi điện ma sát sinh ra.

Một thanh Ngân sắc trường thương thân có giao long, đầu thương như có hắc mang cuồn cuộn xuất hiện.

Trần Dương vừa lấy ra, không nói hai lời liền đâm tới trước một thương.

‘Sát!’

Trần Dương rít qua kẽ răng, linh lực điên cuồng vận chuyển.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, từ lúc Trần Dương bị lão yêu cào một cái rồi xoay người lại, sau đó triệu hồi chiến giáp và chiến thương trong chưa đầy một giây.

Ngay cả lão yêu cũng cảm thấy giật mình, giờ phút này ngơ ngác nhìn mũi thương đen tuyền mang theo vô tận lôi quang đâm tới.

Một cỗ cảm giác nguy cơ sinh tử thoáng chống dâng lên trong lòng gã.

‘Trốn!’

Lão yêu giờ phút này trong đầu chỉ có chữ này. Nhưng gã bi ai phát hiện, cả người gã như bị trúng Định thân thuật, ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động được chút nào.

‘Tha mạng, xin tha mạng, ta sẽ nhận ngươi làm chủ..’

Lão yêu cố gắng hết sức mở miệng cầu xin.

Nhưng ánh mắt Trần Dương trước sau như một, ngay cả một tia động lòng cũng không có.

Mà giờ phút này, Trần Dương dù có hối hận cũng không thể nào ngừng tay lại. Thương này đâm ra, toàn bộ linh lực trong người Trần Dương bỗng chốc bị nó rút sạch.

Mà dù bị rút sạch toàn bộ linh lực trong người để ra một đòn, Trần Dương vẫn cảm giác được thương này vẫn chưa cam lòng, dường như đối với nó, việc để một tên tu sĩ Luyện Khí Trung Kỳ không thể nào phát huy đến hai thành công lực của nó là một sự tình rất nhục nhã vậy.

Lại nói, một thương này vừa đâm tới, lập tức lão yêu bị lôi quang đánh tới, cơ thể không có chút phản kháng nào, tựa như một tấm gương bị đánh nát tại chỗ.

Một cơn gió thổi qua, thân ảnh của lão yêu chậm rãi tiêu tán.

Về phần bốn sợi xích của Tứ Linh Toả Hồn liền mờ ảo rớt xuống, dung nhập vào lòng đất.

Trần Dương thấy vậy thì suy yếu ngã xuống, thu hồi lại chiến giáp và chiến thương, suy yếu đến mức ngã ngay tại chỗ.

Máu tươi sau lưng hắn lúc này ào ào chảy ra.

Trần Dương run rẩy cố gắng ngồi xuống vận chuyển Tiên Thiên Kinh, cố gắng hấp thu linh khí để trị thương.

Cảm nhận cơ thể không còn sót lại chút linh lực nào, khoé miệng tràn máu tươi, sau lưng thì có một vết cào từ đầu vai xuống gần tới eo, nhìn mà ghê người.

Tình trạng của Trần Dương hiện giờ, nếu là người bình thường thì dù không chết, có sống thì cũng chắc chắn khó nuôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN