Phán Thần Hệ Thống
Chương 38: Sư phụ, đan thành!
Quỳ Cầu Nguyệt Phiếu T_T
—-
Trần Dương cẩn thận từng li từng tí thực hiện từng bước một.
Nửa ngày sau, trong đan lô truyền đến một mùi hương phiêu tán ra ngoài làm cho Trần Dương cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Tuy vậy, hắn biết rõ lúc này mừng rỡ là còn quá sớm. Bởi vì mùi hương này chứng tỏ dược liệu mới được tinh luyện thành dược thuỷ bán thành phẩm mà thôi.
Lúc này, điều quan trọng nhất là dùng hoả diễm chậm rãi tinh luyện sau đó dùng thủ thuật khống chế ngưng thành đan hoàn.
Trong quá trình này, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể làm cho thất bại trong gang tấc.
Bởi vậy, Trần Dương rất chậm rãi cảm nhận hoả hầu của hoả diễm, đồng thời trên tay cũng kết xuất ra mấy cái thủ ấn kỳ lạ.
Những thủ ấn này là pháp quyết ngưng đan bên trong Thiên Đan Thủ có giới thiệu.
Ngay lúc này, thông quan thần thức, Trần Dương nhìn thấy dược thuỷ bên trong đan lô chậm rãi ngưng tụ lại thành một vật thể hình cầu bằng đầu ngón tay, bề ngoài có chút thô ráp.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, vật thể hình cầu này run rẩy một cái.
Bên trong đan lô truyền ra một âm thanh ‘Bang!’ nhỏ.
Trần Dương nghe được âm thanh này thì sắc mặt khó coi, âm trầm thở dài.
Không còn cách nào khác, hắn lại ngồi suy ngẫm hết thảy quá trình ngưng đan vừa rồi. Đến bước cuối cùng do kích động mà thủ pháp trong tay có chút chậm lại, làm cho đan hoàn vừa chuẩn bị hình thành liền bị nổ.
Thuật ngữ luyện đan hay gọi là ‘nổ đan’.
Đối với những loại đan dược cấp thấp, việc tạc đan không gây ảnh hưởng gì nhiều đến đan lô hay người luyện đan, mà chủ yếu là làm tan biến công sức người luyện đan và hao phí toàn bộ nguyên liệu đã sử dụng trước đó.
Trần Dương thở dài phất tay lấy đan lô tới, sau đó đổ toàn bộ số phế đan đã bị tạc nổ ra, lại vệ sinh đan lô một chút rồi ngồi điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị luyện lại lô đan dược tiếp theo.
Thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Một tháng trôi qua cũng chỉ như một cái nháy mắt.
Lý Tiểu Nguyệt trước sau vẫn ở nơi này yên lặng thủ hộ bên ngoài mật thất. Mặc dù thỉnh thoảng có một số công việc cần nàng giải quyết thì nàng chỉ thông qua điện thoại và máy tính xử lý mà thôi.
Mà qua một tháng này, thỉnh thoảng Lý Tiểu Nguyệt lại nghe có tiếng nổ truyền ra từ bên trong mật thất.
Những lúc ấy, trái tim nàng như muốn rớt ra ngoài. Tuy nói nàng rất tin tưởng vị Trần tiền bối này, nhưng nàng cũng thông qua sư phụ mà biết rõ việc luyện đan là hết sức khó khăn, dù là một Luyện Đan Sư lâu năm cũng không có gì đảm bảo sẽ luyện đan thành công dễ dàng.
…
Ngược lại, trong thời gian này, Trần Dương trước sau đã sử dụng toàn bộ những dược liệu dùng để luyện chế Ích Cốc Đan. Rốt cuộc thành công ngưng luyện ra mười viên đan dược có màu trắng ngà, toả ra mùi thơm dịu dàng.
– Ích Cốc Đan! Ha ha ha….
Trần Dương cười sung sướng nhìn mười viên đan dược to bằng đầu ngón tay út mà cười lên ha hả.
Trải qua thời gian một tháng, trải qua vô số lần luyện chế, Trần Dương cũng luyện ra được mười một viên. Trong đó hắn đã không nhịn được mà ăn thử ngay viên đầu tiên.
Cũng may, bên trong Thiên Đan Thủ có miêu tả loại Ích Cốc Đan này rất kỹ càng, thậm chí còn có cả hình ảnh đối chiếu. Cho nên Trần Dương sau khi quan sát kiểm tra kỹ càng mới dám sử dụng.
Hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác ấm áp ôn hoà khi đan dược xuống tới dạ dày. Một cỗ lương khí theo đó lan tràn khắp cơ thể, cái đói cồn cào dường như không có chút lực kháng cự nào trước cỗ lương khí ấm áp này.
Cũng nhờ vậy, một tháng qua mặc dù Trần Dương sớm được Lý Tiểu Nguyệt chu đáo chuẩn bị cho lương khô và nước dự trữ nhưng hầu như không có vơi đi bao nhiêu.
Mặc dù luyện ra được mười viên Ích Cốc Đan, nhưng số lượng dược liệu mà Trần Dương sử dụng qua, theo hắn tính toán cẩn thận, nếu như xác suất luyện chế thành đan khoảng chín phần thì thậm chí có thể luyện ra hơn một trăm viên đan dược.
Từ đó, có thể suy ra tỉ lệ thành đan mà Trần Dương luyện chế chỉ đạt một phần mười.
Với cái tỉ lệ này mà trong lần đầu tiên luyện đan, thậm chí Trần Dương còn có thể được coi là tư chất tốt nữa kìa.
Bởi vậy, có thể thấy việc luyện đan là gian nan thế nào, mà Luyện Đan Sư có vị trí cao bao nhiêu.
Trần Dương sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ bản thân thật có thiên phú trong việc luyện đan hay sao?
Nhưng Trần Dương thật ra không biết, tổn hao một số lượng dược liệu lớn như vậy và thời gian liên tục như vậy chỉ luyện một loại đan dược, dù là một con heo cũng sẽ có chút quen tay.
Với chút quen tay đó, việc thành công luyện ra một vài viên đan dược cấp thấp cũng không tính là sự tình kinh diễm gì.
Trần Dương cẩn thận để mười viên Ích Cốc Đan vào bên trong bình ngọc mà Lý Tiểu Nguyệt chuẩn bị sẵn.
Lý Tiểu Nguyệt cũng rất tinh ý, chuẩn bị sẵn năm sáu cái bình ngọc bằng phỉ thuý xanh tinh xảo để chứa đựng đan dược.
Làm như vậy, vừa có thể tiện mang đi vừa không làm cho đan dược bị bay mất dược hương ra ngoài.
Điều này vừa lúc tiện nghi cho Trần Dương!
Trần Dương thần thức tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống, dùng hai trăm điểm công đức đổi hai viên Bồi Nguyên Đan trung phẩm.
Sau khi đổi xong, Trần Dương không chút do dự cất một viên vào trong bình ngọc, còn một viên thì tự thưởng bản thân.
Trải qua hơn hai tháng luyện đan liên tục, linh lực trong cơ thể Trần Dương cũng có chút cạn kiệt, bởi vậy dùng Bồi Nguyên Đan để khôi phục lại chân nguyên linh lực cũng không có gì đáng nói.
Trần Dương nhắm mắt đả toạ chậm rãi khôi phục chân nguyên.
Thời gian lại qua thêm một tuần.
Lúc này Trần Dương đột ngột mở mắt ra để lộ đôi mắt trong sáng thanh minh, cảm nhận linh lực trong cơ thể đã khôi phục được hoàn toàn về trạng thái đỉnh phong, Trần Dương nở một nụ cười nhẹ.
Trải qua lần luyện đan này, thu hoạch lớn nhất của hắn không phải là mười viên Ích Cốc Đan mà là thần thức đã được tôi luyện một lần. Hiện giờ theo cảm giác của Trần Dương, thần thức của hắn đã được cô đọng và cứng cáp hơn rất nhiều.
– Thì ra luyện đan còn có chỗ tốt như vậy!
Trần Dương mỉm cười hài lòng lẩm bẩm một câu, sau đó đứng dậy thu dọn mấy cái bình ngọc bên cạnh rồi đi ra ngoài.
…
Qua gần ba tháng thời gian.
Trong căn mật thất Trần Dương bế quan luyện đan sớm đã không còn tiếng lùng bùng hay bất cứ âm thanh gì truyền ra.
Lý Tiểu Nguyệt bắt đầu cảm thấy nóng ruột.
Bởi theo nàng suy nghĩ, nếu như Trần Dương luyện đan thành công thì chắc chắn cũng đã phải đi ra rồi, nếu còn chưa đi ra chẳng lẽ gặp phải sự tình gì hay sao?
Mặc dù trong lòng có chút rối bời, nhưng Lý Tiểu Nguyệt thuỷ chung vẫn không có tâm tư chạy vào xem như thế nào. Bởi vì nàng sợ một khi tiến vào, nếu chen ngang lúc mấu chốt nhất làm cho việc luyện đan thất bại thì chắc chắn nàng sẽ ôm hận suốt đời!
Nàng lại kiên nhẫn dằn lòng chờ đợi thêm.
Thời gian lại qua thêm mấy ngày, ngay lúc trong lòng nàng như có kiến bò, đi tới đi lui giằng co tâm lý thì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang.
Lý Tiểu Nguyệt vui mừng quá đỗi không chút do dự chạy tới mở cửa rồi đi tới nghênh đón Trần Dương.
– Trần tiền bối, vất vả cho người rồi!
Lời đầu tiên của Lý Tiểu Nguyệt không có hỏi về đan dược thành hay chưa, cũng không hỏi tại sao hắn lâu đi ra như vậy, mà là nói một câu thăm hỏi đầy ân cần.
Điều này khiến cho đáy lòng Trần Dương có một cỗ cảm giác ấm áp. Hắn gật nhẹ đầu nói:
– Không có gì, việc nhỏ mà thôi. May mắn không làm Lý tiên tử thất vọng, nàng cầm lấy!
Nói xong, bàn tay Trần Dương lật lên liền lấy ra một cái bình ngọc.
Lý Tiểu Nguyệt tiếp nhận bình ngọc, tò mò mở nắp ra nhìn vào trong liền cảm nhận một làn dược hương phiêu đãng ra. Nàng chỉ hít một hơi nhẹ liền cảm thấy chân khí trong cơ thể như được tưới mát, rục rịch như muốn chuyển động ầm ầm.
Nhất thời, Lý Tiểu Nguyệt liền biến đan dược này hiệu quả kinh người. Sắc mặt nàng mang theo vẻ mừng rỡ vô cùng, vội vàng thi lễ với Trần Dương:
– Nguyệt nhi thiên ân vạn tạ tiền bối, những gì ta đã hứa với ngài, nhất định ta sẽ thực hiện. Hiện tại xin tiền bối tạm thời nghỉ ngơi lại, vãn bối đem thần đan đến cho sư phụ chữa thương rồi sẽ quay lại cảm tạ ân đức của ngài.
Trần Dương nghe vậy sờ sờ mũi, nếu nàng không nhắc chắc hắn cũng đã quên sự tình đáng xấu hổ kia, nhất thời gật nhẹ đầu.
Lý Tiểu Nguyệt thấy Trần Dương gật nhẹ đầu thì trong lòng trái tim ầm ầm gia tốc, miệng ‘Ân’ một tiếng rồi nói lời cáo từ Trần Dương, nhanh chóng lui ra.
Quả thật, mấy tháng này bệnh tình của Lý Thanh ngày càng trở nặng.
Chẳng những không thể hấp thụ linh khí bên ngoài mà chân nguyên như một dòng suối cạn khô không có chút sinh cơ nào. Sắc mặt của nàng cũng ngài càng xanh xao hốc hác.
– Ài, người kia…
Lý Thanh trầm ngâm thở dài.
Tiếng nói cổ lão bên trong nàng theo đó cũng thở dài một tiếng sâu xa nói:
– Ài…xem thiên ý đi. Nếu như đến bước đường cùng, vi sư sẽ tận chút sinh mệnh lực còn sót lại giúp ngươi…
Lý Thanh nghe vậy thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, cắn răng nói:
– Sư phụ, nếu ngài làm như vậy thì nguyên thần chắc chắn tiêu tan. Ngay cả tư cách luân hồi cũng không có. Đệ tử không thể làm chuyện khi sư diệt tổ nhu vậy được. Chi bằng nếu qua một tháng nữa mà tiểu tử kia không có cách, thì ngài hãy đoạt xá ta đi. Một khi đoạt xá, với nguyên thần của ngài nhất định có cách phục hồi lại cái thân thể này để trùng tu lại.
– Hừ…chớ nhiều lời. Ý ta đã quyết!
Giọng nói kia dường như tức giận nói, sau đó ẩn ẩn im lặng không nói gì nữa.
Lý Thanh hai mắt đỏ lên, chảy ra hai dòng nước mắt.
Đúng lúc này, bên tai Lý Thanh bỗng có tiếng nói:
– Sư phụ, đan thành!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!