Phán Thần Hệ Thống
Chương 40: Thay đổi
Bộ Âm Dương Truy Hồn Châm này thông qua giới thiệu có thấy nó rất mạnh, hơn nữa lại có diệu dụng tuyệt vời. Cũng vì vậy mà giá cả của nó không thấp:
‘Một nghìn hai trăm năm mươi điểm công đức.’
Trần Dương suy nghĩ một chút, hiện tại hắn có trong tay Mười nghìn ba trăm chín mươi điểm. Sau khi thoáng do dự, Trần Dương liền quyết đổi bộ công pháp này.
Đừng thấy nó có giá đắt hơn cả Tiên Thiên Kinh, Trần Dương hoàn toàn hiểu Tiên Thiên Kinh kia có giá đắt hơn nhiều. Bởi vì giá cả khi trước đổi Tiên Thiên Kinh chỉ là đổi được ba tầng đầu mà thôi, còn Âm Dương Truy Hồn Châm này thì dùng một nghìn hai trăm năm mươi điểm là có thể đổi lấy toàn bộ công pháp. Bên nào nặng, bên nào nhẹ suy ra sẽ biết.
Sau khi đổi, Thương Khố cũng đưa ra một cái ngọc giản tương tự như Thiên Đan Thủ mà không có truyền dữ liệu tới.
Theo Trần Dương suy đoán, có thể những công pháp hoặc thông tin có độ phức tạp cao thì sẽ cần hắn tự tìm hiểu bên trong ngọc giản. Hoặc giả cũng có thể thần thức Trần Dương hiện nay chưa đủ mạnh để truyền một lúc nhiều thông tin như vậy mà cần phải từ từ tiếp nhận thông qua nghiên cứu lĩnh ngộ.
Trần Dương sau khi đổi xong liền cất ngọc giản có chứa Âm Dương Truy Hồn Châm vào nhẫn trữ vật, nhưng hắn buồn bực phát hiện, chiếc nhẫn trữ vật vậy mà đã bị chất đầy mọi thứ.
– Có nên đổi chiếc nhẫn trữ vật khác lớn hơn hay không?
Nếu có thể chừa đồ bên trong Phán Thần Hệ Thống rồi khi nào cần lấy ra thì tốt biết mấy. Nếu như vậy thì đây có thể là không gian trữ vật vô tận, Trần Dương có chứa tất cả mọi thứ mà không cần suy nghĩ.
Đáng tiếc, khi Trần Dương có suy nghĩ này thì Khí Linh hình như cũng cảm nhận được, liền truyền tới âm thanh nhàn nhạt:
– Đại nhân, Phán Thần Hệ Thống không thể sử dụng như nơi chứa vật được. Tất cả đồ vật nếu muốn mang ra hay đưa vào cần phải là ở trên người hoặc trong trữ vật của ngài mới có thể được. Nếu không, đồ vật ngài có thể đem vào, nhưng khi cần lấy ra thì phải tự thân ngài vào rồi đem ra mới được. Trong thời gian đó, thời gian bên ngoài vẫn tiếp diễn.
Trần Dương nghe vậy thì thoáng thất vọng. Nếu khi đối địch mà hắn phải phân tâm vào đây lấy đồ, vậy chẳng khác nào mời gọi đối phương đến giết mình.
Xem ra, Phán Thần Hệ Thống đối với việc công và việc tư cũng phân định rõ ràng. Việc công, Phán Thần Hệ Thống có thể điều chỉnh thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống sao cho giữ được thời gian an toàn, tránh người ngoài nghi ngờ. Còn khi Trần Dương sử dụng Phán Thần Hệ Thống để làm việc riêng như tu luyện hoặc chuyện khác thì thời gian trôi qua đều tương đương với đời thực.
Cũng may, đối với việc công hay tư, vị Khí Linh lão giả kia cũng đều cái nào biết liền giải đáp giúp cho hắn.
Nhưng đồng thời, Trần Dương cũng phát hiện một chuyện, những khi thần trí Trần Dương ở bên trong Phán Thần Hệ Thống chỉ cần khẽ động suy nghĩ liền bị Khí Linh phát hiện và có vẻ như đọc được, còn khi Trần Dương thần thức rời khỏi Phán Thần Hệ Thống thì Trần Dương có suy nghĩ như thế nào Khí Linh cũng không hề đọc được.
Đây mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với Trần Dương điều này rất quan trọng.
Theo bản lĩnh ngày càng cao, sự đa nghi và cẩn thận trong lòng Trần Dương ngày cũng một cao theo. Hắn đối với mọi thứ đã có cái nhìn sâu sắc hơn chứ không còn hời hợt như trước nữa.
Trần Dương đi vào linh điền, vào bên trong nơi tu luyện ngồi xuống.
Mặc dù có Phán Quan Cung nhưng Trần Dương đối với linh điền vẫn có cảm giác thoải mái hơn, nên không chút do dự tìm đến nơi này.
Trần Dương lấy ra ngọc giản có chứa Âm Dương Truy Hồn Châm đặt lên trán lặng yên tìm hiểu.
‘Âm Dương Truy Hồn Châm là tuyệt kỹ ám khí, người sử dụng phải am hiểu huyết mạch sâu sắc, nhìn rõ âm dương, nắm rõ chu kỳ khí huyết của từng bộ vị trên cơ thể địch thủ, một khi phát ra công kích liền nhất chiêu đoạt mạng. Âm Dương Truy Hồn Châm chia làm Âm châm và Dương châm.’
‘Âm châm mang theo Âm cuồng tà khí, bí hiểm khó lường, một khi phóng ra vô sắc vô ảnh kỳ thực bên trong ẩn hàm tà hoả vô cùng âm hàn, một khi thâm nhập cơ thể địch thủ lập tức làm cho tà hoả nhập thân, chỉ trong tích tắc chạy vào đan điền đốt cháy sinh cơ của địch thủ. Âm châm càng thêm âm hiểm ở chỗ, một khi người trúng chiêu cố gắng vận dụng linh lực để chống lại tà hoả thì lại càng kích phát kinh mạch, khiến cho tà độc càng nhanh chạy khắp toàn thân, gây ra cái chết càng thêm đau đớn.’
‘Dương châm mang theo chân khí tinh thuần chí cương chí dương, vô cùng mạnh mẽ, có hiệu quả khắc chế kỳ độc, thông kinh hoạt huyết. Một khi thi triển chẳng những có thể làm cho đối phương tạm thời khắc chế độc tính, càng là có thể phong huyết cầm thương, giảm đau lập tức, hơn nữa còn thông qua một tia linh lực tinh thuần làm cho đối phương tạm thời phục hồi sức lực, như cây khô gặp nước, diệu thủ hồi xuân, khôi phục khí huyết của người được chữa trị trong thời gian ngắn nhất. Tuy vậy, thân là ám khí tuyệt kỹ chứ không phải Y thuật tuyệt kỹ, Dương châm có thể cứu người cũng có thể dựa vào đó mà phong toả kinh mạch, tổn thương huyết khí, phong ấn tu vi hoặc thậm chí làm cho đối phương khí tận thân vong, là cái chết trong yên lặng nhưng vô cùng âm hiểm.’
‘Âm Dương Truy Hồn Châm bên trong có một bộ thân pháp gọi là Thiên Địa Truy Hồn Bộ, một khi thi triển chẳng những thân ảnh biến ảo như ý mà phối hộp với Âm Dương Truy Hồn Châm làm cho nó quỷ mị vô cùng, địch nhân khó lòng phán đoán.’
…
Trần Dương cứ như thế yên lặng tìm hiểu thông tin về Âm Dương Truy Hồn Châm. Thoáng cái qua ba ngày mà thấy Lý Tiểu Nguyệt chưa trở về liền dứt khoát ăn thêm một viên Ích Cốc Đan, tiếp tục tìm hiểu nội dung Âm Dương Truy Hồn Châm.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Bên ngoài căn tứ hợp viện của Lý Tiểu Nguyệt, quả thật luôn có mấy người thân ảnh thấp thoáng như ẩn như hiện.
Một trong số đó đang ngồi trên một ngọn cây, tay cầm một cái điện thoại bấm liên hồi, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn căn tứ hợp viện cách đó không xa.
– Người này tu vi khó lường, mặc dù Ẩn Thân Phù của ta cũng không phải đồ chơi nhưng chưa biết chừng không lọt qua được mắt của người này. Cũng may chủ nhân chỉ bảo ta canh chừng động tĩnh của hắn chứ không phải đối đầu. Nếu không…
Người này thở dài.
Trước đó mấy ngày, từng có một cái thần thức quét qua nhẹ nhàng sau đó rời đi, nhưng vẫn làm cho gã cả người lạnh toát.
Cũng may luồng thần thức kia không có sát ý, chỉ có hàn ý nên gã mới dám ở lại.
Gã thở dài xong liền tập trung cúi đầu chơi tiếp một cái game trong điện thoại.
…
– Hay thật, lại có thể tuỳ ý sử dụng bất cứ thứ gì để làm châm. Chủ yếu xem trọng thủ pháp cùng trình độ khống chế linh lực tiêu hao cũng như thần thức điều khiển.
Trần Dương có chút than thở.
– Nếu so về tinh xảo thì Đạp Phong Công còn không so sánh được với Thiên Địa Truy Hồn Bộ. Tất nhiên, một khi mình đạt tới Trúc Cơ Kỳ, có thể ngự khí phi hành thì Đạp Phong Công không còn giá trị sử dụng quá nhiều. Tốt nhất vẫn là tập trung tu luyện Thiên Địa Truy Hồn Bộ này.
Trần Dương tự đánh giá xong liền tay phẩy một cái cách không cầm lấy một cây trâm cài gần đó. Cây trâm cái này chất liệu bình thường, nhưng điêu khắc trên thân cũng có chỗ xinh đẹp, chắc là trang sức phụ kiện của Lý Tiểu Nguyệt.
Trần Dương dựa theo tâm pháp trong Âm Dương Truy Hồn Châm, khẽ vận một luồng linh lực bảo phủ toàn thân cây trâm.
Cảm nhận một chút, tay hắn nhẹ nhàng vung về phía trước.
‘Đi’
Cây trâm ‘xoẹt’ một cái hoá thành một đạo ngân quang cấp tốc bay theo hướng vung tay của Trần Dương, ‘cạch’ một cái liền đâm thẳng lên bức tường.
‘Về’
Trần Dương lại làm một cái động tác khác kéo cây trâm về.
Nhìn nhìn cây trâm có chút sứt mẻ, lại nhìn trên tường chỉ có một lỗ hổng nhỏ, Trần Dương khẽ lắc đầu:
– Linh lực chưa thể khống chế, uy lực không có chút nào, thậm chí kim châm cũng bị tổn hại!
– Tục ngữ có câu, văn ôn võ luyện. Xem ra muốn thành tuyệt kỹ có ai mà không phải khổ luyện cơ chứ?
Trần Dương tự cười giễu, tâm niệm khã động liền tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống, đi thẳng tới một khu vực hoang vắng của Nông Trang chuẩn bị tiến hành tập luyện.
Giờ phút này mặc dù đã vào chiều nhưng còn chưa tối, Trần Dương vừa đi ra một khu vực phía xa liền phát hiện có người đang cuốc đất.
Trần Dương thấy vậy thì ngạc nhiên tự hỏi:
– Giờ này cũng có người đã vào đây lao động sao? Chẳng lẽ nghiền rồi?
Tiếng Khí Linh lão giả liền vang tới:
– Đại nhân, người này quả thật siêng năng, thời gian gần đây người này hầu như vào đây cả ngày lẫn đêm.
Lời vừa vang lên thì thân ảnh Khí Linh cũng theo đó xuất hiện.
– Ừm, hắn có thể nhìn thấy ta hay không?
– Bẩm đại nhân, có thể nhìn thấy, nhưng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, không thể nào nhìn rõ chân diện mục của ngài. Tất cả sinh linh trong Phán Thần Hệ Thống, trừ khi được sự cho phép của ngài thì mới có thể nhìn thấy ngài mà thôi.
– Tốt.
Trần Dương gật đầu khen một câu, sau đó đi đến xem người này làm việc thế nào.
Người này là phạm nhân đầu tiên nơi này, Cao Thông.
Chỉ thấy Cao Thông khom lưng cặm cụi cuốc đất, thỉnh thoảng lại dùng tay vác mấy viên đá để sang bên cạnh sắp xếp, bộ dáng rất chăm chú.
Thực ra, Cao Thông đúng là không còn phản cảm gì với công việc này. Thậm chí, hắn mơ hồ cảm thấy mỗi khi làm việc cật lực trong mơ tại đây, khi tỉnh dậy lại thấy cơ thể có điểm khác biệt.
Điểm khác biệt này ở đâu không rõ, nhưng tâm tính Cao Thông thời gian gần đây quả thật trầm ổn hơn rất nhiều, không còn gây chuyện thị phi cũng như đi chơi bời gái gú gì nữa.
Thậm chí, cha mẹ Cao Thông khi thấy con trai mình lại chủ động ở nhà đi ngủ sớm thì lại càng há hốc mồm.
Chỉ có Cao Thông biết, bản thân hắn cảm thấy bị phạt ở đây chưa chắc là không tốt. Dù là một phạm nhân, Cao Thông hắn cũng phải làm một gã phạm nhân tiêu biểu. Nếu làm hài lòng vị đại nhân kia, không chừng còn đạt được chỗ tốt nào đó. Người ta là đại nhân cao cao tại thượng, chỉ cần chút hương hoa cũng đủ cho Cao Thông hắn được lợi vô cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!